Tất cả các binh sĩ dừng động tác trong tay, dồn dập ngẩng đầu lên, nhìn về phía chân trời xa xôi, tựa hồ có rất nhiều người đang tiến lên, mặt đất đang rung động cũng là bởi vì những bước chân đều nhịp kia. Mơ hồ, dường như có tiếng trống đang vang lên bên tai, chợt xa chợt gần.
Trong lòng các tướng sĩ Vân Hỏa suy nghĩ, chẳng lẽ triều đình nhanh như vậy đã sắp xếp viện binh đến sao? Mà nhóm Tần gia quân cũng mang theo ước ao, ước ao đó là viện binh của mình, mang theo tuyệt vọng, tuyệt vọng đó là viện binh của người khác.
Nhưng, Tần Triệt lại đột nhiên nắm chặt lợi kiếm tỏng tay, cả người vốn uể oải lại đột nhiên phấn chấn bởi tiếng trống như ẩn như hiện kia, hắn giơ kiếm hét lên: "Lui ra! Tập hợp! Trận hình phòng ngự! Tốc độ!"
Tần gia quân nghe thấy mệnh lệnh của tướng soái, bắt đầu không còn liều chết, mà lui lại, bước chân của bọn họ vô cùng chỉnh tề, ngay cả động tác lui lại cũng không có chút nào dây dưa dài dòng. Binh sĩ Vân Hỏa cũng đều dừng lại, nhưng lại bị tướng lãnh ngăn cản, tướng lãnh Vân Hỏa nhìn về phía chân trời cuồn cuộn bốc lên bụi mù, trong lòng sản sinh dự cảm không tốt, trực giác nói cho hắn biết, đây không phải là viện binh của Vân Hỏa!
"Lên! Đuổi theo cho ta! Một kẻ cũng không được buông tha! Lên a!"
Quân Tần gia tránh né phòng thủ, mà Vân Hỏa thừa thắng xông lên, song phương tựa hồ rơi vào trạng thái không chết không thôi, mà điều này, chỉ càng khiến Tần gia quân tổn thất thêm thảm trọng. Hai mắt Tần Triệt càng thêm đỏ, nhưng hắn không dừng lại mệnh lệnh, hắn đang đánh cược. Đánh cược người kia là bóng dáng mà hắn ước ao. Tiếng trống càng ngày càng gần, mà Tần gia quân đã phát hiện theo tiếng trống mỗi lúc thêm rõ ràng, khí lực của họ càng ngày càng nhiều, trong lòng giống như được thiêu đốt một ngọn lửa, tốc độ tim đập cùng tiếng trống chồng lên nhau, thời khắc này, từng binh lính Tần gia quân đều cảm thấy họ còn có thể tái chiến, còn có thể đề đao xông vào, còn có thể xông pha chiến đấu.
Binh lính của Vân Hỏa sợ hãi, rõ ràng bọn họ đã nắm chắc phần thắng, rõ ràng bọn họ đã vây quét quân đội đối phương, vì sao những tàn binh bại tướng này còn có thể phản công được như vậy, những người này chém gϊếŧ đẫm máu giống như không muốn sống nữa vậy, đánh cho bọn họ phát hoảng. Tiếng trống quỷ quái này đến cùng là xảy ra chuyện gì!
Các tướng lĩnh Vân Hỏa thấy thời cơ bất ổn, đã muốn tăng nhân thủ cấp tốc giải quyết, nhưng lúc này, mặt đất rung động càng thêm rõ ràng, mắt thường đã có thể nhìn thấy có rất nhiều người đang cấp tốc tiến công. Trên quân kỳ đang dương cao còn thêu một chữ "Tần" vô cùng to lớn. Đó là.. nhóm tinh binh của Tần gia quân! Giờ khắc này, tầng mây dày nặng rốt cục bị đẩy ra, ánh mặt trời xuyên qua không khí chiếu xuống. Phản xạ ra một tầng kim quang chói lòa khiến mọi người phải nheo mắt, nhất là các binh sĩ Vân Hỏa, suýt chút nữa là mù cả mắt, miễn cưỡng nhìn lên, tựa hồ có rất nhiều tấm gương đang phản xạ ánh mặt trời, nếu ai có ánh mắt vô cùng tốt sẽ phát hiện, đó là quang mang do khải giáp phản xạ.
Năm ngàn quân xung kích mặc một thân khải giáp trên thân, trên tầng thiết giáp ấy mang theo khí áp sắc bén, khiến người ta vừa nhìn một cái, đã phải kinh hồn bạt vía. Năm ngàn Tiêm Binh rõ ràng nhân số không nhiều, giờ khắc này lại tạo thành uy áp không thua gì mười vạn đại quân, nhất là vũ khí mỗi người cầm trong tay, lại càng chói mắt. Nhưng, so với năm ngàn tinh binh vũ trang hoàn mỹ này, càng khiến người ta sợ hãi là tiếng trống kia, cùng với, một bóng người màu đỏ đang bay múa ở phía xa.
Tất cả mọi người dừng lại, mà bên tai tiếng trống đột nhiên sục sôi, binh lính Vân Hỏa phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy đây chẳng qua chỉ là năm ngàn tinh binh mà thôi, trái tim vốn treo lên cao cũng hạ xuống, dưới sự áp đảo tuyệt đối về nhân số, địch nhân tăng cường năm ngàn binh lính tựa hồ cũng chẳng thể cứu vãn cục thế. Ngay cả các tướng lĩnh Vân Hỏa cũng cảm thấy như vậy, bọn họ bắt đầu thoải mái tay chân đuổi theo Tần gia quân, muốn gϊếŧ sạch toàn bộ, phải biết, cơ hội có thể trọng thương quân đội Chiến Thần cũng không nhiều, sau trận chiến này, quân đội Vân Hỏa bọn họ sẽ dương danh thiên hạ!
Mang theo tâm lý khinh thị như vậy, quân đội Vân Hỏa rất nhanh bị hung hăng đánh một bạt tai. Trường kiếm trên tay nhưng binh sĩ kia giống như lưỡi hái tử thần sắc bén, trực tiếp cắt đứt nhuyễn giáp trên thân, làm trọng thương thân thể bọn họ, dưới một kích, tử thương vô số, nhưng chỉ như vậy còn chưa đủ sợ hãi, càng không có người nào có thể tiếp thu là khải giáp có thể phản xạ ánh mặt trời kia, bất luận có bao nhiêu binh lính Vân Hỏa vây công một Tiêm Binh, đều không thể tạo thành chút tổn thương nào. Khải giáp này quả thực chính là tầng bảo hộ tuyệt hảo! Bất kỳ đao kiếm đều không thể thương tổn! Dưới đất, từng người ngã xuống, nhưng lần này, người ngã xuống, cũng chỉ có binh lính Vân Hỏa. Nhóm Tần gia quân nhìn thấy đồng bạn mình mang theo trang bị hoàn toàn mới xuất hiện, từng chiêu từng thức lại càng giống như tử thần đoạt mệnh, bọn họ hưng phấn, nhảy nhót, nương theo tiếng trống kêu gào.
"Xông lên! Chúng ta có viện binh! Chúng ta có đồng bạn! Chúng ta sẽ không thua!"
"Tần gia quân sẽ không thua!"
"Chúng ta không ngã xuống, chúng ta sẽ không ngã xuống! Vì Vương gia! Vì Hàn Linh, xông lên!"
Mà lần này, các tinh binh vừa tới cũng giơ cao vũ khí trong tay, trong miệng bùng nổ từng tiếng reo hò mạnh mẽ.
"Vì Vương gia! Vì Hàn cô nương! Chúng ta tất thắng!"
Có không ít người cũng nghe thấy vế sau, nhưng lại không hiểu cụm từ 'Hàn cô nương' kia là có ý gì, lại là có thể khiến những tinh binh cường hãn này cam tâm tình nguyện xưng tụng lên như vậy. Trận chiến càng lúc càng sôi trào. Song phương công lùi giao giới càng lúc càng không rõ ràng, mà Vân Hỏa vẫn luôn duy trì tư thế tiến công cũng bị ép bắt đầu lùi về sau. Quá mạnh, những quân xung kích này quả thực một địch mười, nhưng cái này còn không phải là điều quan trọng nhất, trí mạng nhất là khí thế mà bọn họ mang theo, loại khí thế áp bách đến mức làm người ta không thể phản kháng kia là trí mạng nhất, vốn dĩ Vân Hỏa cùng Tần gia quân giao chiến thời gian đã rất lâu, nếu không phải có ưu thế về nhân số, bọn họ căn bản không thể áp đảo, mà điều này cũng nói rõ Tần gia quân vô cùng lợi hại, nội bộ Vân Hỏa đã sớm sản sinh cảm giác sợ hãi, hiện tại.. thế nào đột nhiên mọc ra nhiều binh sĩ khủng khiếp như thế! Một mực là viện binh của bọn họ còn chưa chạy tới!
Toàn bộ cục diện chiến trường trong nháy mắt biến đổi. Giờ khắc này, nương theo tiếng trống cuối cùng hạ xuống, các tướng lĩnh Vân Hỏa không thể không thu quân đội của mình về sát biên giới. Bọn họ.. Rốt cục phải lui lại.
Lúc bụi khói đình chỉ, các binh sĩ Tần gia quân còn sống sót cũng lộ ra nụ cười vui mừng đến phát khóc. Bọn họ buông xuống mặt mũi, thả xuống cốt khí trước nay, ôm chặt lấy đồng đội bên cạnh, bọn họ mừng đến phát khóc, vì bản thân còn sống mà cao hứng, vì quê hương mà bọn họ bảo vệ phía sau mà cao hứng, vì vinh diệu họ bảo vệ mà cao hứng. Bọn họ đang hoan hô, đang reo hò, hoa chân múa tay, thời khắc này, những binh sĩ vốn là hán tử thiết huyết đều giống như một đứa bé, phát tiết tâm tình luôn bị đề nén của bản thân.