Lúc khí tức của Tuyết quý nhân biến mất, tiểu hài nhi cuối cùng đã phát điên, phá tan được kìm kẹp. Hắn liều mạng nhằm phía mẫu thân chạy đi, nhưng chỉ cách một bước cuối cùng lại bị người ta tóm lấy.
"Mẫu thân! Mẫu thân! Thả ta ra!"
Hoàng hậu Khánh thị tức giận, nói: "Nắm lấy! Hài tử độc phụ nuôi căn bản không xứng trở thành Hoàng Tử! Đánh cho ta!"
Khánh thị nói, giống như còn chưa hết giận vậy, nhấc chân đi tới trước mặt tiểu hài nhi, nói: "Ngươi căn bản cũng không xứng trở thành Hoàng Tử, loại người như ngươi sao có thể đánh đồng cùng Mục nhi của bản cung?"
Khánh thị nói tới vô cùng đắc ý, nàng cúi người xuống, ghé sát vào một chút, dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ nghe thấy nói: "Bản cung có thể hại chết mẫu thân ngươi, cũng có thể diệt trừ ngươi, bản cung nhìn khuôn mặt này của ngươi liền hết sức không thoải mái!"
Trong đầu tiểu hài nhi, thần kinh lập tức như nổ tung, hắn dùng hai chân có thể hoạt động được mạnh mẽ đạp hoàng hậu Khánh thị một cước.
Khánh thị lùi về sau vài bước, giận dữ, sắc mặt dữ tợn nói: "Lớn mật! Dám bất kinh với bản cung! Đánh cho ta! Phế đôi chân của hắn cho bản cung!"
"Vâng! Hoàng Hậu nương nương!"
Vừa dứt lời, những hộ vệ kia liền đè tiểu hài nhi lại, quyền trượng vô tình nện xuống hai đùi hắn.
"..."
Tiếng xương bị trật khớp vang lên. Tiểu hài nhi đau đến phát sinh gào thét. Mặt hắn chôn trong bùn đất, cả miệng toàn là đất cát. Đau đớn đoạt đi mọi suy nghĩ trong đầu hắn. Mẫu thân chết, những người kia vô tình cười gằn, dùng lực lớn nện xuống quyền trượng, Thải Linh phản bội.. Tất cả mọi thứ, cũng đọng lại ở cùng một nơi. Trái tim tiểu Tần triệt, rốt cục vỡ tan. Hắn của ngày thường, nhạy bén, thông minh, tất cả đều biến mất.
【 Triệt nhi, phản bội nay từ đầu đã tồn tại)
【 Triệt nhi, ngày sau, nếu ngươi là không đủ mạnh, người người cũng có thể bắt nạt ngươi, làm nhục ngươi, ngươi chịu đựng đau đơn chính là niềm vui của bọn họ)
【 Triệt nhi, muốn thì phải đoạt tới, không chiếm được, thì hủy diệt)
Tâm tư chậm rãi dần trở về, thân ảnh nhỏ bé nằm ở trong phòng giam kia đang chầm chậm ngọ nguậy. Thanh âm non nớt khàn khàn chậm chậm vang lên. Nếu cẩn thận nghe qua, miễn cưỡng có thể phân biệt ra tiếng hô yếu ớt. Hắn đang kêu..
"Mẫu thân.. Mẫu thân.."
"Mẫu thân.. Ta hiểu rồi.."
"Ta hiểu rồi.."
Thanh âm từ từ nhỏ dần, sau đó là tiếng khóc rưng rức, đó là tiếng khóc không cách nào khống chế. Cuối cùng, một tiếng gào mang theo oan ức cùng phẫn nộ, mang theo oán hận vang lên.
"Mập mạp.. Mập mạp.."
"Mập mạp, tại sao?"
Hàn Phỉ đột nhiên cảm giác được một trận khiếp đảm, làm cho trái tim nàng cảm thấy vô cùng khó chịu, ngay cả nước cũng uống không trôi, ngay cả ngồi cũng đều là một loại dằn vặt.
Nàng không chịu nổi vội vàng đứng lên, khiến Man Diệp đang ngồi đối diện cảm thấy hiếu kỳ, nói: "Ngươi làm sao thế?"
Sắc mặt Hàn Phỉ không tự nhiên lắc đầu một cái, nói: "Không có chuyện gì, chính là có chút không thoải mái."
Hàn Phỉ che ngực, luôn cảm thấy có thứ gì đó đè nén rất là khó chịu. Tựa hồ phát sinh chuyện gì đó rất tồi tệ. Nhưng đúng, đúng cái gì. Suy nghĩ đầu tiên của Hàn Phỉ là hướng đến tiểu hài nhi ở phía hoàng cung xa xôi, trong lòng lại càng cấp thiết. Nàng sợ tiểu hài nhi xảy ra chuyện gì, còn là chuyện nàng không thể thay đổi, nhất là hiện tại nàng vẫn không thể đoán ra suy nghĩ của Tuyết quý nhân.
"Ta xem sắc mặt ngươi rất khó coi, ngươi đang lo lắng cho những người trong đội buôn kia sao?"
Hàn Phỉ vì ngăn ngừa hắn hỏi tiếp, lung tung gật đầu, mất tập trung.
"Chuyện này ngươi không cần lo lắng, ta ở đây sinh sống đã khá lâu, tên đầu lĩnh sơn tặc kia cũng xem như không tệ, quản lý thủ hạ rất tốt, cũng sẽ không dễ dàng hại tính mạng của người khác, chẳng qua.. với nữ nhân thì sẽ khác."
Nói tới chỗ này, Man Diệp còn lộ ra một nụ cười vừa lúng túng lại ghét bỏ, tiếp tục nói: "Nơi này, nữ nhân đặc biệt ít, vì thế nếu bị gặp phải căn bản đều sẽ mang về, chẳng qua cũng không cần quá lo lắng, bọn họ đều là chế độ một vợ một chồng, cướp một người phụ nữ sẽ không lấy người thứ hai, vì thế miễn cưỡng xem như đây là ép gả thôi."
Hàn Phỉ căn bản là không thể nghe hắn nói, chỉ là gật gù, đứng lên, nói: "Man huynh đệ, ta muốn rời khỏi nơi này."
Man Diệp bị Hàn Phỉ đơn giản bộc lộ ý tứ như vậy làm cho kinh hãi một hồi, phiền muộn nói: "Ta không phải đã nói rồi sao, Tiểu Bạch rất nhanh sẽ đến, đến lúc đó chúng ta sẽ đưa ngươi đi. Như vậy mới tương đối an toàn."
Hàn Phỉ lắc đầu, nói: "Ta không chờ được nữa."
Nói xong, Hàn Phỉ liền đứng dậy đi ra ngoài, Man Diệp vội vã đuổi theo.
"Hàn cô nương! Ngươi chờ chút! Ngươi làm sao lại xúc động như vậy a!"
Hàn Phỉ căn bản không nghe thấy tiếng hắn gọi, chỉ là nội tâm hoảng loạn khiến nàng hận không thể lập tức rời đi, tựa hồ nếu chậm thêm một chút nữa, thì sẽ mất đi cái gì rất quan trọng. Chờ đến khi ra trại, Hàn Phỉ đã bị Man Diệp ngăn cản.
"Ngươi điên à? Nơi này cách hoàng cung còn có chút xa, ngươi chỉ là một cô nương gia, đơn thương độc mã xuất phát như thế, vạn nhất trên đường gặp phải cái gì, ta làm sao ăn nói được với Tiểu Bạch?"
Hàn Phỉ miễn cưỡng tỉnh táo lại, nói: "Ta biết, nhưng ta thật sự không chờ nổi nữa rồi, ta có chuyện rất quan trọng!"
Man Diệp nhíu nhíu mày, cuối cùng nói: "Vậy ta cùng đi với ngươi, ta có thể dùng bồ câu đưa tin nói cho Tiểu Bạch, để lúc hắn đến hoàng cung sẽ tìm chúng ta."
Hàn Phỉ vốn muốn cự tuyệt, dù sao lúc này Tiểu Bạch còn là một thiếu niên lang ngây ngô, căn bản cũng không biết nàng. Nhưng nàng không muốn ở chỗ này cùng Man Diệp cãi vã lãng phí thời gian, cảm giác nóng ran trong lòng gần như đã nuốt chửng nàng. Nàng hận không thể chạy thật nhanh tới!
"Được, chúng ta bây giờ liền xuất phát!"
"Vậy ngươi chờ ta một hồi, việc bàn giao công trình có hơi phiền toái, ngươi nhớ không được đi trước, ở ngay đây chờ ta một chút!"
Hàn Phỉ gật đầu, sau khi nhìn Man Diệp rời khỏi, nàng không nói hai lời, quay đầu đi..
Trong cốc. Điệp Y vừa đổi thuốc mới cho Tần Triệt, nhìn vết thương bị trì hoãn chữa trị như nàng mong muốn, thậm chí còn có chút chuyển biến xấu. Điệp Y đối với điều này vô cùng vui vẻ. Tổ phụ nói y thuật của nàng không tốt, nói nàng không tinh thông, nhưng dược lí cơ bản nàng vẫn hiểu rõ, chuyển biến xấu như vậy cũng sẽ không mang đến ảnh hưởng quá to lớn, nhiều lắm hành động có chút hạn chế mà thôi. Điệp Y muốn chính là hiệu quả như vậy. Nàng muốn Tần Triệt càng thêm ỷ lại vào nàng nhiều hơn một chút, ở nơi này, trừ nàng ra, không còn ai khác.
Điệp Y cầm bát trung dược mới nấu xong đến trước mặt Tần Triệt, nói: "A Triệt, uống đi."
Thanh âm ôn nhu đến sắp chảy ra nước. Tần Triệt đón đến, tiếp nhận chén thuốc, hơn ai hết hắn biết, vết thương của bản thân chuyển biến xấu đi một chút. Muốn rời khỏi nơi này, nhất định phải khiến thân thể tốt lên.
Điệp Y nhìn hắn uống hết chén thuốc mới dọn dẹp chén đũa, giống như lơ đãng nói: "A Triệt, sau này ngươi có tính toán gì không?"
Tần Triệt trầm mặc một hồi, nói: "Ký ức của ta có thể khôi phục sao?"
Điệp Y lộ ra biểu hiện làm khó dễ, nói: "Ngươi rất muốn nhớ lại sao? Tổ phụ nói ký ức của ngươi có khả năng mãi mãi cũng không nhớ ra được, nếu mạnh mẽ nhớ tới, khả năng sẽ khiến ý thức của ngươi tan vỡ."