Tiểu hài nhi rốt cuộc biết, trên đời này tất cả mọi người đều hận không thể gϊếŧ chết hắn, ngay cả mẫu thân cũng không muốn nhìn thấy hắn, càng không có ai nguyện cứu hắn. Vì thế, sau đó, dù cho đau, hắn cũng không khóc gọi nữa, hắn không cầu xin bất cứ người nào, chỉ vì ai cũng sẽ không cứu hắn. Hắn nhớ kĩ gương mặt những người kia, từng gương mặt phóng túng cười lớn cũng đều nhớ kỹ. Nhớ rõ những móng tay bị nhổ, những cú đấm đá, kể cả thư tịch của hắn, những thư tịch hắn cực kì quý trọng, cũng bị ném vào trong nước. Phu tử rõ ràng nhìn thấy, cũng không thèm để ý.
Từ một khắc đó, tiểu hài nhi liền biết, ở đây, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình, mà lần này, hắn không có võ lực. Móng tay không thể giúp hắn. Hắn cũng không bao giờ có thể tiếp tục bắt người. Hắn.. cần phải trở nên mạnh hơn. Khóc đủ, đem những nước mắt ẩn nhẫn cũng khóc cho đủ, tiểu hài nhi mới loạng choạng tìm trên người, hắn còn nhớ mập mạp đã từng bôi thuốc cho hắn, sau khi bôi lên còn có cảm giác mát lạnh, những vết thương kia cũng rất nhanh khôi phục. Vì thế lần này, ngón tay hắn cũng có thể khôi phục rất nhanh, dù cho không có móng tay, hắn cũng có thể chấp nhận, chỉ cần mập mạp không nhìn thấy là tốt rồi, chỉ cần mập mạp không biết là tốt rồi.
Đây là lần đầu tiên tiểu hài nhi quan tâm một người như thế, hắn chỉ muốn làm khá hơn một chút. Nhưng tiểu hài nhi móc nửa ngày, cũng không thể lấy bình sứ ra, gương mặt nho nhỏ đã đau đến nỗi sắp co giật.
"Ngươi đang tìm cái này sao?"
Sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm quen thuộc. Bóng lưng tiểu hài nhi lập tức cứng ngắc.
Hàn Phỉ nhìn dáng vẻ tiểu hài nhi giống như đang sợ hãi, đau lòng vô cùng, nhưng nàng vẫn cố gắng khắc chế nói: "Tiểu Triệt gia, xoay người lại."
Tiểu hài nhi yếu yếu nói: "Mập mạp, tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
Hàn Phỉ ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ta phát hiện ra, trong phòng ta đột nhiên thiếu một bình thuốc, ta không tìm được."
Tiểu hài nhi không nói gì. Hàn Phỉ nhìn hắn còn đưa lưng về phía mình, trong lòng có chút không thoải mái, đang muốn kéo hắn qua, nhưng mắt sắc đã nhìn thấy vết máu, nhịp tim nàng nhất thời đập nhanh.
"Tần Triệt! Quay lại đây cho ta! Nếu không ta sẽ tức giận!"
Cuối cùng, tiểu hài nhi xoay người lại, nhưng lại giấu hai bàn tay ra sau lưng. Hắn càng tránh né như vậy, Hàn Phỉ lại càng muốn biết, mơ hồ, trong lòng có một trận dự cảm không tốt. Hàn Phỉ lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai tóm lấy cánh tay tiểu hài nhi, mượn lực nghịch chuyển, lôi tay tiểu hài nhi ra phía trước. Nhưng lúc Hàn Phỉ nhìn thấy hai bàn tay đẫm máu của hắn, lời nói vọt tới bên mép trong nháy mắt biến mất, nàng đột nhiên không tìm được tiếng nói của mình.
Bàn tay cầm lấy tay tiểu hài nhi, đều đang run rẩy. Con mắt Hàn Phỉ trong nháy mắt phát hồng.
Tiểu hài nhi có chút không tự nhiên, muốn thu tay về đến, nhưng khi hắn nhìn thấy vẻ mặt của Hàn Phỉ liền giật mình, lập tức nói: "Mập mạp, ta không đau, thật, không đau! Rất nhanh sẽ khỏi!"
Hàn Phỉ mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Làm sao có thể không đau? Xảy ra chuyện gì? Tại sao không nói với ta?"
Tiểu hài nhi có chút gấp gáp nói: "Mập mạp ngươi đừng khóc, đừng khóc!"
Hàn Phỉ hít sâu nhiều lần mới đè xuống suy nghĩ muốn gϊếŧ người, nàng cắn răng, ôm tiểu hài nhi lên, nói: "Đi, chúng ta về nhà, ta bôi thuố cho ngươi, chúng ta đi bôi thuốc."
Tiểu hài nhi sững sờ, an tâm vùi trong lồng ngực Hàn Phỉ, ấm áp, mềm mại, rất ràng buộc, ngay cả vết thương trên tay đều không còn đau đớn như trước nữa, chỉ là trong lòng vẫn cứ có chút tiếc nuối, hắn vẫn bị mập mạp phát hiện.
Trở lại trong phòng, Hàn Phỉ liều mạng tìm kiếm dược vật trong bình sứ lần trước mang về, hai tay đều đang run rẩy, sau đó xông đến trước mặt tiểu hài nhi, cẩn thận từng li từng tí một nhấc hai tay hắn lên, mười ngón tay đầy máu kia, nàng một lần nhìn là lại cảm thấy đau một lần. Hàn Phỉ hầu như lấy ra mọi sự tự chủ, làm mình tỉnh táo lại, nàng không biết đến cùng là ác quỷ như thế nào, mới đối xử với một đứa bé tàn nhẫn như vậy! Tay đứt ruột xót! Chỉ nhìn thôi, Hàn Phỉ liền không thể tưởng tượng được tiểu hài nhi đến cùng phải chịu đựng bao nhiêu thống khổ.
Trong lòng Hàn Phỉ hận không thể gϊếŧ người, là bản thân nàng. Nàng làm sao lại có thể tin tưởng những tên ma quỷ kia sẽ bỏ qua cho tiểu hài nhi? Nàng làm sao có thể bất cẩn như vậy để tiểu hài nhi rời khỏi ánh mắt của mình? Nàng làm sao có thể ngu xuẩn tin tưởng chỉ dựa vào học giỏi liền có thể đủ để chuyển bại thành thắng? Nàng quá gấp, nàng muốn quá tươi đẹp, mà hoàng cung này, so với suy nghĩ của nàng còn hắc ám hơn, những người kia, những ác quỷ hận không thể ăn thịt người, một tên cũng sẽ không bỏ qua cho hắn!
Hàn Phỉ cắn môi dưới chảy cả máu, sắc mặt nàng có chút dữ tợn, một cỗ bạo lệ bị đè nén xuống lại có dấu hiệu thức tỉnh. Bình sứ trong tay Hàn Phỉ đang run rẩy, hầu như đã sắp cầm không vững.
"Mập mạp, không đau.."
Tiểu hài nhi còn nỗ lực an ủi Hàn Phỉ. Hàn Phỉ chậm rãi phục hồi tinh thần lại, không nói gì, chỉ cẩn thận mà ôn nhu dọn dẹp vết thương cho tiểu hài nhi, cũng đem thuốc bột cẩn thận bôi lên. Nhưng đau đớn quá mức khiến tiểu hài nhi chịu không được, hắn cơ hồ là đau đến nỗi vô thức rút tay về, viền mắt lập tức đầy nước mắt, nhưng vẫn không rơi xuống.
Tiểu hài nhi yếu yếu nói một câu: "Mập mạp, đau."
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, lộ ra nụ cười so với khóc càng khó coi hơn, nói: "Ngoan, đau quá thì cắn ta, ta không đau."
Nói rồi, Hàn Phỉ đưa vai của mình tới sát bên miệng tiểu hài nhi. Sau đó cầm lấy tay tiểu hài nhi, chậm rãi bôi thuốc. Tiểu hài nhi quá đau, vẫn là không nhịn được hé miệng, cắn vào vai Hàn Phỉ. Hàn Phỉ run rẩy một hồi, sắc mặt không thay đổi tiếp tục bôi thuốc. So với thống khổ mà tiểu hài nhi phải chịu, điểm này không đáng kể chút nào.
Mãi đến tận khi mười ngón tay bôi xong một lượt thuốc, vai Hàn Phỉ cũng đau đến chết lặng, mơ hồ còn có máu chảy ra. Hàn Phỉ nhìn hai bàn tay được băng bó cẩn thận, đột nhiên nước mắt từng giọt một rơi xuống, từng giọt nóng bỏng nhỏ trên cánh tay tiểu hài nhi, nóng đến mức có thể làm phỏng hắn.
"Thật xin lỗi.. Thật xin lỗi.."
Hàn Phỉ lặp đi lặp lại câu nói này. Nếu như nàng có thể tỉnh táo ý thức được sư đáng sợ của những người sớm hơn, có phải tiểu hài nhi sẽ không phải chịu sự thương tổn đến như vậy không? Nếu như nàng có thể mạnh hơn một chút, có phải là có thể bảo hộ nam thần thật tốt không? Hiện tại, nàng xuất hiện ở đây, còn có thể bôi thuốc cho tiểu hài nhi, như vậy trong những năm ấy, lúc không có nàng, Tần Triệt đến cùng là vượt qua như thế nào? Nhưng tổn thương này, những đau đớn này, làm thế nào hóa thành lạnh lùng, hóa thành không có tình người, hóa thành thờ ơ?
Hàn Phỉ đau lòng vô cùng, nàng không thể tưởng tượng, ấu thơ như vậy, trong những ký ức này, Tần Triệt vượt qua như thế nào, chỉ suy nghĩ một chút, khắp cả người nàng đều phát lạnh.
Tiểu hài nhi nhìn nước mắt của Hàn Phỉ đột nhiên trầm mặc. Trong lòng hắn tự nhủ. Hắn không muốn để mập mạp khóc. Hắn, muốn gϊếŧ những người kia.