Một lúc sau, Hoa Phi liền đứng dậy chậm rãi đi vào cung điện Bách Lý Mân Tu đang nghỉ ngơi. Nàng biết hành động của mình hôm nay đã chạm đến phòng tuyến cuối cùng của Hoàng Thượng, một đế vương kiêng kỵ nhất là bị người hạ thuốc, hành tung cùng giám thị, nhất là ở trong hậu cung, đây là tối kỵ. Nhưng Hoa Phi đã không có lựa chọn, nhà mẹ đẻ bên kia ép nàng rất gắt, nếu như không có một nhi tử, nàng ở trong hậu cung căn bản không có bất kỳ địa vị nào. Nhất là bây giờ Tân Hoàng mới đăng cơ không lâu, thời điểm này xuất sinh Hoàng Tử nhất định là cao quý cực kỳ, nàng cần phải chớp thời cơ này, dù cho vì thế mà phải trả giá thật lớn, ma ma nói, khoảng thời gian này là lúc nàng mang thai tốt nhất, chỉ cần có thời cơ, tám chín phần mười sẽ có bầu, nhất là nàng còn dùng dược vật, tăng cường tỷ lệ mang thai. Hoa Phi đem tất cả mọi thứ đều đặt cược ở lần hành động này, chỉ cho phép thắng, không thể thua.
Đầu kia, Bách Lý Mân Tu vừa trút xuống một bầu rượu, liền cảm thấy cả người bắt đầu tỏa nhiệt, một vị trí nào đó lại càng nóng rực cực kỳ, thiếu đốt cả thần chí hắn. Trong nháy mắt, tí lý trí cuối cùng còn sót lại của Bách Lý Mân Tu nói cho hắn biết trong rượu có vấn đề, hắn bỏ ra tinh lực lớn như vậy thế mà trong hoàng cung vẫn còn kẻ cả gan làm loạn quả thực chính là đang gây hấn với quyền uy của hắn. Dược tính rất lớn, giống như biết rõ năng lực chống cự của hắn mạnh bao nhiêu, hạ trọng thủ.
Bách Lý Mân Tu mạnh mẽ vẫy vẫy đầu, muốn thanh tỉnh hơn một chút, lý trí còn sót lại làm hắn miễn cưỡng có thể đứng dậy, nhưng toàn thân nóng lợi hại, hắn muốn gọi người mang nước lạnh lại đây, nhưng ở trong khoảng điện quang hỏa thạch, trong đầu của hắn hiện ra thân ảnh Hàn Phỉ. Mỗi một cái nhăn mày một nụ cười, đặc biệt rõ ràng minh bạch. Thân thể hắn tựa hồ càng nóng. Muốn mở miệng gọi người lại bị nuốt xuống. Bách Lý Mân Tu thở hai hơi khí thô, ép buộc mình càng thêm tỉnh táo một ít, sau đó hắn đứng dậy, hướng về một chỗ trong ký ức mà đi đến, bước chân lảo đảo nhưng cố chấp.
Lúc Hoa Phi đi tới cung điện, đối mặt lại là cung điện trống rỗng, dế vương vốn nên ở lại chỗ này đã sớm không thấy tăm hơi. Sắc mặt Hoa Phi lập tức tái nhợt, thân ảnh còn có chút lảo đà lảo đảo.
Đầu kia, Hàn Phỉ đang nhắm mắt ngủ xoạt một tiếng mở mắt ra, bên tai truyền đến tiếng thở dốc thô nặng.
Ánh mắt của nàng hơi híp mắt lên, vẻ mặt nguy hiểm nhìn chằm chằm thân ảnh trong bóng tối kia, lạnh lùng nói: "Người nào?"
Đồng thời, Hàn Phỉ luồn tay xuống dưới gối nắm lấy dao găm. Đó là con dao găm nàng vẫn luôn mang theo bên người. Lúc ở nơi trắng xóa, nàng mệt bở hơi tai đối mặt với đủ loại ám sát, khiến cho giấc ngủ của nàng sẽ không quá sâu, đồng thời luôn đặt vũ khí ở bên người.
Lúc bóng người trong bóng tối kia chậm rãi đứng ra, Hàn Phỉ kinh ngạc, bật thốt lên: "Tiểu Bạch?"
Người kia, chính là Bách Lý Mân Tu sắc mặt khác thường.
Hàn Phỉ thở ra một hơi, đem dao găm để lại chỗ cũ, đứng dậy, nói: "Tiểu Bạch, sao đêm hôm khuya khoắt ngươi lại tới đây?"
Bách Lý Mân Tu không nói gì, bầu không khí rất yên tĩnh, yên tĩnh làm tiếng thở của hắn càng to lớn hơn.
Hàn Phỉ cũng dần nhận ra được có gì đó không đúng, cau mày, nói: "Ngươi đây là làm sao? Sắc mặt không đúng lắm, sao lại hồng như vậy?"
Bách Lý Mân Tu rốt cục há mồm, thanh âm đặc biệt khàn khàn, nói: "Hàn Phỉ, nếu như không có Tần Triệt, ngươi sẽ tiếp thu ta sao?"
Hàn Phỉ sững sờ, nghe câu này còn mang theo vẻ ước ao, nàng thở dài một hơi, nói: "Tiểu Bạch, ngươi biết ta không thích đề cập đến vấn đề này."
Bách Lý Mân Tu cố chấp tiếp tục nói: "Khi đó, ở Hoa Lâu, là ngươi sao?"
Sắc mặt Hàn Phỉ cứng đờ, không nghĩ Tiểu Bạch lại nhớ ra, đó là lúc nàng phải hoàn thành nhiệm vụ đoạt được hoa khôi, nàng vốn còn vui mừng Bách Lý Mân Tu quên đi mất! Quá mất mặt!
"Tiểu Bạch.."
Hàn Phỉ vừa định nói chuyện, Bách Lý Mân Tu liền tới gần ba bước. Mà bây giờ, giữa bọn họ vẻn vẹn chỉ cách nhau có hai bước chân, khoảng cách này có chút quá gần. Hơn nữa xông tới mặt Hàn Phỉ còn có một trận nhiệt độ nóng rực, nhiệt độ phát ra từ trên người Bách Lý Mân Tu. Đồng thời Hàn Phỉ còn ngửi thấy mùi rượu vô cùng nồng nặc, làm sao cũng không át đi được.
Hàn Phỉ cau mày nói: "Tiểu Bạch, ngươi uống rượu? Làm sao lại uống nhiều như vậy? Say rồi sao?"
Nếu như là say Hàn Phỉ còn có thể thở ra một hơi, nàng cũng không muốn quan hệ giữa bọn họ trở nên quá cứng ngắc không thu về được, tốt nhất là quên đi tất cả mọi chuyện xảy ra đêm nay. Nhưng Hàn Phỉ đã phải thất vọng, sau một khắc, Bách Lý Mân Tu trực tiếp đưa tay ôm lấy nàng, động tác này rất nhanh, không có bất kỳ dấu hiệu nào, khiến người sau căn bản chưa kịp phản ứng liền rơi vào trong lồng ngực tràn ngập tửu khí cùng nóng rực.
"Tiểu Bạch!"
Sắc mặt Hàn Phỉ có chút khó coi. Lúc Bách Lý Mân Tu ôm thân hình mềm mại trong lồng ngực, hắn gắt gao áp chế kích động nhưng lại không thể áp chế nổi, trực tiếp đẩy ngã Hàn Phỉ ở trên giường, lúc Hàn Phỉ sắp nhảy dựng lên liền trực tiếp cúi người đè lên nàng.
Hàn Phỉ nghiến răng nghiến lợi, nói: "Bách Lý Mân Tu, ngươi đủ rồi!"
Bách Lý Mân Tu ở trong lòng cười khổ, hắn biết rõ hắn đã chọc giận Hàn Phỉ, nếu như vậy, thẳng thắn để nàng tức giận đi, chung quy còn dễ chịu hơn so với việc nàng chẳng hề quan tâm đến hắn.
"Hàn Phỉ, khi đó ta mua ngươi, nhưng ngươi đào tẩu."
"Ngươi đến cùng là muốn thế nào? Tiểu Bạch, ngươi đừng buộc ta ra tay với ngươi."
"Ta chỉ là.. Muốn một cơ hội mà thôi."
"Đứng dậy!"
Một chút do dự cuối cùng trong lòng Bách Lý Mân Tu cũng bị du͙ƈ vọиɠ càng thêm nồng nặc nuốt mất, hắn không chút nghĩ ngợi muốn hôn xuống đôi môi đỏ của Hàn Phỉ, nhưng sau một khắc, một thanh dao găm băng lạnh chống đỡ trên cổ hắn.
"Ngươi tốt nhất đừng nhúc nhích."
Bách Lý Mân Tu mạnh mẽ nhắm mắt, nói: "Hàn Phỉ, cuối cùng là không được sao?"
Hàn Phỉ không nói gì, nàng ngửi được trên người hắn một chút mùi thuốc như ẩn như hiện kia, dựa vào năng lực phân tích cường đại, Hàn Phỉ lập tức liền biết đó là cái gì.
"Ngươi bị bỏ thuốc?"
Bách Lý Mân Tu không nói gì, chỉ là trên cánh tay gân xanh cũng bại lộ, hắn đang cố sức khắc chế.
Nhưng Hàn Phỉ không buông dao găm ra, mà càng thêm sắc bén nói. "Dược tính này căn bản không thể hoàn toàn khống chế ngươi, Tiểu Bạch, ngươi đến cùng là muốn làm cái gì?"
Bách Lý Mân Tu cười khổ, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, từng chữ từng câu nói: "Ta chẳng qua là bỉ ổi muốn dựa vào dược tính, muốn làm ra hành vi đó với ngươi."
Hàn Phỉ sửng sốt.
"Ta chẳng qua là muốn, một cơ hội, một cơ hội giống như Tần Triệt."
"Ngươi.."
"Hàn Phỉ, khi đó, ta cũng gặp ngươi, tại sao, tại sao cuối cùng ta lại chậm hơn một bước? Tựa hồ từ đầu đến cuối, ta đều chỉ có thể nhìn thấy ngươi hướng về phía bóng lưng hắn."
"Tiểu Bạch.."
"Ở đáy ngục, ngươi chết, mắt của ta trợn trừng nhìn ngươi chết, năm năm trước, ngươi chết, đây là lần thứ hai, ngươi chết ở trước mặt ta."
Hàn Phỉ đột nhiên hiểu được, thì ra mọi chuyện phía sau khi nàng xuyên việt, Bách Lý Mân Tu vẫn nhớ kỹ. Năm đó, nàng chết, thương tổn không chỉ có một mình Tần Triệt, còn có hắn..