Tần Triệt chỉ nhớ bản thân tên là Tần Triệt. Ngoài ra, cái gì cũng đều quên. Điệp Y rất buồn rầu, nhưng cũng rất cao hứng, chuyện này có nghĩa là Tần Triệt sẽ không rời khỏi nơi này, bởi vì hắn không thể nhớ được gì, tự nhiên cũng sẽ không muốn trở lại. Một minhg Điệp Y ở trong sơn cốc quá tịch mịch, trừ tổ phụ, một người cũng không có, mà tổ phụ quanh năm suốt tháng đắm chìm trong thế giới thảo dược, căn bản cũng không thèm nhìn đến nàng. Lúc Điệp Y nhìn thầy Tần Triệt trong sơn cốc, liền quả đoán đem người nọ mang về, cũng năn nỉ tổ phụ cứu hắn.
Điệp Y còn nhớ lúc tổ phụ nhìn thấy Tần Triệt, con mắt lóe sáng lên, nói: "Mạch tượng của người này rất kỳ lạ a, giống như lòng bị tích tụ dẫn đến bế tắc trong một thời gian rất dài, trạng thái như vậy mà còn có thể sống được cũng thật sự là không dễ dàng!"
"Tổ phụ, vậy hắn còn có thể cứu không?"
"Có ta ở đây, cho dù là người chết cũng sẽ được cứu trở về!"
"Vậy quá tốt!"
"Tiểu Điệp Y, ngươi kiếm được người này ở chỗ nào?"
"Trong sơn cốc."
Điệp Y không nhìn thấy lúc này, ánh mắt tổ phụ lóe lên một tia kinh ngạc cùng trầm tư.
"Thân thể người này bị đâm một đao nặng như vậy, không bị chảy hết máu mà chết mà vẫn còn sống, coi như là mạng lớn, gặp được ta cũng là phúc khí rồi."
"Vậy tổ phụ người mau chút cứu hắn đi!"
"Được được, Tiểu Điệp Y, đừng lắc ta."
Mà Tần Triệt cứ như vậy được cứu. Điệp Y trong lúc này chăm sóc vô cùng tận tâm tận lực, có thể nói lấy ra tất cả mọi kiên trì, ngay cả tổ phụ cũng khiếp sợ. Vết thương trên người Tần Triệt tốt lên nhanh như vậy, không chỉ nhờ vào y thuật cao siêu của tổ phụ, mà còn có Điệp Y tỉ mỉ chăm sóc. Nhưng mãi đến tận lúc ngoại thương đều đã tốt lên không ít, người kia vẫn không tỉnh lại. Điệp Y đã từng hỏi tổ phụ, tại sao người này còn chưa tỉnh lại.
Tổ phụ nói: "Người này có tâm kết, tâm kết không cởi ra, hắn sẽ không tỉnh lại."
"Vậy tâm kết của hắn là gì?"
"Đứa nhỏ ngốc, tâm kết này mỗi người đều có, mà người khác lại không thể biết, điểm này chỉ có hắn tự mình biết, chỉ có thể chờ hắn sau khi tỉnh lại mới rõ được."
"Tổ phụ, vạn nhất hắn vẫn không tỉnh lại thì sao?"
"Ngươi đang hoài nghi y thuật của tổ phụ sao?"
"Ta chỉ là lo lắng cho hắn."
"Tiểu Điệp Y tại sao lại lo lắng cho người này?"
Sắc mặt Điệp Y sắc có chút phát hồng, hự nửa ngày cũng nói không ra lời.
Tổ phụ cười sang sảng vài tiếng, liền rời đi. Điệp Y chờ thật lâu, rốt cục đợi được Tần Triệt tỉnh lại, cũng biết được hắn mất trí nhớ. Điệp Y hỏi qua tổ phụ, tại sao người này lại bị mất trí nhớ.
Tổ phụ nói: "Hắn có khúc mắc, nhưng không thể giải, ý thức cầu sinh làm hắn lựa chọn quên đi khúc mắc, vì thế hắn tỉnh lại."
Điệp Y nửa hiểu nửa không: "Vì thế hắn quên kí ức trước đây sao? Vậy hắn sẽ không thay đổi thành một người khác chứ? Không thể nhớ chút kí ức nào, thật là đáng sợ."
"Tiểu Điệp Y, ngươi còn nhỏ, ký ức của một người nào có thể nói không nhớ là sẽ không nhớ, chẳng qua là bị bao bọc ở ngóc ngách nào đó trong trí óc, nói không chừng một ngày nào đó sẽ lộ ra thôi."
Điệp Y sững sờ một hồi, đột nhiên nói: "Có thể quên toàn bộ quên, cũng không thể nhớ ra được không?"
Tổ phụ sững sờ, nói: "Tại sao?"
Điệp Y không nói lời nào. Nàng không dám nói, nàng không muốn hắn nhớ lại, nàng mong hắn quên đi toàn bộ kí ức, tốt nhất đừng nhớ lại cái gì, tốt nhất mãi mãi ở lại chỗ này. Nhưng ý niệm này, nàng không dám nói cho tổ phụ biết, nàng cảm giác suy nghĩ của mình quá xấu, nàng là một nữ nhân xấu xa. May mà tổ phụ cũng không truy vấn tiếp, sau khi lưu lại dược vật liền tiếp tục chuyên tâm nghiên cứu y thuật.
Mấy ngày sau đó, Tần Triệt vẫn còn ở trong một loại trạng thái đần độn, không nói lời nào, cũng không trả lời bất cứ điều gì nữa. Bất luận Điệp Y nói chuyện với hắn như thế nào, hắn đều không để ý. Điệp Y cũng không quan tâm, vẫn cứ ngày qua ngày chăm sóc hắn, vô luận là bưng thức ăn hay là bôi thuốc, đều toàn tâm toàn ý trả giá, mỗi ngày còn có thể cùng Tần Triệt nghĩ linh tinh lẩm bẩm rất nhiều chuyện.
Mãi đến tận một ngày, Tần Triệt rốt cục nói chuyện cùng nàng: "Chân của ta, tại sao lại bị như vậy?" Điệp Y sững sờ.
Tần Triệt lại nói. "Ta không thể đứng lên. Ta bị què sao?"
Điệp Y trong nháy mắt hoảng loạn, vội vàng nói: "Không phải! Tổ phụ đã nói, chân ngươi chỉ là tạm thời, người có cách trị khỏi cho ngươi, nhưng cần một quãng thời gian, ngươi không nên gấp gáp."
Nghe vậy, Tần Triệt trầm mặc một hồi, không nói. Điệp Y còn vì chuyện này cao hứng rất lâu, bởi vì người này rốt cục nói chuyện cùng nàng, mặc dù chỉ là mấy câu nói thôi, tuy căn bản không tính là giao lưu, nhưng Điệp Y vẫn vô cùng phấn khởi. Nàng thậm chí còn cố ý chuẩn bị đồ ăn càng ăn ngon cùng bổ dưỡng đưa đến trước mặt Tần Triệt, người nọ chỉ ăn mấy miếng.
Nàng có chút mất mát nói: "Tần Triệt, tại sao ngươi lại không muốn nói chuyện cùng ta thế?"
Tần Triệt vẫn không trả lời, hắn chỉ trước sau như một ngồi ở gần vị trí cửa sổ, vị trí này tựa hồ là nơi hắn đặc biệt yêu thích, nhưng truy hỏi nguyên nhân, thì ngay cả chính hắn cũng không biết tại sao.
Điệp Y kiên trì làm đến cùng nói: "Tần Triệt, ngươi cứ không muốn phản ứng ta như vậy.."
Vì Điệp Y ngày đêm chăm sóc khiến Tần Triệt hơi có chút thay đổi sắc mặt, hắn rốt cục mở miệng: "Yêu thích yên tĩnh."
Hai mắt Điệp Y lập tức sáng lên, hứng thú bừng bừng nói: "Ngươi nói là ngươi yêu thích yên tĩnh sao?"
"Ừm."
"Nhưng ta muốn trò chuyện cùng ngươi."
Tần Triệt không trả lời.
Điệp Y giống như nhịn không được, nói: "Ngươi tại sao lại gọi là Tần Triệt a? Ngươi thật cái gì cũng không nhớ ra được sao? Vậy ngươi biết ngươi bao lớn không? Còn nữa trên mặt ngươi tại sao lại có hoa văn này thế? Đây là hoa gì a?"
Một chuỗi vấn đề từ trong miệng Điệp Y bỗng xuất hiện, cũng không ngừng lại. Tần Triệt nhìn Điệp Y, có chút xuất thần, tựa hồ ở trong ký ức, cũng có người từng lải nhải nói cái gì đó với hắn như vậy, giọng nói của người kia luôn quanh quẩn ở bên tai, gọi từng tiếng, từng tiếng. Vương gia, Vương gia, Vương gia..
Lúc Tần Triệt muốn chăm chú suy nghĩ, đầu hắn đều rất đau, đau đến hắn căn bản cái gì cũng không nhớ ra được. Chỉ là mơ hồ cảm thấy, rất trọng yếu, rất trọng yếu, so với sinh mệnh còn trọng yếu hơn.
Thấy Tần Triệt vẫn không trả lời, Điệp Y không thể làm gì khác hơn là lại hỏi một vấn đề khác: "Ta nhìn thấy dây cột tóc trên đầu ngươi đã rách, ta làm cho ngươi một cái mới, ta đổi cho ngươi nhé?"
Điệp Y vừa nói, vừa chỉ chỉ dây buộc tóc trên đầu Tần Triệt. Tần Triệt chậm rãi phục hồi tinh thần lại, đưa tay kéo sợi dây lụa trên đầu mình xuống. Toàn bộ dây cột tóc đều đã bị bẩn, màu trắng đã biến thành màu xám, còn có rất nhiều dấu vết, có vết máu đọng lại đã lâu, có bùn đất. Bẩn đến không thể bẩn hơn. Nhưng trong lòng hắn lại không cam lòng thay đổi, từ lúc tỉnh lại, hắn cứ như vậy dùng sợi dây này buộc vào tóc. Trong lòng Tần Triệt nghĩ, sợi dây lụa này là thứ rất trọng yếu, nhưng hắn không nhớ ra được.
"Tần Triệt, ta đổi cho ngươi!"
Điệp Y lấy ra một sợi dây buộc tóc màu lục. Đưa tay muốn lấy đi sợi dây trong tay hắn.