Hàn Phỉ sững sờ, nhưng không trực tiếp thừa nhận, mà chỉ nói: "Vương gia, thân thể ngài còn có chỗ nào không thích hợp sao?"
Người kia thu tầm mắt lại, đầu ngón tay dài nhẹ nhàng gõ gõ lên cuốn sách đặt ở đầu gối, nói: "Không."
Lúc này, 1 cơn gió thổi tới, ngoài cửa sổ cây khô phát ra tiếng sàn sạt, người ngồi bên cửa sổ kia hơi nhắm mắt lại, vài sợi tóc đen nhánh như mực hơi bay lên, thân ảnh bạc nhược kia dường như muốn theo gió bay đi mất.
Một trận cảm giác hơi lạnh dâng lên, ban đêm nhiệt độ có chút thấp, Hàn Phỉ hơi rùng mình một cái, nhìn cái cửa sổ đang mở ra kia mà nhíu nhíu mày, lập tức đi qua, đem cửa sổ đóng lại.
Người kia không lên tiếng ngăn lại, thế nhưng tầm mắt lại rơi vào người Hàn Phỉ, điều này khiến Hàn Phỉ có chút phát ngốc, ho khan hai lần, nói: "Ban đêm gió lạnh, Vương gia tốt nhất đừng để mình bị nhiễm phong hàn."
Giải thích xong, Hàn Phỉ nhìn trêи giường có đặt một cái áo choàng màu xanh thẫm, nàng không chút do dự đi tới cầm chiếc áo choàng lên, cảm giác vô cùng tốt, vật liệu thực sự là không kém, mặc lên người thật sự là 10 phần ấm áp.
Nàng cầm áo choàng, muốn đem nó khoác lên trêи người nam nhân kia, đúng lúc này cổ tay bị hung hăng nắm lấy, đầu ngón tay như ngọc rét lạnh chạm vào da nàng, giống như là muốn đóng băng nàng vậy.
Hàn Phỉ chân tay cứng đờ, đáy lòng ảo não. Người này tật xấu không sao sửa được, đúng là lãng phí tâm ý của nàng. Nhưng mà nàng cũng không quên tên Vương gia bệnh tật trước mắt cũng chính là mạng của nàng a.
Người kia giương mắt nhìn, vẻ mặt không có chút cảm xúc nào, khiến Hàn Phỉ nhìn không thấu hắn đang nghĩ gì, chỉ là vẻ lạnh lùng trong đôi mắt kia vẫn cứ làm đáy lòng nàng rung động.
Hàn Phỉ không tránh cánh tay hắn, chỉ là biết vâng lời nói: "Thật xin lỗi, là Hàn Phỉ đi quá giới hạn."
Nghĩ đến động tác của nàng ở trong mắt cổ nhân chính là 10 phần khác người đi, thói quen của nàng ở hiện đại chưa thể triệt để thay đổi được, nàng thế mà đã quên đây là thời đại nào.
Lúc lâu sau, người kia chầm chầm nói: "Ngươi lo lắng cho ta!"
Đây là một câu khẳng định, trong giọng nói không hề có hoài nghi.
Hàn Phỉ tự giễu trong lòng, ngài chính là mục tiêu sinh sống ở nơi này của ta, làm sao lại không lo lắng đây? Nhưng câu nói này cũng chỉ dám ở đáy lòng nói một chút thôi, ngoài mặt Hàn Phỉ liền lấy một cái cớ:
"Hàn Phỉ từng hứa qua nhất định phải dốc hết toàn lực, bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng, vì Vương gia cúc cung tận tụy, chết cũng không từ."
Nhớ lại lời nói bị Hàn Phỉ bức ra lúc nguy cấp ngày hôm qua, Hàn Phỉ không nhịn được vui mừng.
Người kia hơi kinh ngạc một chút, bàn tay đang nắm chặt tay Hàn Phỉ cũng chầm chậm buông ra, rút về, đặt ở trêи đùi, nhàn nhạt nói: "Ngươi nhớ kỹ lấy."
Hàn Phỉ liền thuận lợi đem áo choàng phủ thêm cho hắn, còn 10 phần cẩn thận từng li từng tí một khống chế lực đạo của chính mình, sợ mình một thân quái lực liền sơ ý đưa con ma ốm Vương gia này đi trước một đoạn đường.
"Hàn Phỉ tự nhiên là nhớ kỹ."
Muốn không nhớ kỹ cũng khó, chỉ bằng cái hệ thống kia gây áp lực căng thẳng cũng đủ rồi, ách.
"Ừm."
Sau đó liền im lặng.
Hàn Phỉ do dự một chút, nói: "Vương gia, ta muốn tiến hành châm cứu cho hai chân của ngài. Ngài.. ờm.."
Đem chân trắng của ngài lộ ra đây đi.
Vế sau Hàn Phỉ không dám nói, thế nhưng nàng nhìn thấy hai tay đặt trêи đùi của người kia lặng lẽ nắm chặt.
Cho đến giờ phút này, Hàn Phỉ mới hiểu rõ, người này cũng không giống như bề ngoài lạnh lùng như vậy, hắn vẫn để tâm đi.. đem nơi mềm yếu nhất của mình bộc lộ ra.
Đáy lòng có chút phức tạp.
"Không cần." Hắn từ chối.
Hàn Phỉ cau mày, nói: "Vương gia, ngài không tin ta sao?"
Người kia đóng sách lại, ngửa đầu lên nhắm mắt, nói: "Ngươi trở về đi thôi."
Trong lời nói đã mang ý tứ đuổi người.
Hàn Phỉ có chút cứng rắn nói: "Nếu như không trị liệu, mỗi khi chuyển mùa mưa chân Vương gia sẽ không dễ chịu!"
Chân bị tật cũng có nghĩa nửa người dưới bị bại liệt, cảm giác có tồn tại một chút, nhưng bởi vì quanh năm không hoạt động, vào thời gian chuyển mưa đều sẽ khiến người bệnh đau đến mức không muốn sống, tình huống như thế ở hiện đại cũng không hiếm thấy.
Huống chi, nếu như Vương gia từ chối trị liệu, nợ nần của nàng với Đào Bảo phải tính toán thế nào đây!
"Ngươi quay về đi."
Hàn Phỉ quật cường nói: "Ta không đi!"
Người kia kinh ngạc liếc nhìn nàng một cái, người này mới vừa rồi còn sợ sệt làm sao vào thời khắc này lại có dũng khí như thế.
"Nếu như Vương gia không muốn cho ta nhìn thấy, vậy Hàn Phỉ sẽ nhắm mắt lại."
Nam nhân hé miệng, nhìn trong mắt nữ nhân kia lập loè ánh sáng kiên định, rõ ràng mặt nàng tròn trịa không đẹp chút nào, nhưng cặp mắt kia lại sáng tới mức có thể áp đảo người khác.
"Ngươi có thể?"
"Đúng! Ta có thể!" Hàn Phỉ một mực chắc chắn.
Nam nhân câu lên khóe môi, sau đó đưa tay gỡ lấy dây lụa buộc tóc màu xanh nhạt trêи đầu, mái tóc dài rối tung mà rơi xuống, càng làm nổi bật chiếc cằm đẹp đẽ của hắn.
Hắn đem dây lụa đưa tới, nói: "Mang vào."
Hàn Phỉ không do dự tiếp nhận, lập tức buộc lên che đi đôi mắt của mình, trêи dây còn một tia khí tức thuộc về hắn, đó là khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng, còn mang theo nhàn nhạt mùi thuốc.
Bên tai vâng lên một trận thanh âm sột sột soạt soạt, Hàn Phỉ trêи mặt nhiễm một tia đỏ ửng, nhưng trêи cái mặt to mập mạp kia, một tia đỏ ửng cũng không nổi bật, nàng không được tự nhiên ho khan hai tiếng, nỗ lực bày ra tâm tính thầy thuốc ngay thẳng của mình.
Rất nhanh, bên tai vang lên thanh âm của hắn: "Được rồi."
Hàn Phỉ móc ra bao châm, sờ soạng tớ gần, nhưng con mắt không nhìn thấy gì suýt nữa làm nàng vấp ngã.
Một cánh tay duỗi ra, nắm lấy cổ tay nàng, âm thanh vang lên, "Lại đây."
Hàn Phỉ càng thêm không được tự nhiên, nhưng vẫn là theo sự dẫn dắt của cánh tay kia chậm rãi tới gần, tay ngay sau đó đụng tới tay vịn.
"Vương gia, ngài chuẩn bị kỹ càng chưa?"
Hàn Phỉ không xác định hỏi một tiếng.
Nhưng Hàn Phỉ không biết là, ngay lúc nàng tới gần, Tật Phong nắm lấy dao găm kề vào sát phía sau nàng, trong mắt tràn đầy sát khí.
Một nữ nhân không đáng tin cậy, cầm châm trong tay tới gần Vương gia, điều này đủ để khiến Tật Phong tàn nhẫn hạ độc thủ.
Thế nhưng người kia dùng ánh mắt ngăn Tật Phong lại.
"Ừm."
Nghe được câu trả lời, Hàn Phỉ hít sâu, rồi thở ra một hơi thật dài, lập tức bất an cùng vẻ không tự nhiên trêи mặt nàng hết thảy đều biến mất, thay vào đó là một loại chăm chú tới cực hạn, phảng phất đây chính là một sự việc thần thánh.
Vẻ mặt nàng khiến nam nhân hơi kinh ngạc.
Lúc tay Hàn Phỉ được vào da thịt rét lạnh, toàn bộ tâm tính của nàng cũng chìm đắm ở một loại cảnh giới, không có tạp niệm, không có bất kỳ suy nghĩ xấu xa nào, giờ khắc này, nàng là thầy thuốc, mà dưới tay nàng, là người bệnh cần nàng.
Hai tay đặt trêи đùi Tần Triệt mang theo nhiệt độ đốt người, ngón tay Hàn Phỉ đều là thịt, 10 phần mềm mại, bởi vì là mập giả tạo, độ ấm thân thể nàng so với người bình thường cao hơn một chút, chạm vào làn da quanh năm lạnh lẽo của hắn lại có chút run rẩy.
Tay ấm áp, da dẻ rét lạnh, dưới sự tiếp xúc, giao triền với nhau, giống như nhiệt độ trêи thân thể nàng nhiễm sang hắn một chút, chưa bao giờ có người.. tiếp cận hắn như vậy
Tâm hắn như băng phong ngàn năm, nay bỗng xuất hiện một vết nứt, tầm mắt Tần Triệt nhìn Hàn Phỉ bất chợt thâm trầm.
Bàn tay đặt trêи thành ghế không tự chủ mà nắm chặt.