Trong hoàng cung, Bách Lý Mân Tu hất đổ mọi đồ đạc, sắc mặt âm tình bất định, đây là lần đầu tiên hắn thất thố như thế. Ngay cả Công Công thiếp thân vẫn luôn hầu hạ hắn cũng cảm thấy quái dị, đế vương trẻ tuổi rất ít khi nổi nóng như vậy, đập nát hết đồ đạc, mà hết thảy những thứ này, đều bởi vì một tin tình báo quân cơ khẩn cấp. Bách Lý Mân Tu không nghĩ tới đối phương lại lớn lối như vậy, trực tiếp đưa ra yêu cầu. Nhưng yêu cầu này, hắn bất luận thế nào cũng không thể tiếp nhận! Hàn Phỉ, chỉ có thể ở lại chỗ này! Bách Lý Mân Tu bình tĩnh rất lâu, mới sai người chuẩn bị bút mực, một lần nữa hạ thánh chỉ.
Mà khi Tần Triệt biết rõ đối phương từ chối yêu cầu của mình, hắn không có phản ứng gì, ngược lại thám tử đang quỳ dưới đất chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người. Tần Vương không nói lời nào so với nói chuyện lại càng thêm đáng sợ.
Nửa ngày sau, Tần Triệt 'ừm' một tiếng, cho người lui ra, không bao lâu, vài đạo hắc ảnh lắc mình xuất hiện, quỳ trên mặt đất, nói: "Chủ nhân."
"Đốt." Tần Triệt lạnh lùng nói.
Vẻ mặt hắc ảnh thoáng kinh ngạc, nhưng vẫn tuân mệnh nói: "Vâng!"
Không bao lâu, lại là một phong quân báo kịch liệt truyền tới tay Bách Lý Mân Tu. Lần này, hắn không đánh nát bất kỳ vật gì, chỉ nắm phong quân báo kia thật lâu không nói gì, cũng không có bất kỳ phản ứng nào, cuối cùng, hắn chậm rãi đứng dậy, sửa sang quần áo của mình một chút, vẻ mặt trấn định.
Công Công hầu hạ rõ ràng có thể cảm giác được tâm tình đế vương không đúng, thậm chí so với việc nổi trận lôi đình lúc trước lại càng nghiêm trọng hơn rất nhiều. Sau đó, Bách Lý Mân Tu đứng dậy, hắn không gọi người, đồng thời không để ai đi theo, chỉ một mình đi tới cung điện Hàn Phỉ đang ở.
Lúc Hàn Phỉ nhìn thấy Bách Lý Mân Tu, vẻ mặt nàng thoáng kinh ngạc, nếu là trước đây, thời điểm này là lúc Tiểu Bạch đang bận bịu chính sự, dù sao là một đế vương, hắn không thể lúc nào cũng có thể bồi tiếp nàng. Đây hình như là lần đầu tiên Hàn Phỉ nhìn thấy Bách Lý Mân Tu xuất hiện vào lúc này, thậm chí.. vẻ mặt đối phương tựa hồ có hơi quái dị, trong lòng nàng có một loại cảm giác không thể nói nên lời.
"Tiểu Bạch, ngươi làm sao thế?" Hàn Phỉ có chút lo lắng hỏi một câu.
Bách Lý Mân Tu không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn Hàn Phỉ, tựa hồ muốn khảm thật sâu hình bóng nàng ở trong đầu.
Hàn Phỉ bị ánh mắt như vậy nhìn cũng cảm thấy có chút sợ hãi, nói: "Ngươi nhìn ta chằm chằm làm cái gì?"
Nửa ngày sau, Bách Lý Mân Tu phục hồi tinh thần lại, cười khổ một tiếng, nói: "Hàn Phỉ, ngươi có khỏe không?"
Hỏi một câu không hiểu ra sao khiến Hàn Phỉ càng thêm tin chắc Bách Lý Mân Tu nhất định là xảy ra chuyện gì đó, nhưng gần đây hình như không nghe thấy tin đồn gì nha, là cái gì khiến hắn trở nên như thế?
Nghĩ đi nghĩ lại, Hàn Phỉ đột nhiên nghĩ đến một điểm, ánh mắt nàng trở nên trở nên sắc bén, nói: "Là hắn làm ra cái gì phải không?"
Bách Lý Mân Tu nắm chặt tay, cúi đầu, nói: "Thật xin lỗi."
Đối mặt với lời xin lỗi thình lình của Tiểu Bạch, Hàn Phỉ tựa hồ hiểu ra cái gì, nàng thở dài một hơi, nói: "Ta cũng đoán ra được với tính tình cố chấp của hắn sẽ làm ra chuyện gì đó, Tiểu Bạch, đến lúc nào?"
"Sau ba ngày, biên giới."
Hàn Phỉ nghĩ một hồi, nói: "Được, trong ba ngày này ta sẽ chuẩn bị kĩ càng, đầy đủ thuốc cho sư phụ, ngươi có thể giúp ta chăm sóc sư phụ chứ? Ta sẽ trở lại."
Bách Lý Mân Tu há há mồm, muốn nói điều gì, nhưng lại không thể thốt nên lời. Nói? Nói cái gì? Có thể nói cái gì? Thời khắc này, Bách Lý Mân Tu cảm giác mình là một kẻ thất bại. Để mất đi Hàn Phỉ chính là kẻ thất bại. Tần Triệt đã đốt toàn bộ lương thảo của quân đội đồn trú Vân Hỏa, đại quân cũng trực tiếp áp cảnh, bày ra tư thế vây nhốt, phong bế toàn bộ con đường vận chuyển lương thảo tiếp tế của Vân Hỏa, khiến quân đội đang đóng quân của Vân Hỏa trở thành cua trong rọ, loại chiến thuật này đối với phe mình vô cùng nguy hiểm, lúc này một khi có ngoại địch công kích, quân đội của Tần Triệt sẽ lập tức tán loạn. Nhưng.. trước khi có ngoại địch, e là quân đội của Vân Hỏa đã bị vây khốn đến chết rồi. Đây chính là ba vạn đại quân a! Bách Lý Mân Tu chưa bao giờ nghĩ tới Tần Triệt sẽ tàn nhẫn như vậy, dùng phương thức không muốn sống bức bách hắn lựa chọn. Nhưng hiển nhiên, Tần Triệt thắng.
Bách Lý Mân Tu biết rõ, hắn không làm được, hắn không thể bất chấp tính mạng ba vạn binh lính được, những người kia đều là những nam nhi tốt của Vân Hỏa, đều là những người trung tâm vì nước bán mạng, hắn không thể nào không để ý đến sinh tử của bọn họ, vì thế, hắn chịu thua. Thua triệt để. Lần đầu tiên, Bách Lý Mân Tu hận thân phận địa vị hiện giờ của bản thân, thu được quyền thế địa vị nhưng đồng thời hắn cũng phải gánh vác trách nhiệm cùng áp lực vô cùng lớn lao, trách nhiệm của đế vương từng tầng đè ép trên người hắn, hắn, không có lựa chọn nào khác.
Hàn Phỉ thấy sắc mặt Bách Lý Mân Tu trầm trọng, vô cùng không dễ nhìn, nàng cười một cái, giống như đùa giỡn nói: "Làm sao thế? Không cam lòng xa ta sao?"
Bách Lý Mân Tu 'ừ' một tiếng, Hàn Phỉ có chút lúng túng, nàng không nghĩ tới hắn sẽ thừa nhận như vậy, ho khan một hồi, nói: "Không sao, dù gì ta cũng phải đi gặp hắn một chút."
"Hàn Phỉ, chú ý an toàn. Ta sẽ phái người đưa ngươi tới."
"Đừng lo lắng, bây giờ ta rất lợi hại, hơn nữa chỉ là đi gặp Tần Triệt, không có gì lớn cả."
Bách Lý Mân Tu rất muốn nói cho Hàn Phỉ biết, hiện tại Tần Triệt xa lạ đến nỗi e là nàng cũng không nhận ra được, nhưng nhìn tư thái Hàn Phỉ thả lỏng như vậy, hắn đột nhiên lại ác liệt muốn chờ mong nhìn thấy vẻ thất lạc của Hàn Phỉ sau khi đi gặp hắn, thời khắc này, Bách Lý Mân Tu cảm giác mình rất bỉ ổi.
"Ngươi nghỉ ngơi đi, ta sẽ an bài tốt tất cả."
Dứt lời, Bách Lý Mân Tu xoay người, tựa hồ không muốn tiếp tục nói.
Hàn Phỉ đột nhiên gọi hắn lại: "Tiểu Bạch!"
Bách Lý Mân Tu dừng bước.
Vẻ mặt Hàn Phỉ nghiê túc nói: "Ngươi là bằng hữu của ta, ta hi vọng ngươi hạnh phúc."
Bách Lý Mân Tu nắm chặt tay, không nói gì, trực tiếp rời đi. Hàn Phỉ thở dài một hơi, đem chuyện này đặt ở sau đầu, lập tức nghĩ đến Tần Triệt, tên tiểu tử hư hỏng kia, cũng không biết là đã làm ra chuyện gì khiến cho Tiểu Bạch không thể không đẩy nàng ra như thế. Nhưng, Tần Triệt làm sao lại biết nàng ở đây? Hơn nữa.. hắn thật đang tìm nàng!
Mơ hồ, Hàn Phỉ cảm thấy trong thời gian năm năm này nàng tựa hồ bỏ qua rất nhiều chuyện, trong cõi u minh, luôn cảm thấy có một linh cảm không làm sao nắm bắt được. Không quá chân thật, cũng không thể tiêu tan. Hàn Phỉ không hiểu, nhưng nàng không muốn nghĩ nữa, thôi cứ xử lý xong dược phương cho sư phụ rồi lại nói, mọi chuyện thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ xuôi dòng. Nhưng không lâu sau đó, Hàn Phỉ rốt cục phát hiện, sự tình còn phức tạp cùng khổ sở hơn nàng nghĩ rất nhiều.
Đêm đó, Bách Lý Mân Tu một mình đứng ở trong phòng, ai cũng không gặp, một mình cầm một chén rượu uống. Lúc Hoa Phi nhận được tin tức này, nàng biết rõ cơ hội của nàng đã tới, thành thật mà nói, từ lúc nàng gả cho Hoàng Thượng, đến nay còn chưa có động phòng, điểm này chính là điều làm nàng không thể.. an tâm. Một ngày còn chưa động phòng, một ngày sẽ không được an tâm.
Hoa Phi bỏ ra đại giới mua chuộc được Công công phụ trách dâng rượu cho Hoàng Thượng, bỏ một gói thuốc vào rượu, sau đó bầu rượu được chuyển vào, mà bản thân Hoa Phi, bắt đầu tắm rửa, chỉnh trang chính mình, mặc vào một bộ y phục mỏng manh rộng rãi, không thể che khuất xuân quang.