Thân ảnh kia, mỗi một bước cũng đi rất quái dị. Giống như cực kỳ lao lực. Hắn đi rất chậm, nhưng lại không có một người nào ngăn cản, cũng không ai biết, đến cùng là lúc nào thêm ra một người như vậy, bọn họ không động đậy, thân thể giống như bị một loại khí áp vô hình kiềm chế lại.
Hàn Phỉ miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn, con mắt cũng bị mông lung, nhìn một chút, nàng khóc, nhìn một chút, nàng lại cười. Cười đến cực kỳ khó coi, cực kỳ chật vật, thậm chí còn rất xấu xí. Nàng nhếch môi, buông môi dưới vẫn bị nàng cắn ra, toàn bộ môi dưới đã bị nàng cắn nát, nàng run rẩy nói: "Vương gia.. Chàng tới rồi.."
Đó là Tần Triệt. Là Tần Triệt mang theo mặt nạ, toàn thân áo trắng. Là Vương gia nàng quen thuộc. Khi mọi người nhìn thấy cái mặt nạ kia, cũng trong nháy mắt đoán được thân phận người này, dưới mặt đất người kia vẫn còn đang lăn lộn kêu thảm, mọi người phục hồi tinh thần lại, thân thể cũng có thể nhúc nhích, đang muốn phẫn nộ gào lên, con mắt lóe lên, mười mấy bóng đen xuất hiện, một cây chủy thủ vắt ngang trên cổ bọn họ.
Ảnh Vệ xuất khiếu, gϊếŧ người vô hình. Nhưng, Tần Triệt không muốn bọn chúng chết. Hắn đến gần Hàn Phỉ, trong tay cầm một cây chủy thủ, cắt đứt dây thừng đang cột lấy Hàn Phỉ, mất đi sự trói buộc, hơn nữa chân đã bị phế, Hàn Phỉ căn bản đứng không vững, lập tức trọng lượng cả người đều ép lên người hắn, nhưng, Tần Triệt không hề động một chút nào, chịu đựng được trọng lượng của Hàn Phỉ, hai tay nắm lấy eo nàng.
Hàn Phỉ tựa trong lồng ngực Tần Triệt, trong hơi thở toàn bộ đều là mùi hương quen thuộc, Hàn Phỉ khóc đến càng lợi hại, nghẹn ngào nức nở, tiếng khóc khàn khàn trong cổ họng càng chọc người đau lòng. Từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, nhỏ lên bạch y của hắn, đồ đẳng đỏ tươi trong con ngươi cũng dần tan rã, giờ khắc này, nàng đã không thể kiên cường chịu đựng.
"Vương gia, đau quá, đau quá a.."
Lúc bị ném vào trong ao thuốc, bị đau đớn vây quanh, vết thương bị ăn mòn, da dẻ một lần lại một lần bị xé rách, đau đớn nàng phải thừa nhận đã sớm đên cực hạn, mà Tần Triệt, chính là điểm cực hạn của nàng. Nàng khóc giống như một đứa trẻ, cả người dựa vào người hắn, ngay cả đứng thẳng cũng không làm được.
Tần Triệt chậm rãi đưa tay sờ đầu nàng, dùng lực ấn vào trong lồng ngực của mình, ôn nhu nói: "Ngoan, không có chuyện gì."
Khóc đến lúc mệt, khí tức của Hàn Phỉ dần dần yếu xuống, hai mắt từng chút một khép lại. Tần Triệt bắt đầu lo lắng, sau đó ôm Hàn Phỉ đang dần trượt xuống lên, hai chân hắn truyền đến đau đớn kịch liệt, nơi tiếp xúc với xe lăn vạn năng đã lưu lại vết máu, nhưng sắc mặt hắn không thay đổi chút nào, ngay cả khóe miệng cũng giương lên độ cong ôn nhu: "Ngoan, ngủ một hồi, tỉnh lại là không sao."
Trong giấc mộng Hàn Phỉ co người lên, tựa ở trong lồng ngực của hắn, nhưng mặt mày vẫn tràn đầy thống khổ. Tần Triệt chậm rãi ngẩng đầu lên, tầm mắt rơi vào nhóm người kia, mà lúc này, bên ngoài truyền đến từng trận tiếng kêu thảm thiết, âm thanh chạy trốn, âm thanh hoảng loạn, khiến sau lưng Phương Minh Hiện cũng ướt mồ hôi, nhưng tiểu đao trên cổ làm hắn không dám động đậy.
"Ngươi, ngươi là Tần Vương?" Phương Minh Hiện run rẩy nói.
Nhưng, Tần Vương trong truyền thuyết không phải là hai chân bị tàn phế sao? Vì sao giờ khắc này lại có thể đứng thẳng lên? Nếu không phải là Tần Vương, tấm mặt nạ trên mặt nên giải thích thế nào? Tần Triệt cảm nhận được hơi thở yếu ớt của Hàn Phỉ phun lên cổ hắn, cự thú cuồng bạo trong lòng lại muốn thức tỉnh.
"Ngươi biết không?" Tần Triệt đột nhiên mở miệng.
"Cái, cái gì?"
"Ngay cả bản vương, cũng không muốn làm nàng tổn thương nửa phần."
Lúc Tần Triệt đang nói ra câu nói này, con mắt đã phát hồng, lập loè ánh sáng yêu diễm.
"Tạp chủng, người nào cho các ngươi lá gan này?"
Hai chân Phương Minh Hiện lập tức mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ xuống, sắc mặt hoang mang nói: "Không, không, đây là một sự hiểu nhầm, không, chuyện không liên quan đến chúng ta, là bọn hắn, là bọn hắn làm như vậy!"
Mấy tên mặc đạo bào lập tức phẫn nộ nhìn Phương Minh Hiện, nói: "Tiểu tử, có mấy lời không thể nói lung tung!"
Tần Triệt giống như tùy ý liếc mắt nhìn một Ảnh Vệ, Ảnh Vệ kia lập tức giơ tay lên, một cái đầu trong nháy mắt bay lên, sau đó rơi trên mặt đất, lăn vài vòng, rơi ngay dưới chân Phương Minh Hiện, tên kia đến chết trong mắt vẫn còn duy trì vẻ sợ hãi cũng phẫn nộ.
Phương Minh Hiện sợ đến nỗi một cước đá văng cái đầu kia đi, lớn tiếng rít gào. Lưu Tam Tinh cũng không nhịn được nữa, lạnh lùng nói: "Tần Vương thật sự là lớn mật, dám rêu rao dùng bộ mặt thật đến đây, ngươi không sợ truy binh truy sát sao? Chuyện hôm nay tốt nhất liền cứ như vậy mà thu tay lại, người ngươi mang đi, chúng ta cũng không làm gì, thương tích trên người nàng chỉ cần mất chút công phu cùng thời gian cũng có thể trị hết, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ thôi, Tần Vương có thế lực như vậy, sao lại quan tâm một người phụ nữ như thế!"
Nói xong, còn có ý riêng nhìn nhóm Ảnh Vệ. Cái này, mới là chỗ Lưu Tam Tinh cảnh giác. Những người mặc áo đen này từng kẻ cũng không phải là dễ dàng có thể bồi dưỡng ra được, dựa vào việc bọn họ không chút biến sắc mà xuất hiện như thế cũng đủ để nhìn ra trình độ, ngay cả Vị Vương gia tàn phế kia cũng không giống như lời đồn, ngoài cửa âm thanh hoảng loạn cũng đã gián tiếp chứng minh, e là toàn bộ Phương gia cũng đã luân hãm rồi. Bọn họ đã đánh giá thấp Tần Vương này. Cũng đánh giá thấp tầm quan trọng của nữ nhân này đối với Tần Vương.
Tần Triệt cúi đầu, đột nhiên cười một tiếng, nụ cười kia, tràn ngập băng lãnh cùng tàn bạo.
"Ngươi nói, chỉ cần mất chút công phu cùng thời gian sao?"
Lưu Tam Tinh cưỡng chế bản thân trấn định nói: "Hoặc là chúng ta có thể hợp tác, trên tay chúng ta có một loại độc tố, chỉ cần đưa vào người thành công, như vậy liền có thể bồi dưỡng được một chiến sĩ tuyệt đối trung tâm, bất tử bất diệt, năng lực cường đại, mà người phụ nữ trong tay ngươi kia chính là nhân tuyển hoàn mỹ nhất, ta có thể cho ngươi độc tố, chúng ta có thể hợp tác không phải sao?"
Tần Triệt đột nhiên gọi một câu: "Tật Phong."
Một tiếng ầm ầm vang lên, mặt tường hoàn hảo đột nhiên bị nổ nát, Tật Phong xuất hiện ở ngoài tường, đầy người máu tươi, trường kiếm trong tay lại càng có từng giọt máu tươi nhỏ xuống, mà dưới mũi kiếm đã có một vũng máu tươi. Càng làm cho Phương Minh Hiện thất thanh là, ở phía sau Tật Phong, có từng đống người Phương gia bị đốt cháy, thi thế chất đống trên mặt đất, xác chết khắp nơi, máu tươi nhuộm đỏ mỗi một tấc đất. Vô số người chết thảm dưới khoái đao của những người mặc áo đen, người này nối tiếp người kia ngã xuống, cho đến kẻ cuối cùng, là cha hắn, hắn thậm chí nhìn thấy hắn thi thể của cha đã bị cắt ra mấy cái lỗ thủng, cuối cùng ngã xuống.
Ngoài bức tường, giống như Địa Ngục.
Tật Phong đột nhiên quỳ một chân xuống, kiếm cắm trên mặt đất, cúi đầu nói: "Vương gia, tàn sát Phương gia, nhiệm vụ hoàn thành. Toàn gia trên dưới 231 người trừ Phương Minh Hiện, không một người sống sót."
Sắc mắt lũ người mặc đạo bào hoảng sợ cực độ, bọn họ không nghĩ tới Tần Vương này thực sự đuổi tận gϊếŧ tuyệt, ở trong thành đại khai sát giới, chẳng lẽ hắn thật sự không quan tâm bản thân là tội phạm truy nã sao?
Tần Triệt thu tầm mắt lại, câu lên khóe môi, nói: "Bản vương không muốn thấy bọn họ chết, nhưng, cũng không muốn bọn họ sống quá vui vẻ."
Sắc mặt Tật Phong sắc mặt thay đổi, nói: "Vâng, Vương gia."
"Dám làm tổn thương nàng nửa phần, bản vương muốn các ngươi phải phụng bồi gấp trăm lần."