Tâm tình Hàn Phỉ rất phức tạp, thậm chí còn có chút bi thương không thể nói được thành lời, làm nàng không cảm thấy được nửa phần suиɠ sướиɠ khi qua ải, nàng thậm chí không nhịn được mở miệng hỏi: "Đào Bảo, đây rốt cuộc là nhiệm vụ gì? Có thể đừng dùng những nhân vật tưởng tượng này không? Ta cảm thấy rất không thoải mái."
Thanh âm Đào Bảo xa xưa truyền đến: "Kí chủ, ngay từ lúc bắt đầu ta đã nói với ngươi đây chẳng qua chỉ là một trò chơi xông cửa ải thôi, kí chủ không cần thiết phải để ý quá như vậy, vẫn nên mau chóng hoàn thành tốt thì hơn."
Hàn Phỉ đón đến, cảm giác không thoải mái trong lòng lại càng mạnh hơn, nhưng nàng tin tưởng lời Đào Bảo nói, một lần nữa nắm chặt thanh kiếm, lần này, nàng nỗ lực vứt bỏ cảm giác khó chịu trong lòng. Nàng muốn hoàn thành nhiệm vụ để có thể sớm ra ngoài, mọi người đều còn đang chờ nàng. Mang theo suy nghĩ như vậy, trước mặt Hàn Phỉ xuất hiện một hàng chữ. Mở ra cửa thứ năm. Nhưng lần này, vẫn chưa xuất hiện bất kỳ hắc ảnh nào, trước mặt nàng không hề có thứ gì.
Hàn Phỉ sững sờ, không nhịn được hỏi: "Đào Bảo, hệ thống có phải xảy ra vấn đề gì không? Sao lại không có người nào?"
Đào Bảo không hề trả lời.
Hàn Phỉ nắm kiếm, nhìn chung quanh một phen, tìm kiếm đối thủ ở cửa thứ năm. Hàn Phỉ đi vài bước, tràng cảnh bên người cũng thuận theo thay đổi một chút, nhưng ai cũng không nhìn thấy. Mà Hàn Phỉ không biết là, trong lúc nàng đang tìm kiếm, trước mặt nàng, lại là một tràng cảnh khác. Người nhà họ Dư run lẩy bẩy núp ở một bên, đầy mặt sợ hãi, bọn họ làm sao cũng không nghĩ ra, tình cảnh vừa phát sinh trước mắt họ, lại là do Hàn cô nương mà tất cả mọi người kính ngưỡng gây ra. Nhất là, mấy thi thể đã ngã trên mặt đất kia. Họ đều là hộ vệ của Hàn cô nương. Bọn họ đã sớm quen thuộc, sớm chiều ở chung, thậm chí những người này trước đây không lâu vẫn còn cùng bọn họ nói cười vui vẻ, còn giúp lấy bọn họ đem đồ vật mang lên chuyển xuống, bây giờ lại sinh tử không rõ, bọn họ thậm chí ngay cả thời cơ đi qua cứu chữa cũng không có. Chỉ vì, giờ khắc này Hàn cô nương dâng nắm trong tay kiếm, giống như một Sát Thần đứng ở đó. Khuôn mặt vốn luôn vui vẻ, dễ gần giờ khắc này lại xa lạ đến đáng sợ. Hai mắt phát hồng, chô đồng tử lại càng là trực tiếp dần hiện ra hoa văn, một luồng biểu hiện gϊếŧ chóc bạo ngược đọng lại ở giữa lông mày. Cây kiếm sắc bén trong tay nàng giờ khắc này đang lách tách chảy từng giọt máy tươi, huyết dịch trực tiếp nhuộm đỏ đất vàng. Mà Hàn Phỉ, lại càng xa lạ đến đáng sợ.
Đây không phải là Hàn cô nương bọn họ quen thuộc. Người này căn bản là Sát Thần!
Hàn cô nương hành động, người nhà họ Dư núp trong bóng tối thân thể run run, hận không thể chôn mình vào trong đất, nhưng bọn họ không phải là khô lâu quân, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hàn cô nương, cầu nguyện nàng không phát hiện ra. Nàng như là hóa thành người khác, mỗi một bước đều đang dẫm nát tiếng lòng của mọi người. Từng người nhà họ Dư cũng sẽ không quên, Hàn cô nương cầm kiếm đi ra, vẻ mặt mọi người từ tươi cười rạng rỡ đến sợ hãi, nàng không nói một câu, trực tiếp tương nghênh đi tới gϊếŧ tất cả hộ vệ. Huyết dịch bắn tung tóe, bắn lên cả trên người bọn họ, trên mặt, ấm áp, là máu của đồng chí họ. Không có một người phản ứng lại. Bọn họ đứng tại tại chỗ, không thể tin được. Điều đáng mừng duy nhất là, Hàn cô nương sau khi gϊếŧ người vẫn chưa truy kích bọn họ, càng nói đúng hơn là, giống như không nhìn thấy bọn họ vậy, chỉ là đứng ở cạnh thi thể hơi hơi dừng lại một chút. Ngay cả Ngộ Không công tử lợi hại nhất cũng bị thua.
Người nhà họ Dư cũng sẽ không quên, lúc Ngộ Không công tử thân trúng lợi kiếm, khuôn mặt đầy bị thương cùng khó có thể tiếp thu kia, cùng tâm tình của bọn họ giống hệt nhau. Trong lòng tất cả mọi người cũng chỉ có một suy nghĩ. Hàn cô nương.. Điên rồi. Còn người nào có thể ngăn cản Hàn cô nương hiện tại?
Trong lúc người nhà họ Dư đang tuyệt vọng, bọn họ lại nhìn thấy một tia hy vọng, nhìn thấy Khôi Nam đại nhân đang tiến lại đây. Nhưng đồng thời, bọn họ lo lắng Hàn cô nương cũng sẽ gϊếŧ chết Khôi Nam đại nhân.
"Đại nhân! Đừngtới!"
"Đại nhân đi mau a!"
"Hàn cô nương điên rồi! Mọi người đều đã chết!"
Khôi Nam dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía bệ hạ của mình đang ngơ ngác đứng tại chỗ, cùng với cách đó không xa, mấy người đang nằm trong vũng máu, sinh tử không rõ. Lòng Khôi Nam lập tức chìm xuống, sắc mặt bệ hạ dị dạng hắn nhìn, nhất là trong mắt bệ hạ, càng thêm có hoa văn rõ ràng, đã dần dần từ đồng tử khuếch tán ra bốn phía viền mắt, cả khuôn mặt, đều đang mơ hồ dần hiện ra đồ đằng huyết hồng.
Đó là..
"Cuồng hóa.."
Khôi Nam hô to một tiếng: "Bệ hạ!"
Hàn Phỉ đi rất lâu, cho rằng hệ thống này đã gặp sự cố, nhưng không bao lâu sau, rốt cục nhìn thấy một hắc ảnh xuất hiện. Hàn Phỉ không thể chờ đợi được nữa đề lên kiếm, trận địa sẵn sàng đón địch. Hắc ảnh tựa hồ làm ra một động tác kì quái. Hàn Phỉ hơi kinh ngạc, động tác này rất quen thuộc, khi nàng muốn nỗ lực suy nghĩ thì đầu cảm thấy vô cùng đau đớn, giống như bị kim châm, cảm giác quen thuộc kia lại biến mất.
"Kí chủ, đừng phân tâm, bây giờ đang xông qua cửa ải, mau chóng hoàn thành."
Thanh âm Đào Bảo nặng bề, hoàn toàn khác so với vẻ nghịch ngợm trong dĩ vãng. Hàn Phỉ thậm chí còn có thể nghe ra trong lời nói này đó một tia bi thương.
Hàn Phỉ cảm thấy vô cùng quái dị, nói: "Đào Bảo, ngươi vừa đi nơi nào? Sao ta cứ có cảm giác nhiệm vụ xông qua cửa ải này không đúng!"
"Kí chủ, địch nhân tới."
Hàn Phỉ vội vã phục hồi tinh thần lại, đã nhìn thấy hắc ảnh tới gần, nàng vô thức làm ra hành động chuẩn bị công kích, trực tiếp nhấc kiếm đón nhận. Địch thủ lần này Hàn Phỉ rõ ràng cảm giác được mạnh mẽ, nhiều lần, nàng gần như đã bị kiềm chế, đối phương tựa hồ còn muốn bắt nàng. Điều này đối với Hàn Phỉ không khác gì bị vũ nhục, lập tức không hề áp chế nữa, trực tiếp đem chiêu số sở học đều dùng hết, mỗi chiêu thức cũng không hề lưu thủ chút nào, trực tiếp áp sát, đến thẳng cổ họng. Nhưng mà, chiêu thức của Hàn Phỉ lại bị hóa giải, kỹ thuật của đối phương cao hơn nàng một bậc. Lòng chiến đấu của Hàn Phỉ bị nhắc lên, một luồng cuồng bạ cực kỳ mãnh tự nhiên mà sinh ra, bất tri bất giác, chiêu số nàng ra tay hầu như đều là tử chiêu, từng chiêu từng chiêu đoạt mạng, nhưng cái hắc ảnh này đúng là kỳ quái, bất luận nàng đâm trúng hay không, đối phương đều giống như không có chuyện gì vậy. Dương như làm sao cũng đánh không chết.
"Thú vị.."
Hàn Phỉ thì thầm một câu, con mắt càng ngày càng hồng. Nói vậy lần này nhân vật mô phỏng theo là tên khô lâu Khôi Nam đi, đánh không chết không chảy máu, đối phó người như vậy thì nên làm gì? Trong đầu Hàn Phỉ trực tiếp trồi lên một ý nghĩ -- vậy thì đập nát đi! Đem mỗi một cục xương, từng vị trí, toàn bộ đập nát, như vậy còn cần sợ hãi cái gì!
Khí lực của Hàn Phỉ đột nhiên bắt đầu cuồng bạo, thân thể nàng cùng ngũ tạng lục phủ tràn vào một luồng lực lượng vô cùng mạnh mẽ, gϊếŧ, gϊếŧ sạch mọi thứ, một tên cũng không lưu lại, không có người nào có thể ngăn cản nàng!
Thời khắc này, Hàn Phỉ cảm giác mình càng thêm vui sướng, lực lượng nàng ra tay càng tăng vụt lên, hắc ảnh hầu như không chống đỡ được lùi về sau. Nhìn chăm chú tất cả, Đào Bảo sốt ruột.
"Làm sao mức độ cuồng hóa lại sâu như vậy! Không, không đúng, thân thể kí chủ đã phát sinh chuyện gì rồi!"
"Chờ chút! Tại sao có thể có virus xâm lấn?"
"Virus! Virus bệnh điên!"