Điệp Y căn bản chính là đang mở mắt nói mò. Tổ phụ đã từng trong lúc vô tình nhắc qua, nếu muốn cứng rắn nhớ lại, cũng không phải không có cách nào, dùng châm cứu là được rồi. Nhưng Điệp Y không muốn, cũng yêu cầu tổ phụ không được lộ ra. Tổ phụ thoáng nghĩ một hồi liền hiểu rõ, cũng không quản nữa.
Sau khi Tần Triệt nghe thấy lời Điệp Y, cúi đầu, không nói lời nào.
Điệp Y lại nói: "Đúng rồi, ngươi muốn ra ngoài đi một chút không? Vùng thung lũng này rất đẹp, ngươi vừa vặn có thể hít thở một chút không khí mới mẻ."
Tần Triệt muốn cự tuyệt, Điệp Y lại nói: "Điều này có lợi cho chân ngươi, vì thế ngươi có muốn đi ra ngoài một chút không?"
Tần Triệt rốt cục vẫn phải đồng ý. Điệp Y liền đẩy Tần Triệt ra ngoài. Toàn bộ cảnh sắc sơn cốc vô cùng hợp lòng người, không khí cũng rất thanh tân, Điệp Y đẩy Tần Triệt đi tới đình viện phía trước.
"A Triệt, ngươi yêu thích nơi này không? Rất đẹp đúng không?"
Điệp Y mang theo ngữ khí dụ hoặc quay về Tần Triệt ôn nhu nhỏ nhẹ nói.
Nhưng, Tần Triệt đột nhiên nói: "Dây lụa màu trắng?"
Vẻ mặt Điệp Y trong nháy mắt cứng ngắc một hồi, có chút không tự nhiên nói: "Ngươi đang tìm cái này sao?"
"Ừm."
"Ta thấy nó quá bẩn, nên đã ném đi rồi."
"Tại sao?"
"Kông phải ta đã nói sao? Nó quá bẩn, có giặt cũng không sạch sẽ, nên đã ném đi, nếu ngươi muốn, ta sẽ làm thêm cho ngươi mấy cái!"
Điệp Y nỗ lực chuyển đề tài. Nhưng lần này, nàng đã đánh giá thấp Tần Triệt. Cổ tay nàng bị tóm lấy, nhấc lên, nàng kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện với con mắt ngăm đen của Tần Triệt. Trong mắt kia tựa hồ đang cuồn cuộn một loại tâm tình nguy hiểm nào đó, trong lúc nhất thời, cả người nàng cứng ngắc.
"Đó là đồ vật của ta. Của ta."
Hắn lặp lại, ngữ khí lạnh lùng đến đáng sợ. Mà bàn tay cầm lấy tay Điệp Y, càng ngày càng dùng lực.
Điệp Y có chút hoảng hốt, nói: "A Triệt, ngươi buông tay, ngươi nắm đau ta."
"Ném ở nơi nào?"
"Ta, ta đã quên, A Triệt, ngươi trước tiên thả ta ra có được không? Thật sự rất đau!"
Điệp Y có chút không chịu nổi khí lực của Tần Triệt, nàng cảm giác xương cổ tay của mình đều sắp bị bóp nát. Nhưng Tần Triệt giống như không nghe thấy, lặp lại: "Ném ở nơi nào?"
Lúc Điệp Y nhìn thấy cặp mắt ngăm đen của hắn lộ ra chút hồng quang, nàng nhất thời có chút bối rối, vội vàng nói: "Ta tìm cho ngươi! Ta sẽ tìm cho ngươi! Ngươi chờ ta một chút!"
"Được." Tần Triệt rốt cục buông tay ra.
Điệp Y vội vã rút về, lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng nhìn giờ khắc này Tần Triệt đã khôi phục vẻ yên tĩnh bình thường, trong lòng nàng có chút chần chờ bất định. Vừa nãy Tần Triệt thật sự làm cho người ta sợ hãi, giống như không thể khống chế vậy, điều này căn bản không phải thứ nàng biết về Tần Triệt, quá mức nguy hiểm, quá mức đáng sợ.
"Ngươi chờ ta một chút."
Điệp Y khẽ cắn răng, xoay người đi tìm sợi dây lụa vốn đã bị đốt cháy cho Tần Triệt. Sau khi Điệp Y trở về, tìm kiếm rất lâu, miễn cưỡng tìm tới một sợi dây lụa cực kỳ giống với sợi dây cũ của Tần Triệt, vì không muốn bị hoài nghi, nàng còn cố ý giẫm lên mấy cái, làm bẩn nó.
Điệp Y đưa cho Tần Triệt, nói: "Ở đây, ta tìm thấy rồi."
Tần Triệt vuốt dây lụa màu trắng, trong lúc nhất thời không nói lời nào. Điệp Y thở ra một hơi, cho rằng đã làm yên lòng hắn, tâm lý còn cảm thấy Tần Triệt đúng là hiếm thấy có mấy phần tính tình trẻ con, vừa rồi dáng vẻ hắn thật giống như tiểu hài từ chấp nhất với thứ đồ chơi của mình.
"Điệp Y." Tần Triệt lần đầu tiên gọi ra tên nàng.
Điệp Y lập tức liền sửng sốt, sau đó chính là mừng rỡ như điên. Tần Triệt lần đầu tiên gọi tên nàng! Loại kinh hỉ thình lình xảy ra này làm nàng lập tức liền vui vẻ trở lại, không nhịn được tiến lên vài bước, tới gần hắn.
"Ngươi kêu ta làm gì.."
Lời Điệp Y vẫn chưa nói hết, một cánh tay đã đưa ra, đột nhiên bóp lấy cổ nàng, đau đớn kéo tới.
"..."
Điệp Y cầm lấy tay Tần Triệt, muốn cào xuống, nhưng lực đạo kia căn bản không phải là thứ nàng có thể chống lại.
"A Triệt! Ngươi, ngươi làm cái gì thế?"
"Không phải là sợi dây này."
"Cái gì?"
"Không phải là sợi dây này."
"Không đúng, chính là nó mà, ngươi, ngươi trước tiên thả ta ra có được không? Ta sắp không thể thở được nữa rồi!"
"Không phải là sợi dây này."
Tần Triệt lại một lần nữa lặp lại câu nói này. Mà sợi dây lụa bị Điệp Y lấy tới làm vật thay thế sớm đã bị Tần Triệt xé đứt ném xuống đất.
"Đồ của ta, trả lại cho ta." Hắn nói.
Điệp Y lập tức kinh hoảng, nàng cảm giác được hô hấp của mình càng ngày càng khó khăn, bàn tay siết lấy cổ nàng thật chẳng khác nào liêm đao của Diêm Vương.
"A Triệt! Khụ, khụ, buông ra.."
"Đồ của ta, trả lại cho ta."
Điệp Y nhìn thấy, giờ khắc này hai mắt Tần Triệt đỏ rực, trong cặp mắt kia nửa điểm tình cảm cũng không có, chỉ còn lại bướng bỉnh, cố chấp đến đáng sợ. Đây không phải là Tần Triệt nàng biết. A Triệt nàng yêu thích không phải như vậy! Người này là ma quỷ! Là ma quỷ gϊếŧ người không chớp mắt! Lúc Điệp Y nhận rõ điều này, muốn lớn tiếng kêu cứu, nhưng hô hấp của nàng càng ngày càng yếu ớt, ngay cả nói chuyện cũng không làm được. Tần Triệt dùng lực một chút, hắn không khống chế được sự táo bạo trong cơ thể, giống như thứ vô cùng trọng yếu với hắn bị đoạt đi. Hắn muốn tìm sợi dây lụa đó về. Trong đầu hắn còn nhớ lại những câu nói kia. Thanh âm mờ mịt, giống như chuyện đã xảy ra rất lâu trước kia.
( "Sợi dây lụa này, ta dùng rất nhiều loại dược tài danh quý tạo thành, có thể an thần trợ ngủ, tuy không phải là thứ có thể khởi tử hồi sinh, nhưng đây là ta thứ tốt nhất hiện giờ ta có thể làm được.")
【 Vương gia cần phải nhận lấy tấm lòng thành của nô gia)
【 lấy dây lụa gửi gắm tình cảm, buộc chặt hệ tình, dắt tình ý kiếp trước kiếp này, xuyên qua tóc xanh, triền miên kết chặt tóc trắng, đời này duy quân không lấy chồng, tình này vĩnh sinh bất diệt)
Đó là, dây lụa nàng đưa. Nàng, là ai. Không nhớ ra được.. Rất trọng yếu.. Không thể mất đi, không thể mất đi. Đó là của hắn, là đồ vật của hắn, vì thế hắn phải bắt được, tóm chặt lấy. Tay Tần Triệt, càng thêm dùng lực, mà sắc mặt Điệp Y đã trướng đỏ như người sắp chết, giãy dụa càng ngày càng nhỏ.
Đúng lúc này, có tiếng gầm lên giận dữ: "Dừng tay!"
Tổ phụ vừa vặn trở về nhìn thấy tình cảnh này, nổi giận, bỏ lại đồ vật trong tay xuống, vừa móc ra ngân châm vừa liều mạng chạy tới.
"Hỗn đản! Thả Điệp Y ra!"
Ngân châm đột nhiên đâm xuống. Tần Triệt lập tức quay đầu lại, lộ biểu hiện nhe răng nhếch miệng. Nhưng sau đó, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, lực đạo trong tay lập tức buông ra, cái cổ lệch sang một bên, ngất đi. Tổ phụ bị hắn quay đầu lại làm cho kinh sợ, đó là dáng vẻ không giống như của loài người, thật quá mức đáng sợ.
"Khụ khụ khụ.."
Điệp Y bắt đầu liều mạng ho khan, cảm giác một lần nữa được hô hấp thật quá tốt, nàng cả người cũng không đủ sức, tê liệt trên mặt đất.
Tổ phụ vội vã đi đỡ nàng, nói: "Có sao không? Đây là bị làm sao? Tại sao đang yên đang lành hắn lại phát điên như thế?"
Điệp Y gian nan lắc đầu một cái, nói: "Ta, ta không biết."
Tổ phụ mạnh mẽ cau mày, nói: "Ngươi có phải đã làm chuyện gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn không?"
Điệp Y có chút bối rối tránh ánh mắt của tổ phụ.
Tổ phụ cắn răng một cái, nói: "Ngươi thật hồ đồ, ngươi có tâm tư gì với người này ta sao có thể không biết, nhưng ngươi căn bản cũng không hiểu đây là dạng người gì a! Hắn mất trí nhớ cũng không đồng nghĩa với việc quên luôn nhân cách của mình! Ngược lại, hắn còn càng không cách nào khống chế chính mình, càng dễ dàng bại lộ sự hắc ám chân thực! Cũng tức là, bản chất thật của hắn!"