Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 32: Tin Tưởng Ta Một Lần



Lúc Hàn Phỉ rút về tay, tay Tần Triệt hơi rung động một hồi.

Hàn Phỉ thoáng trầm ngâm, nói: "Vương gia, ngài bắt đầu không thể đi từ lúc nào?"

"Mười năm trước."

Mười năm. Lâu như vậy..

Hàn Phỉ trôi chảy hỏi: "Nguyên nhân do đâu?"

Trầm mặc.

Hàn Phỉ cảm nhận được một trận ý lạnh phả vào mặt, còn kèm theo sát ý, nàng run run, phục hồi tinh thần hiểu ra vấn đề mình vừa hỏi rất nhạy cảm, trong lòng hơi hồi hộp một chút.

Một Vương gia đang khỏe mạnh, tốt đẹp đột nhiên què không thể đi, nhất định không phải là sự tình có thể để lộ ra, câu hỏi vừa rồi của mình chính là đang thăm dò bí mật của Hoàng gia a!

Hàn Phỉ lập tức đổi chủ đề, nói: "Vương gia, ta muốn châm cứu, ngài có sợ đau không? Sẽ có chút đau."

Giọng nói của Hàn Phỉ không tự chủ mà mang theo ngữ khí dỗ dành hài tử, nàng lại không hề ý thức được giọng điệu của mình có chút không thích hợp, tự nhiên cũng không nhìn thấy người trước mặt từ sát ý trầm trầm khi trước biến thành kinh ngạc.

Hàn Phỉ tự giác xem vẻ trầm mặc của người này là trả lời, lấy ra cầm lên bao châm của mình, vuốt ve, ngay lập tức, một cây chủy thủ kề sát lên cổ nàng.

Hàn Phỉ tay run run một cái, suýt chút nữa làm rơi cả bao châm.

"Ngươi, ngươi đối xử với người trị bệnh cho ngươi như vậy sao?"

Hàn Phỉ run rẩy nói.

Tật Phong sắc mặt không đổi, nói: "Vương gia, người này mục đích không rõ, cầm trong tay hung khí, không thể tới gần."

Tần Triệt cau mày, nói: "Lui ra, Tật Phong."

"Vương gia.."

Ngay lúc Tật Phong đối đầu với cặp mắt lạnh lùng kia, thân thể đột nhiên cứng đờ, hắn sửng sốt chốc lát, cổ tay đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhói khi bị kim đâm, một cảm giác trước nay chưa từng có liền dâng lên trong người hắn, ngay lúc hắn muốn lui ra, phía sau cổ lại bị châm một nhát.

Một trận mê muội bao phủ tới, Tật Phong kinh ngạc trừng mắt, cuối cùng không cam lòng ngã trêи mặt đất.

Hàn Phỉ lặng lẽ gỡ bỏ dây lụa trêи mắt, nhìn gã nam nhân ngã trêи mặt đất, khóe miệng đắc ý giương lên, nói thầm: "Ta chưa nói cho ngươi biết sao, khi ta cầm châm trong tay, đừng đứng sát gần ta! Ngươi lại dám ba lần bốn lượt lấy đao uy hϊế͙p͙ ta!"

Ngay lúc Hàn Phỉ vừa định giương mắt nhìn về phía con ma ốm Vương gia kia, trước mắt một trận quần áo xốc lên, nàng chuyển tầm mắt, lập tức đã nhìn thấy người kia đem áo choàng đang phủ trêи vai che lên đùi.

Hàn Phỉ ánh mắt 10 phần tiếc nuối, không nhìn thấy cặp kia chân trắng kia thật sự là đáng tiếc, chà chà, vừa rồi nàng vuốt cảm giác rất tốt!

Do dự một hồi, Hàn Phỉ xác định không có sự tức giận trong đôi mắt lạnh lùng kia, liền mở miệng nói: "Vương gia, ngài không trách ta đánh ngất thủ hạ của ngài sao?"

"Ngươi không hề hạ sát thủ."

Hàn Phỉ lớn tiếng nói: "Ta là người tàn nhẫn như vậy sao?"

"Hắn tự nhiên sẽ lĩnh tội."

Bị một người phụ nữ đánh ngất, Tật Phong sau khi tỉnh lại không cần Tần Triệt mở miệng, chính mình cũng sẽ đi lĩnh tội trừng phạt.

Hàn Phỉ sắc mặt đột nhiên nghiêm túc, cặp mắt to xoay tròn lại càng tỏa ra hào quang chói mắt, nàng quay về phía Tần Triệt nói rõ từng chữ:

"Ta chỉ muốn cho ngươi biết, ta không phải là người ăn nói tùy tiện, ta có thể ở trong tình huống bị bịt mắt mà đánh ngất được thủ hạ của ngươi, như vậy ta khẳng định có thể chữa khỏi chân của ngươi, dù cho không thể đứng lên, nhưng ít ra có thể giúp cho xúc giác của ngươi chân chính trở lại."

Nói xong điều này hào tình vạn trượng, Hàn Phỉ cũng bị chính mình làm cho cảm động, lòng tràn đầy niềm tin cho rằng tên Vương gia bệnh tật này sẽ cảm động một hồi, kết quả là lai đối mặt với nụ cười tựa như không cười của hắn.

Hàn Phỉ sắc mặt lập tức chán nản, thầm nói: "Ngươi không thể cảm động một chút được sao?"

Tần Triệt nửa khép mắt, nói: "Có rất nhiều người đã nói câu này với ta."

Hàn Phỉ ngẩn ra, cũng không hiểu tại sao thấy lòng siết chặt, một cảm giác xa lạ đột nhiên dâng lên, nàng không biết phải hình dung như thế nào, nhưng trong đó có một tia đau lòng.

Hàn Phỉ cắn răng, nói: "Một lần, chí ít ngươi hãy tin tưởng ta một lần, một lần là đủ."

Tần Triệt giương mắt, đem tầm mắt rơi vào trêи người Hàn Phỉ, con ngươi thâm trầm phản chiếu thân ảnh tròn trịa cùng khuôn mặt tràn ngập vẻ ngu đần của nàng, phảng phất muốn hút cả người nàng vào.

Hắn hỏi: "Ta có thể tin tưởng ngươi sao, Hàn Phỉ?"

Hàn Phỉ hé miệng, quật cường đón nhận hắn tầm mắt, không có một chút nào thoái nhượng, nói: "Nguyện vì ngươi bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng là trách nhiệm của ta, Triệt gia!"

Hắn hơi kinh ngạc: "Triệt gia?"

Hàn Phỉ tâm lý tiếp một câu, cũng không chính là một cái gia (sếp) sao! Vận mệnh của hắn cùng nàng quấn quanh một chỗ, hắn chính là gia của nàng a!

"Ngài nghe lầm, ta là nói Vương gia."

Vẻ mặt dưới mặt nạ thoáng kinh ngạc, tâm cứng rắn của hắn liền mềm mại đi một ít, nói: "Vậy, ngươi liền bắt đầu đi."

Một câu nói này, chính là đồng ý Hàn Phỉ thi châm cho hắn.

Hàn Phỉ trêи mặt vui vẻ, thái độ bắt đầu đối với Vương gia bệnh tật này có chút thay đổi, nàng một lần nữa cầm lên dây lụa kia, quấn lấy con mắt của mình, hít sâu vào một hơi, nói: "Vương gia, ngươi có thể lên giường hay không?"

Nếu là đang ngồi, sẽ không tiện cho việc thi châm.

Bên tai truyền đến âm thanh hơi thở của hắn cực kì gần, thanh âm trầm thấp tràn ra, nói: "Người có thể đưa ta lên giường vừa bị ngươi hạ rồi."

Hàn Phỉ sững sờ, lập tức vô cùng lúng túng, vẻ đắc ý vừa rồi đều biến mất tăm, người bị nàng ghim trúng huyệt hôn mê sẽ phải ngủ trêи 1 ngày mới tỉnh lại, hiện tại phải làm sao bây giờ.

Tần Triệt nhìn thấy vẻ mặt không biết nên làm gì của Hàn Phỉ, chính hắn cũng không biết vẻ mặt mình có bao nhiêu hứng thú.

Bao lâu đã không xuất hiện cảm giác này, thế mà lại xuất hiện một người có thể dẫn phát ra tâm tình của hắn.

Hàn Phỉ cổ vũ, nói: "Vương gia, đắc tội."

Nói xong, Hàn Phỉ đang định khom lưng đem nam nhân đang ngồi trêи ghế ôm lên, nàng một thân quái lực, ôm một nam nhân gầy yếu như thế cũng không thành vấn đề, thế nhưng tay nàng còn chưa kịp đụng tới người kia, cổ tay đã bị kiềm chế phải dừng lại, đau đến nỗi nàng phải kêu thành tiếng.

"Ngươi phải biết, ta không thích biện pháp này."

Hàn Phỉ oan ức, "Ta lại không nhìn thấy!"

"Nhưng vẻ mặt ngươi đã bán đứng ngươi."

"Làm sao ngươi biết!"

Trong đáy lòng nàng thật sự cất giấu tâm tư muốn trêu đùa hắn, dù sao biết bản thân bị Hàn Phỉ ôm kiểu công chúa như thế, đáy lòng tự nhiên có chút khó chịu a. Ha ha! Mỗi tội chưa kịp làm thì đã bị phát hiện.

"Ta biết rồi." Hàn Phỉ tiếc nuối một trận, bĩu môi nói: "Vậy ngươi nói phải làm sao đây?"

"Đẩy ta đi qua."

Hàn Phỉ nghi hoặc nói: "Ngươi chắc chắn chứ?"

"Ừm."

Hàn Phỉ sờ soạng tìm thấy vị trí tay cầm, lập tức thoáng dùng lực, thật sự đem cái ghế đẩy đi, nàng hơi suy tư một chút liền minh bạch, sợ là cái này cái ghế làm theo yêu cầu đi, có thể di động.

"Đi về phía bên trái."

Hàn Phỉ rẽ một bên.

"Quá rồi."

Hàn Phỉ lại kéo về sau vài bước.

"Tiến lên."

Hàn Phỉ hướng phía trước đẩy vài bước.

"Lệch qua phải một chút."

Hàn Phỉ quay người.

"Quá rồi, ngươi lui lại một bước."

Hàn Phỉ dùng lực lại lui về phía sau.

Một phen dằn vặt như vậy, cũng đem nàng hành ra một thân mồ hôi.

Nào ngờ, giờ khắc này này ở trong mắt Tần Triệt, hình ảnh Hàn Phỉ khom người, mệt gần chết dựa vào chiếc ghế, từ góc độ của hắn nhìn lại, lại có mấy phần giống như một..

Quả bóng!

Nụ cười trêи khóe môi Tần Triệt khóe càng sâu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv