Bách Lý Mân Tu cũng không biết mình bị làm sao, nhưng tai hắn lại nghe thấy một thanh âm, nhanh đi, đi a, không đi thì sẽ không kịp, không đi thì lại một lần nữa bỏ qua.. Hắn bịt chặt lỗ tai, thanh âm kia vẫn đang thúc giục gấp rút hắn, mà trái tim, càng ngày càng đau, phảng phất có thứ gì đó trọng yếu, sắp mất đi.
Cuối cùng, Bách Lý Mân Tu xoay người, co chân chạy, chỉ kịp lưu lại một câu: "Nói cho Phụ hoàng, ta có chuyện quan trọng phải đi xử lý!"
"Điện hạ! Điện hạ! Thái tử điện hạ!"
Bách Lý Mân Tu đem hết thảy đều ném ra phía sau, hắn biết rõ, nếu như chậm hơn một bước, hắn liền không thể nắm giữ.
Vân Hỏa quốc giờ khắc này tất cả mọi người đều vô cùng khiếp sợ nhìn về phía Quốc Bảo ở quốc khố đang bị phong tỏa, lợi kiếm vốn loang lổ, rỉ sét hiện tại đang rung động, một tiếng vỡ tan truyền đến, giống như vừa mở ra một loại phong ấn nào đó, từng tầng rỉ sét bám trên thân lợi kiếm dần dần bóc ra, để lộ chân thân thật sự của lợi kiếm, kim quang bắn ra bốn phía.
"Kiếm của thần nữ, đang phát ra tiếng kêu.."
Cùng lúc đó, trong hoàng cung Thanh Nguyên quốc cũng truyền đến sự rung động, đồ vật vốn bị phong tỏa đều đang run rẩy, giống như đang cộng hưởng với điều gì đó. Đại Quốc Sư của Thanh Nguyên sau khi nhìn thiên tượng liền quay về người mới kế vị Thanh Nguyên, Vương Minh, Tinh Uyên, thở dài nói: "Vương, tiên đoán của ngàn năm trước sắp đến, đồ vật lưu lạc của thần nữ đang phát ra cộng hưởng, mà thần nữ.. đang nổi giận."
Tinh Uyên một thân áo xanh ngẩng đầu nhìn trời, nói: "Quốc Sư, thế đạo sắp loạn rồi."
Đại Quốc Sư gật đầu, thở dài một hơi, nói: "Đúng vậy a, thế đạo, muốn loạn rồi, còn xin Hoàng Thượng lấy đại cục làm trọng."
Tinh Uyên sửa lại cổ áo một chút, xoay người rời đi, lưu lại một câu: "Trẫm từ từ sẽ hiểu rõ."
Tại nước Côn Bằng. Nữ Hoàng Trễ Nghĩ hơi từ trên vương tọa đứng dậy, nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía chân trời, mà trong lòng một trân run sợ thật lâu không tiêu tan, liền há mồm, tự mình lẩm bẩm: "Cuối cùng điều gì đến cũng phải đến.."
Cũng trong lúc đó, từ mỗi một nơi trong đại lục truyền đến quang mang giống nhau, Thiên Địa Phong Vân cũng biến sắc. Mà Hàn Phỉ, giống như đã tiêu hao hết số tinh lực còn sót lại, không còn ngâm xướng nữa, cái cổ lệch đi, đã hôn mê.
"Nhanh, nhanh, nhanh! Nàng có phải chết rồi không! Nếu chết thì không tốt đâu!"
"Nhanh lên! Chuẩn bị kỹ càng độc tố!"
"Nhanh!"
Hàn Phỉ lần thứ hai bị hôn mê, vì phòng ngừa nàng hôn mê mà chết đi, mấy người mặc đạo bào liền dùng phương pháp trực tiếp nhất-- đau đớn. Một chậu nước ao, hướng đầy nàng đổ xuống, Hàn Phỉ rít gào lên mà tỉnh lại, giọng nói tựa hồ đã bị phá, mà vết thương trên thân lần thứ hai bị xé rách ra.
"Tốc độ phục hồi vết thương càng lúc càng nhanh."
"Xem ra là đã được ao thuốc cải tạo đến mức rất hoàn mỹ. Tiếp tục làm thêm mấy lần thì không bao lâu nữa sẽ có thể biến thành bất tử bất diệt."
"Haha haha, nữ nhân này đúng là lợi hại, nghe nói bị nước thuốc xối quá đau như xé mười ngón tay vậy."
"Tỉnh là tốt rồi, độc tố chuẩn bị kỹ càng chưa? Chuẩn bị đi, đúng rồi, nhân tiện gọi chủ nhà họ Phương qua, vừa vặn để bọn họ nhìn thấy một màn kì tích, dù sao đó cũng là đại tài chủ của chúng ta, không phải sao?"
"Đúng rồi, có thư của đại đương gia Vạn Cổ cốc chuyển tới chưa? Nói thế nào?"
"Đừng nói nữa, đại đương gia đúng là người kém cỏi, không muốn tới."
"Hừ, chờ chúng ta thành công, Vạn Cổ cốc cũng chỉ là vật trong túi của chúng ta!"
Lồng ngực Hàn Phỉ phập phồng yếu ớt, nhưng nàng không khóc, dù cho phải chịu đau đớn như vậy nàng cũng không khóc.
Có người đi tới, chính là Phương Minh Hiện, vẻ mặt hắn chần chờ đến gần, khi hắn nhìn thấy thảm trạng của Hàn Phỉ liền có chút do dự, nói: "Các vị đại sư, các ngươi xác định lần này sẽ thành công chứ?"
"Hừ, tiểu tử, bây giờ ngươi đang hoài nghi cái gì? Hoài nghi năng lực của chúng ta sao?"
Phương Minh Hiện liền vội vàng lắc đầu, cúi người: "Không có, không có! Sao dám! Vãn bối chỉ là có chút lo lắng thôi, nhưng vãn bối tin tưởng các vị đại sư nhất định sẽ thành công, Phương gia đã chuẩn bị kỹ càng tất cả."
Mấy tên mặc đạo bào cười, cười đến cực kỳ khoa trương, giống như đã dự đoán được tương lại cực kỳ mỹ hảo.
Phương Minh Hiện quay đầu nhìn về phía Hàn Phỉ sống dở chết dở, nói: "Người này là con gái Hàn Thừa Tướng, đào phạm bị Hoàng Thượng truy nã? Vậy, Tần Vương kia chẳng phải là cũng ở gần đây sao?"
"Tiểu tử, ngươi sợ cái gì? Chẳng qua cũng chỉ là một Vương gia, không cần sợ sệt!"
Phương Minh Hiện gượng cười, hắn cũng không biết mình sợ cái gì, buổi tối hôm nay tâm thần không yên, dường như sắp phát sinh chuyện gì hết sức không tốt vậy, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra được. Một khi vật thí nghiệm này thành công, Phương gia bọn họ chính là nơi được lợi lớn nhất, từ đây bước lên thế gia hàng đầu, căn bản không còn cái gì phải lo lắng.
Nghĩ như thế, Phương Minh Hiện lại thoáng cao hứng một chút: "Vãn bối sẽ chuẩn bị dạ tiệc thật thịnh soạn cho mấy đại sư, nhất định sẽ khiến các đại sư thỏa mãn!"
Mấy tên mặc đạo bào lộ ravẻ mặt thèm nhỏ dãi, nhưng một đại sư tên là Lưu Tam Tinh lại ngăn cản, sắc mặt âm ngoan lóe lên một tia cảnh giác, nói: "Chờ sau khi chính thức thành công thì chúc mừng cũng không muộn, hiện tại, vẫn nên đưa độc tố vào xong xuôi đi đã."
Những người khác ngẫm lại thấy cũng đúng, tình thế ngàn cân treo sợi tóc như thế thật sự không thể để xảy ra bất kỳ sai lầm nào, chúc mừng mà, lúc nào cũng có thể.
Đúng lúc này, Hàn Phỉ vẫn cúi thấp đầu không có phản ứng lại chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt dữ tợn, hai mắt đỏ chót.
"Các ngươi.. Sẽ chết.."
Lưu Tam tinh bị cặp mắt đỏ như máu kia làm cho kinh hãi, nhưng sau đó lại là xem thường, nói: "Chết? Chết như thế nào? Những người như chúng ta, sẽ không sợ chết."
Hàn Phỉ không trả lời, chỉ lặp lại: "Các ngươi sẽ chết.. Chết.."
Những người còn lại nghe thấy liền có cảm giác không thoải mái, có kẻ tính khí hung bạo trực tiếp lấy ra thanh sắt in dấu đặt trên đống lửa. Cái dấu sắt kia in một chữ: Nô. Cái này vốn là chuẩn bị cho những vật thí nghiệm, bọn họ làm ra thứ này chính là dùng cho nô ɭệ của bọn họ, cho những tên nô ɭệ vì bọn họ mà bán mạng.
"Khà khà, hiện tại nên để ngươi biết rõ, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, xem ra ngươi vẫn chưa nhận rõ thân phận mình!"
Nói rồi, người kia cầm dấu sắt từng bước một tới gần, cười gằn hung ác, mà dấu sắt đã bị nung đỏ, có thể nghĩ một khi chạm vào da người tuyệt đối là sẽ lưu lại một dấu vết không thể lâu xóa đi nổi. Hàn Phỉ không có vẻ sợ sệt, ánh mắt nàng chậm rãi dời đi, không nhìn hắn nữa, giống như đang tìm kiếm cái gì đó.
"Dù sao lớn lên cũng xấu như vậy, liền dứt khoát khắc ở trên mặt đi!"
Con dấu sắt gần như sắp dí vào trên khuôn mặt chật vật của Hàn Phỉ, lúc nhiệt độ nóng rực đến nỗi làm quăn cả sợi tóc của nàng, ánh mắt Hàn Phỉ cũng thấp thoáng một hỉnh ảnh. Nàng ngơ ngác nhìn hướng kia, trong khoảnh khắc nước mắt của nàng mới rơi xuống.
Nàng trầm thấp nói: "Chàng tới rồi sao.."
Một giây sau, một tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết vang vọng trong căn phòng. Kẻ lúc trước cầm dấu sắt hiện tại đang lăn lộn trên mặt đất, mà con dấu sắt kia, đã dí vào trên mắt hắn, nhãn cầu cũng nổ tung. Mọi người đều kinh hãi, quay đầu nhìn lại. Một thân ảnh màu trắng đang từng bước tới gần.