Tuyết quý nhân nhìn thân ảnh tiểu hài nhi lảo đà lảo đảo, sắc mặt trầm xuống: "Trở về đi."
Tiểu hài nhi không muốn tin, cắn răng nói: "Mẫu thân, sẽ không, mập mạp sẽ không rời đi!"
"Nàng có biến mất hay không?"
"Chỉ là do ta còn không tìm thấy nàng!"
"Nàng có phải không để lại bất kỳ tin tức gì hay không?"
"Không phải! Mẫu thân! Mập mạp chỉ là ra cửa, nàng, nàng.."
"Cung nữ trong lãnh cung, còn cần ra cửa sao?"
"Không, không phải.."
"Triệt nhi, nàng đã bỏ lại chúng ta."
Sắc mặt tểu hài nhi lộ ra vẻ tuyệt vọng. Hắn rất muốn phủ định, nhưng lại phát hiện không có bất kỳ cớ gì để dựa vào.
Tuyết quý nhân từng bước ép sát, nói: "Quãng thời gian này, nàng có đầy bụng tâm sự hay không?"
Tiểu hài nhi sững sờ, nhớ lại mấy ngày này, mập mạp tinh thần mập mạp thỉnh thoảng sẽ hoảng hốt, dáng vẻ mất tập trung, lòng hắn càng thêm hoang mang, vô ý thức phủ nhận: "Không đúng! Mẫu thân! Không đúng! Làm sao mẫu thân biết mập mạp muốn rời khỏi đây?"
Tuyết quý nhân giống như đã đoán được hắn sẽ hỏi câu này, nói: "Nàng từng hỏi thăm qua Thải Linh, nếu muốn rời khỏi nơi này, cách nhanh nhất là gì."
Tiểu hài nhi trợn mắt lên.
Tuyết quý nhân ho khan mấy lần, nói: "Triệt nhi, nơi này là Lãnh Cung, đi vào, liền không có ngày nổi danh, nàng muốn rời đi, coi như là hợp tình hợp lý. Nàng bị phân phối đến nơi này cũng là không muốn, ngươi xem một chút những chủ nhân trong cung, như mặt trời giữa trưa, thế giới này a, đều là lợi thế, không có ngoại lệ. Nàng muốn rời khỏi, chẳng qua là chuyện sớm muộn mà thôi, lãnh cung thì vẫn là lãnh cung, chúng ta chẳng qua đều là người bị bắt nạt."
Con mắt Tiểu hài nhi cũng phát hồng, nhưng cố nén không khóc ra, đơn giản chỉ cần đình chỉ.
"Mẫu thân gạt ta.."
Tuyết quý nhân ngoắc ngoắc tay, nói: "Triệt nhi, đến đây với mẫu thân."
Tiểu hài nhi vẫn đi qua, tiến vào trong ngực Tuyết quý nhân.
Tuyết quý nhân nhẹ nhàng an ủi hắn: "Triệt nhi, người lừa gạt ngươi i, không phải là mẫu thân."
Tiểu hài nhi chung quy vẫn không nhịn được oa một tiếng khóc lên. Tiếng khóc thê thảm, đau đớn vô cùng.
Tuyết quý nhân nhẹ nhàng nói: "Triệt nhi, ngươi phải hiểu rõ, nếu ngươi quá mức mềm yếu, vậy thì mọi thứ ngươi nắm giữa sẽ đều mất đi."
"Mẫu thân, mẫu thân, ta muốn mập mạp, ta muốn mập mạp.."
"Ngoan, hiện tại ngươi còn không làm được."
"Mẫu thân, ta rất nỗ lực, ta rõ ràng đã rất nỗ lực, ta đáp ứng mập mạp phải khiến nàng càng tốt hơn, tại sao mập mạp phải đi, tại sao a, mẫu thân?"
"Bởi vì, ngươi còn chưa đủ nỗ lực, còn chưa đủ ác, chờ một ngày nào đó, ngươi nỗ lực đến mức cho dù có người không vừa mắt ngươi, cũng không dám động tới ngươi, như vậy ngươi liền thành công."
Tiểu hài nhi choáng váng, lẩm bẩm nói: "Ta còn chưa đủ nỗ lực sao.."
"Đúng vậy, ngươi còn chưa đủ, còn lâu lắm mới đủ."
"Mẫu thân.. Ta chỉ cần mập mạp mà thôi, cũng không được sao? Ta không muốn những quyền lợi đó, không muốn.."
Sắc mặt Tuyết quý nhân cứng rắn, nói: "Triệt nhi, nhìn ta, nhìn vi nương."
Tiểu hài nhi ngẩng đầu lên, nước mắt mờ mịt.
"Ngươi nhớ kỹ, sau này không bao giờ được nói như vậy nữa, Hàn Phỉ có thể vứt bỏ ngươi một lần, nhất định sẽ có người vứt bỏ ngươi lần thứ hai, bởi vì ngươi quá yếu kém, ngươi không đủ hung ác."
Ánh mắt Tiểu hài nhi lóe lên một tia mê man.
Tuyết quý nhân cúi đầu, ở bên tai tiểu hài nhi giống như ma huyễn nói: "Tất cả những gì ngươi yêu thích, muốn có được, đều phải đoạt tới, nhưng điều kiện tiên quyết là, ngươi phải có năng lực kia, hiểu chưa? Triệt nhi."
"Hiểu rõ."
"Ngoan."
Trên giường, Tuyết quý nhân ôm tiểu hài nhi rơi vào trầm mặc thật lâu, nàng ở trong lòng không hề có một tiếng động nói một câu, thật xin lỗi.
Đầu kia, lúc Hàn Phỉ trăm cay nghìn đắng đi tới hoang Mộc Châu, mồ hôi của nàng đã ướt đẫm cả y phục, cả người vô cùng chật vật. Nàng đưa tay lau mồ hôi, ngẩng đầu lên tìm kiếm vị trí lam sắc khắp nơi, tìm rất lâu, còn cố ý chạy đến chỗ cao nhìn xuống phía dưới, khí trời nóng nực làm trạng thái tinh thần của nàng cũng không quá tốt. Dọc theo con đường này, nàng không ngừng không nghỉ chỉ dùng một ngày rưỡi thời gian chạy tới hoang Mộc Châu, nàng không có nhiều thời gian, ba ngày quá ngắn ngủi.
Rốt cục, trong tầm mắt Hàn Phỉ xuất hiện một màn lam sắc kia. Trên mặt nàng vui vẻ, vội vã chạy tới, mãi đến tận lúc chạy tới địa điểm kia, mới phát hiện chẳng qua đó chỉ là một lá cờ quái dị màu xanh lam đang bay múa, mà xung quanh một người cũng không có. Hàn Phỉ cảm thấy có chút quái dị, Tuyết quý nhân rõ ràng nói sau khi xác định vị trí có màu xanh lam sẽ có người tiếp ứng nàng. Làm sao một người cũng không có như thế? Mơ hồ, trong lòng Hàn Phỉ có một loại cảm giác kỳ quái, cảm thấy hết sức bất an.
Rất nhanh, bên tai truyền đến một loạt tiếng bước chân. Hàn Phỉ quay đầu, đã nhìn thấy một người toàn thân mặc áo đen, dù khí trời vô cùng nóng bức cũng không lộ ra tay chân, khuôn mặt còn dùng miếng vải đen che khuất.
"Ngươi đã tới." Người áo đen nói.
Hàn Phỉ có chút cảnh giác, nói: "Ngươi là ai?"
"Người tiếp ứng ngươi."
"Ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi?"
"Thánh địa."
Hàn Phỉ sững sờ, sau đó thở phào một hơi, nói: "Đúng là ngươi."
"Đưa đồ cho ta đi."
Hàn Phỉ lấy từ trong lòng ra phong thư cùng ngọc bội, đưa cho người áo đen. Người áo đen tiếp nhận, nhìn ngọc bội, sau khi xác định là thật ánh mắt liền lóe lên một tia hoài niệm, nhưng ngay lập tức biến mất, sau đó hắn mở phong thư ra. Trên tờ giấy trắng tinh chỉ có vẻn vẹn mấy dòng chữ.
【 Gặp nạn, Ảnh Vệ trung thành, trong Lãnh Cung. Mặt khác, gϊếŧ người truyền tin)
Người áo đen đọc xong, chậm rãi gấp kỹ lá thư, cất thật tốt cùng một chỗ với ngọc bội, sau đó hắn ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ bị ánh mắt này làm cho nổi da gà, trong lòng nàng tuôn ra một luồng cảm giác bất an, lùi về sau vài bước, nói: "Đồ vật ta đã giao tới, ta phải trở lại, ngươi không cần đưa tiễn ta."
Người áo đen không nói lời nào, vẫn trầm mặc. Trong lòng Hàn Phỉ nặng nề.
Đột nhiên nói: "Ngươi sẽ không gϊếŧ người diệt khẩu đấy chứ?"
Người áo đen kinh ngạc một hồi. Hàn Phỉ thấy thế đột nhiên xoay người, muốn chạy, nhưng nàng quên hiện tại nàng là một người vô cùng mạp mạp, không còn linh hoạt như lúc đã gầy xuống trước kia, căn bản không thể chạy nhanh. Người áo đen lắc người một cái, liền xuất hiện ở phía sau Hàn Phỉ, sau đó hắn nâng tay lên, gọn gàng đánh vào sau ót Hàn Phỉ. Đau nhức kéo tới, hai mắt Hàn Phỉ tối sầm lại, ở lúc sắp mất đi ý thức trong lòng nàng cười khổ một tiếng, chung quy, nàng đã lơ là một người mẫu thân nguyện ý vì nhi tử có thể làm đến mức độ nào. Sau đó, nàng ngã trên mặt đất..
Tiên khí lượn lờ bên trong sơn cốc, trong một căn nhà gỗ tinh xảo gỗ, khói xanh lượn lờ bay lên, như chốn Thế Ngoại Đào Nguyên. Người nằm ở trên giường chậm rãi mở mắt ra. Đập vào mi mắt là một nữ hài xinh đẹp, còn mang theo hưng phấn cùng vui sướng.
"Ngươi rốt cục tỉnh! Ngươi ngủ thật là lâu! Tổ phụ nói nếu ngươi cứ không tỉnh lại thì sẽ không cứu nổi ngươi!"
Người nọ vẫn chưa khôi phục ý thức, đưa tay vỗ vỗ lên đầu.
"Đừng nhúc nhích, ngươi còn chưa khỏe hoàn toàn, ngươi làm sao lại từ trên trời rơi xuống núi như thế a? Ngươi tên là gì?"
".. Tần Triệt."