"Cổ!"
"Xương đùi!"
"Cột sống!"
"Cánh tay!"
Cơ hồ là trong nháy mắt, lúc bụi đất tung bay, con mắt người nhà họ Dư đều trừng lớn. Một màn bạo lực trước mặt giống như cho bọn họ một bài học. Nhưng cái giá của chương trình học này là cực lớn.
Lúc hết thảy đều kết thúc, mọi người thấy trên mặt đất chồng chất một núi xương nhỏ. Khôi Nam bại. Dù cho sau đó hắn hiện ra nguyên hình, cũng thua. Giờ khắc này, trên người hắn mỗi một cục xương cũng bị đập nát. Hàn Phỉ là bác sĩ trung y, nàng so với bất luận người nào đều am hiểu về kết cấu khung xương thân thể hơn, nơi nào yếu đuối, nơi nào cứng rắn, nàng đều biết rõ ràng hơn ai hết. Ở trạng thái cuồng hóa, trong đầu lại càng hiện ra vô cùng rõ ràng cốt cách Huyệt Vị Đồ cơ thể người, từng điểm yếu nhược, cũng hiện lên rõ ràng trong đầu nàng, mà tay nàng lại càng công kích nhược điểm không một chút sai sót.
Khôi Nam mạnh hơn, nhưng hắn đúng là vẫn xương cốt của nhân loại. Mà hắn, cũng chưa bao giờ muốn làm tử địch với bệ hạ của hắn. Hắn bại, bất ngờ là, hợp tình hợp lý.
Trái tim người nhà họ Dư rét lạnh, khuôn mặt tràn đầy tuyệt vọng. Ngay cả Khôi Nam, cũng thua.. Hàn cô nương ngay cả người thân của nàng cũng gϊếŧ. Người này nối tiếp người kia, không có ngoại lệ.
Trước mặt Hàn Phỉ lại nhảy ra dòng chữ thông báo qua cửa ải. Nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn, muốn biết lần này địch nhân đối chiến với nàng là giả thuyết hình tượng của ai. Nhưng giờ khắc này nàng có chút không thể khống chế thân thể mình, ngay cả quay đầu lại liếc mắt nhìn cũng không làm được. Dòng máu của nàng đang sôi trào, bàn tay cầm kiếm vẫn còn đang run rẩy, bạo liệt trong người còn chưa biến mất, hơn nữa còn có xu thế càng ngày càng mãnh liệt. Nàng trực tiếp tiến lên, bởi vì trước mặt nàng xuất hiện chỉ thị nàng nên đi hướng nào.
"Tiến lên."
"Bên trái."
"Bên phải."
Hàn Phỉ nhấc theo kiếm, chậm rãi rời khỏi nơi tràn đầu máu tanh như địa ngục này. Người nhà họ Dư ngơ ngác nhìn bóng lưng nàng, trong lòng thê lương.
Bước chân Hàn Phỉ chậm rãi dừng lại.
"Xuất hiện. Dừng lại."
Mà bên cạnh Hàn Phỉ xuất hiện một hắc ảnh, là sư phụ kiếm khách đã từng giáo dục nàng. Sư phụ đang nhìn nàng, không hề có một tiếng động nói với nàng.
【 một chiêu kiếm thuật cuối cùng, tên là Vô Ý) Hàn Phỉ ngẩn ra.
【 Vô Ý chính là vô tình vô nghĩa, dứt bỏ tất cả)
Hàn Phỉ nhìn về phía thanh kiếm trong tay, sắc bén, thẳng tắp.
【 nếu dùng ra một kiếm này, chính là cảnh giới tối cao, từ đây trong thiên địa mặc ta tiêu dao)
Hàn Phỉ tựa hồ hiểu ra gì đó, cũng tựa hồ không hiểu cái gì. Nhưng hắc ảnh sư phụ đưa tay chỉ chỉ phía trước. Hàn Phỉ giương mắt nhìn sang. Xuất hiện trước mặt nàng là một hắc ảnh khác, mà trước mặt còn hiện ra một nhóm người. Cửa thứ sau, chung quy đã mở ra.
Hàn Phỉ sững sờ, hiểu được, đó là cửa ải cuối cùng của nàng, mà cái bóng đen kia, chính là đối thủ cuối cùng. Hắc ảnh sư phụ thu tay về, bày ra tư thế xuất kiếm. Hàn Phỉ theo đó bày ra tư thế. Hắc ảnh trước mặt không hề nhúc nhích, tựa hồ đối thủ lần này có chút kỳ quái, sự tỉnh táo cuối cùng cho phép Hàn Phỉ chỉ có thể nghĩ tới đây.
Khuôn mặt hắc ảnh đối thủ bắt đầu rõ ràng hơn một chút. Hàn Phỉ trợn mắt lên, hơi kinh ngạc, trước đây mỗi một đối thủ đều là sau khi bại trận mới hiển hiện ra nguyên hình, nhưng lần này, lại sớm hơn, là muốn nàng thích ứng trước sao? Hệ thống đã có trí năng đến thế sao?
Dần dần, khuôn mặt bóng đen kia càng thêm rõ ràng, ngũ quan có chút quen thuộc. Ý thức không tỉnh táo lắm của nàng có hơi chút chậm chạp, chỉ là mơ hồ cảm thấy người này rất quen thuộc, nhưng khuôn mặt kia còn chưa rõ ràng đến mức có thể làm nàng bật thốt lên.
Hắc ảnh sư phụ tựa hồ không hài lòng Hàn Phỉ xuất thần, hắn sử dụng kiếm phong sắc bén đâm Hàn Phỉ một hồi. Sự tỉnh táo cuối cùng của Hàn Phỉ biến mất. Trong mắt chỉ còn dư lại cuồng bạo. Nàng bắt đầu ra tay, nhưng quỷ dị là, đối thủ trước mắt nàng lại không có phản ứng. Hắc ảnh tựa hồ muốn nói điều gì, đang nhếch miệng nói chuyện với nàng. Nhưng Hàn Phỉ một chữ cũng không nghe thấy, thanh âm gì cũng đều không thể truyền tới tai nàng. Lúc kiếm phong sắp cắm vào ngực bóng đen kia, lại lệch ra một chút, chỉ cắt ra một vết thương trên da hắn.
Hàn Phỉ sững sờ. Không hiểu mình tại sao lại thất thủ. Hắc ảnh sư phụ cũng không hài lòng, vì Hàn Phỉ thất thủ.
【lòng ngươi đang dao động, một kiếm khách thực thụ, thì kiếm phải không được dao động)
Hàn Phỉ huy động kiếm phong, một lần nữa ổn định. Chỉ là nàng cảm thấy mình rất kỳ quái. Trong lòng khó chịu quá lợi hại, giống như sắp bị một tảng đá khổng lồ đè chết. Tay nàng không muốn hạ xuống, nhưng lại không thể không hạ xuống, nàng không khống chế được sự cuồng bạo trong lòng, cũng không khống chế được động tác của mình.
Hắc ảnh sư phụ lại đi trước đâm một kiếm, giống như không hề có một tiếng động thúc giục Hàn Phỉ làm theo hắn. Hàn Phỉ lần thứ hai giơ tay lên, nàng nhìn hắc ảnh trước mặt, dung mạo càng rõ ràng hơn mấy phần, đó là một gương mặt mơ hồ, nhưng lại vô cùng quen thuộc. Nàng rơi kiếm. Lần này, hắc ảnh động, tránh thoát đi, kiếm phong hiểm hiểm cắt ra một lọn tóc của hắc ảnh, tựa hồ có đồ vật gì đó rớt xuống. Đúng rồi, hình như đó là một cái mặt nạ. Hàn Phỉ trì độn nghĩ. Nàng lần thứ hai giơ tay lên, lần này, hai tay nàng đều đang run rẩy. Nhưng động tác công kích của nàng cũng không dừng lại, mạnh mẽ vung tới.
Hắc ảnh lại một lần nữa né tránh. Chỉ là tư thế của hắn rất kỳ quái, nghiêng nghiêng ngả ngả, dường như hai chân hành động bất tiện, rất là quái dị. Việc tránh né cũng rất miễn cưỡng, Hàn Phỉ nhìn thấy hắc ảnh suýt chút nữa là ngã. Nàng càng lúc càng thêm táo bạo, nàng muốn dừng lại, nhưng không khống chế được, mà hắc ảnh sư phụ lại càng ở bên tai nói với nàng.
【 nếu muốn trở nên mạnh mẽ, nhất định phải vô ý)
【 gϊếŧ hắn, đây là tâm ma cuối cùng của ngươi)
【 chỉ cần gϊếŧ hắn, ngươi sẽ đạt tới cảnh giới tối cao, ngươi sẽ là người mạnh nhất)
Đôi mắt Hàn Phỉ càng đỏ. Đúng vậy, gϊếŧ người cuối cùng, nàng liền thông qua cửa ải. Trò chơi khảo nghiệm này liền kết thúc. Tất cả mọi thứ đều sẽ kết thúc. Nàng sẽ thắng, Đào Bảo sẽ không biến mất, tất cả mọi thứ đều trở nên tốt đẹp. Hàn Phỉ nâng kiếm càng thêm có lực, nàng đột nhiên xông tới, kiếm trong tay thẳng tắp vung xuống, mà hắc ảnh lại dùng hai tay ngăn trở. Hai tay hắn nắm đang nắm lưỡi kiếm của nàng, lực đạo vô cùng mạng mẽ, máu tươi cũng phun ra, theo kiếm của nàng giọt giọt chảy xuống nhuộm đỏ cả bùn đất.
Hàn Phỉ choáng váng, nàng không hiểu làm sao hắn có thể tiếp được một kiếm này của nàng, cũng không hiểu bản thân vì sao sẽ vào thời khắc mấu chốt cuối cùng lại tịch thu đại bộ phận lực đạo. Hắc ảnh sư phụ càng thêm bất mãn.
【 ngươi đang dao động, rất dao động, dao động như vậy không nên xuất hiện ở trên thân thể ngươi)
Hàn Phỉ hé miệng, không hề có một tiếng động nói một câu.
"Nhưng mà là, ta không xuống tay được.."
【 vì sao không xuống tay)
Tại sao? Bởi vì.. Bởi vì.. Bởi vì.. Nàng đột nhiên cảm thấy rất khó chịu. Khó chịu sắp ức chế không được.
【 vì sao khó chịu)
Hàn Phỉ không trả lời, nàng không có thần trí rõ ràng, chỉ là khi nàng nhìn thấy vũng máu dưới đất, viền mắt nàng đột nhiên ưướŧ áŧ. Nước từng giọt, từng giọt rơi xuống. Trên mặt nàng che kín nước mắt. Làm sao cũng không ngừng được. Càng ngày càng nhiều.