Ba tháng sau.
Ban đêm. Trong lãnh cung yên tĩnh sâu thẳm, một vệt bóng đen chợt lóe lên. Lúc đi ngang qua khu nhà nhỏ liền không chống đỡ được thương thế trên người trực tiếp ngã xuống, nằm trên mặt đất, không nhúc nhích. Máu tươi chảy ra từ trên người nhuốm đỏ cả nền đất. Nhìn thân hình người này rất thon gầy, tựa hồ chỉ là thiếu niên. Nếu không phải cái chỗ lồng ngực còn hơi phập phồng, nhất định sẽ bị cho rằng đây là một bộ thi thể.
Một lúc lâu sau, một thân ảnh nho nhỏ xuất hiện bên cạnh, trong đêm đen, trên tay thân ảnh kia còn lập loè ngân quang. Tiểu Tần triệt nghiêm mặt, nhìn người nằm dưới nằm trên đất, toàn thân áo đen, máu tươi thấm ướt hơn nửa quần áo. Trong tay hắn còn cầm một cây chủy thủ, trên chủy thủ phát ra từng tia ánh sáng lạnh, vô cùng sắc bén, đó là thứ duy nhất hắn còn lại, cũng là thứ quý giá nhấ của hắn, ngay cả mập mạp cũng không biết. Tiểu Tần Triệt nhìn người nọ một chút, sau khi phát giác hắn ta còn hô hấp liền trầm tư một hồi, một lúc lâu sau, mới quyết định lôi người nọ vào trong phòng.
Ngày thứ hai. Hàn Phỉ cảm thấy có chút kỳ quái, trước đây tiểu hài nhi luôn dậy sớm, nhưng hiện tại lại ở trong phòng chậm chạp không chịu đi ra, nàng có chút bận tâm muốn đi gõ cửa, nhưng không chờ nàng đụng tới cửa gỗ, tiểu hài nhi đã đi ra.
"Mập mạp, sớm."
"Ừm. Sao hôm nay ngươi lại dậy muộn thế?"
Tiểu hài nhi lộ ra nụ cười ngượng ngùng, nói: "Tối hôm qua xem sách muộn một chút, hiện tại ta liền đi chuẩn bị tốt."
Hàn Phỉ không nghi ngờ gì, nói: "Tay có đỡ hơn chưa?"
Tiểu hài nhi gật đầu nói: "Đã tốt hơn rất nhiều, mập mạp không cần lo lắng."
Hàn Phỉ vẫn có chút không yên lòng, đi tới, nhìn hai tay tiểu hài nhi, thấy vết thương trên ngón tay tốt hơn nhiều, mới yên lòng, nói: "Phải chú ý hơn một chút, nếu có thể thì đừng chạm vòa nước."
Tiểu hài nhi ngoan ngoãn gật đầu.
Hàn Phỉ sờ sờ đầu hắn, nói: "Vậy mau mau chuẩn bị đi, Công Công sắp tới đón ngươi."
"Được."
Nhìn bóng lưng tiểu hài nhi, Hàn Phỉ có chút thổn thức, ba tháng trước lúc nhìn thấy móng tay hắn bị nhổ, Hàn Phỉ còn nhớ bản thân lúc đó tan vỡ như thế nào, ngày hôm sau, ngay lúc nàng muốn đi Tìm tuyết quý nhân thương nghị, Tuyết quý nhân cũng không ở trong phòng mình. Hàn Phỉ dò hỏi Thải Linh, nàng cũng không rõ ràng, Hàn Phỉ không thể làm gì khác hơn là kìm nén đau đớn trong lòng chờ Tuyết quý nhân, ngày đó, nàng chờ đến lúc mặt trời xuống núi, mới thấy một chiếc kiệu nhỏ lén lút đứng ở cửa Lãnh Cung, mà Tuyết quý nhân đầy mặt chật vật, khập khễnh trở về. Sau khi trở về, Tuyết quý nhân chỉ nói với Hàn Phỉ một câu:
"Sau này, Triệt nhi có thể an tâm đến trường."
Mọi lời nói của Hàn Phỉ cũng bị một câu nói này chặn lại, nàng không nghĩ tới Tuyết quý nhân sẽ vì việc này mà trả giá lớn như vậy. Nàng nhìn thấy trên cổ Tuyết quý nhân có một cái dấu đỏ bừng. Thân thể Tuyết quý nhân vốn gầy yếu tựa hồ sinh cơ lại càng ít đi. Tử khí trên khuôn mặt càng thêm dày đặc. Phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể nhắm mắt lìa đời.
Tâm tình vốn vô cùng táo bạo của Hàn Phỉ tựa hồ biến mất, nàng rất khó chịu, trong lòng giống như bị vật gì đè lên không thở nổi. Tuyết quý nhân hướng về Hàn Phỉ lộ ra một nụ cười tái nhợt, muốn nói gì đó, nhưng bước chân mềm nhũn, cảm giác đau đớn truyền đến làm nàng ngay cả đứng cũng không vững, suýt nữa té xuống, bị Hàn Phỉ tay mắt lanh lẹ đỡ lấy.
Tuyết quý nhân suy yếu nói: "Không sao.."
Viền mắt Hàn Phỉ có chút hồng, nói giọng khàn khàn: "Tuyết tỷ tỷ, ngươi đi tìm Hoàng Thượng đúng không?"
Trừ suy đoán này, Hàn Phỉ không nghĩ ra được suy đoán nào khác nữa. Nhưng nếu thật là như vậy, Hàn Phỉ không thể tưởng tượng được Tuyết quý nhân là dùng tâm tình gì tự mình đi tìm Tần Hoàng.
Tuyết quý nhân tựa như chú ý tới sự khác thường của Hàn Phỉ, trấn an nói nói: "Không sao, ngươi không cần khổ sở, đây chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch thôi, thân thể này của ta, cũng không thể sống được bao lâu nữa, chí ít lúc ta còn sống, ta muốn vì Triệt nhi tranh thủ một đường sinh cơ."
Viền mắt Hàn Phỉ phát hồng, cắn môi dưới, nói: "Tuyết tỷ tỷ, hay là.."
Hay là nàng sai? Hay là suy nghĩ của nàng khiến tiểu hài nhi gặp hành hạ càng to lớn hơn? Hay là suy nghĩ của nàng vẫn cứ ngây thơ không thích ứng được với sự tàn nhẫn nơi thâm cung nội viện? Chỉ cần vừa nghĩ đến thương thế của tiểu hài nhi, tự trách cùng hối hận dày đặc đều sắp nhấn chìm nàng. Tất cả những thứ này đều là nàng sai ư?
Nhưng Hàn Phỉ còn chưa nói xong, Tuyết quý nhân đã ngắt lời: "Ngươi không sai, người sai là ta, là ta liên lụy Triệt nhi."
"Không, không phải như vậy.."
Tuyết quý nhân suy yếu lắc đầu, nói: "Hàn Phỉ, ngươi không rõ thâm cung, đây không phải ngươi sai, nhưng ta quá hiểu biết nơi đáng sợ này, nó sẽ ăn thịt người, sẽ nuốt chửng người yếu, ta đã thua, bị thua, nhưng ta không nên khiến Triệt nhi từ lúc vừa ra đời đã phải lưu lạc làm người yếu."
Hàn Phỉ ngẩn ra, nói không ra lời.
"Ta thân là mẫu thân của Triệt nhi, những năm này, ta sai, cho rằng ở chỗ lãnh cung này, dù cho tháng ngày khó nhọc, cũng coi như sống sót, suy nghĩ như vậy quá ích kỷ, một khi ta chết đi, Triệt nhi chắc chắn không sống được, vì thế trước khi chết, dù cho liều mạng, ta cũng phải giành cho hắn một chút công danh lợi lộc, bảo vệ hắn một đời bình an."
"Nhưng cũng không nên dùng cách như vậy.."
Tuyết quý nhân lộ ra nụ cười trào phúng, nói: "Thân thể da thịt này, ta đã không thèm để ý."
Tâm Hàn Phỉ càng thêm đau. Tuyết quý nhân thở hai cái, đột nhiên nắm lấy tay Hàn Phỉ, rất dùng lực, tóm đến Hàn Phỉ có chút đau, nhưng Hàn Phỉ không né tránh, chỉ vì vẻ mặt Tuyết quý nhân có chút bướng bỉnh đến đáng sợ.
"Hàn Phỉ, ta biết rõ ngươi cũng đau lòng Triệt nhi, ta không biết ngươi từ đâu tới đây, mang theo mục đích gì, ta hết thảy mặc kệ, ta tin ngươi, chỉ vì lúc ngươi nhìn Triệt nhi trong mắt đều là thật tâm, ngươi là chân tâm muốn tốt cho hắn, vì thế ta tin ngươi."
Hàn Phỉ đột nhiên nói không ra lời. Nàng thậm chí còn có chút chột dạ. Cảm tình của nàng đối với tiểu hài nhi căn bản cũng không phải thuần khiết như Tuyết quý nhân suy nghĩ, nàng yêu thương là Tần Triệt trong tương lai. Nhưng một câu nói này, nàng không nói ra được.
Tuyết quý nhân thấy Hàn Phỉ không đáp lời liền cho rằng nàng ngầm thừa nhận, tiếp tục nói: "Ngươi có thể giúp ta một chuyện không?"
Hàn Phỉ phục hồi tinh thần lại, nói: "Chuyện gì?"
"Giúp ta, đem phong thư cùng tín vật này đưa đi một chỗ, chỗ tiếp ứng ám hiệu chính là thánh địa."
Hàn Phỉ cúi đầu nhìn đồ vật Tuyết quý nhân nhét vào trong lòng nàng. Là một phong thư cùng một khối ngọc bội. Mà ngọc bội nhìn rất quen mắt. Nhưng Hàn Phỉ nhất thời lại không nghĩ ra. Sau khi Tuyết quý nhân nhét đồ vật vào trong lòng nàng hô hấp càng gấp gáp hơn một chút, mơ hồ, trước mắt đã biến thành màu đen, cuối cùng là không thể chống đỡ được nữa.
"Ngươi hãy nhớ, chỉ có đem những vật này giao cho người kia, ngươi cùng Triệt nhi mới an toàn, Triệt nhi mới có thời cơ lớn lên."
"Ngươi muốn ta.. Giao cho người nào?"
"Sau ba tháng, xuất cung, Trong Hoang Mộc Châu, xác định vị trí có màu lam, nơi đó sẽ có người tiếp ứng ngươi, chỉ cần đem đồ vật giao cho hắn là tốt rồi."
"Đó là người như thế nào?"
Tuyết quý nhân đột nhiên cay đắng cười cười, tự mình lẩm bẩm: "Người mà đời này ta thiếu nợ nhiều nhất, ta nợ hắn, đời sau cũng không trả hết được."