Editor: 9420treng
Khi Lưu Quang hồi hồn mở mắt ra, đập vào mắt chính là đệ tử các môn phái nằm đầy đất kêu rên không dứt. Hắn ngồi thẳng người, thoáng nhíu mày nói: "Đây… Xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Bạch vừa thấy Lưu Quang tỉnh lại, lập tức nói lời chính nghĩa với vẻ mặt nghiêm túc: "Lão đại người vừa ngủ nên không biết tình hình, chuyện là như này! Tiểu Vũ đứng lâu nên có chút mệt, ta lập tức đi lấy ghế cho nàng ngồi, nhưng đối phương vừa thấy ta lấy ghế, không hiểu sao đã đối đầu với ta! Nói là để chưởng môn của bọn họ ngồi, để nha đầu Tiểu Vũ ngồi, chính là vũ nhục chưởng môn của bọn họ!"
"…"
Lưu Quang nghe vậy nhíu mày, Tiểu Bạch thầm vui vẻ trong lòng, lập tức thêm dầu vào lửa: "Ta nghe lời đó của hắn ta thì khó chịu! Dù sao cái ghế đó cũng đang trống, tại sao lại không thể để Vũ nha đầu ngồi? Hơn nữa, Vũ nha đầu chịu ngồi ghế của chưởng môn bọn họ, đó là coi trọng bọn họ! Lại còn dám nói gì mà vũ nhục? Không chỉ như vậy, khi ta tranh luận với bọn họ, bọn họ không những không nghe, còn giơ kiếm chém qua đây. Cho nên, ta sợ làm tổn thương người và Tiểu Vũ, nên để Tiểu Hắc tới ứng phó qua loa."
Nói đến đây, mỗ Bạch khẽ đẩy đẩy Tiểu Vũ, cho nàng một ánh mắt. Mỗ Vũ lập tức lĩnh ngộ, gật đầu một cái nói: "Đúng! Không sai! Là tên não tàn kia không cho ta ngồi ghế này, còn muốn cầm kiếm chém ta! Bạch Bạch không nhìn được, mới để Hắc Hắc dạy dỗ bọn họ!"
Mỗ Hắc ở cạnh dùng sức gật đầu phụ họa. Nói cho cùng, hắn là người vô tội nhất, vốn không có một xu quan hệ với hắn, nhưng bị mỗ Bạch lừa gạt, để hắn động thủ. Nếu lão đại muốn trách tội, hắn sẽ trở thành một kẻ khổ nhất.
Chỉ là… Cũng may tâm tư của mỗ Bạch tinh tế, biết cái gì sẽ được ưu tiên, đánh vào điểm yếu, biết lấy Tiểu Vũ ra để nói chuyện. Cứ như vậy, Lưu Quang chắc chắn sẽ không trách tội bọn họ!
Cho nên, quả nhiên như mỗ Bạch đoán, mặc dù Lưu Quang nhíu mày, nhưng lại không thấy có ý muốn trách cứ đám bọn hắn, đứng dậy đi đến trước người Tiểu Vũ, khom lưng đặt tay trên đầu gối nàng khẽ gõ.
Tiểu Vũ đột nhiên thấy hai chân tê rần, kinh ngạc vươn tay sờ, nhưng lại phát hiện hoàn toàn không còn cảm giác!
"Lão đại! Đây ——"
Lưu Quang mỉm cười lắc đầu, cúi người đến gần tai nàng nhẹ giọng nói: "Không sao, đừng sợ! Ta chỉ tạm thời che huyệt đạo trên đùi nàng, nếu có người xuất hiện hỏi chuyện, nàng cứ theo lời ta nói là được, hiểu không?"
Tiểu Vũ nghe vậy sững sờ, mặc dù không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng ngoan ngoãn gật đầu.
Lưu Quang cưng chiều sờ đầu nàng, ngay sau đó đứng lên lạnh lùng trừng mắt liếc hai mỗ huynh đệ một cái, mặc dù chưa nói bất kỳ lời nào, nhưng thái độ đã khiến hai mỗ huynh đệ hoảng sợ, toàn thân nổi da gà.
Sắc mặt kia đang nói…
Hai huynh đệ các ngươi lại ngứa tay đúng không? Lại thiếu dạy dỗ đúng không? Được, không thành vấn đề! Khi về ta sẽ cho Mạnh bà hầu hạ tốt các ngươi!
…
Ngay lúc Tiểu Bạch Tiểu Hắc đều đang rơi lệ đầy mặt, mọi người vừa tới Tụ Nghĩa phòng "đi họp" đã trở lại đại sảnh. Khi thấy người nằm đầy đất thì lập tức trừng lớn mắt, nhìn nhau không hiểu gì.
"Đây là có chuyện gì?"
Mã Thiên Tán hoàn hồn trước tiên, vung tay áo quát to một tiếng. Lúc này một người làm chạy từ ngoài vào, run rẩy mở miệng nói: "Đúng, đúng… Là mấy người kia đánh…"
Hắn ta vừa nói lời này, mọi người lập tức dời tầm mắt về phía chỗ của Lưu Quang. Một lão nhân râu bạc nóng tính, mở miệng lập tức nổi giận nói: "Các ngươi là ai? Lại dám gây chuyện ở chỗ này?"
Lưu Quang cười nhạt, chắp tay nói: "Có thể chư vị đã hiểu lầm rồi! Người này… Đúng là do thủ hạ lỗ mãng của ta đánh, nhưng chuyện này… Cũng không phải do chúng ta!"
"Cái gì?" Lão nhân râu bạc trừng mắt: “Đánh người mà không tính là gây chuyện sao? Còn dám ngụy biện!"
Lưu Quang tính tình tốt nhún vai: "Vị tiền bối này bình tĩnh đừng nóng, sao không hỏi một chút xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến mọi người đánh nhau?"
Lão nhân râu bạc bị hắn chặn họng như vậy cũng không muốn tức giận, đang muốn dằn tính tình lại nghe hắn nói thì một nam tử ngã cạnh góc tường đột nhiên giãy giụa đứng lên, chạy ba bước đến trước người lão nhân râu bạc rồi chật vật quỳ xuống.
"Sư phụ! Đừng nghe bọn họ nguỵ biện! Chính bọn họ cố ý gây chuyện!"
Lão nhân râu bạc sững sờ, cúi người đỡ nam tử đứng lên, nhíu mày ân cần nói: "Nguyên Phương? Ngươi… Bị bọn hắn đánh?"
Mỗ Bạch đứng đối diện trợn mắt. Nương ơi! Thì ra hai người này là thầy trò? Vậy lão nhân này chính là môn chủ Tiêu Dao môn? Nghĩ đến đây, hắn vội đến bên tai Lưu Quang, nhẹ giọng nói: "Chính là đồ não tàn này mở miệng khiêu khích nên mới…"
"…" Lưu Quang không nói gì, khẽ vuốt cằm.
Nam tử tên Nguyên Phương kia vừa thấy núi dựa của mình tới, lập tức khóc lóc kể lể: "Đúng vậy! Sư phụ ~~ chính là bọn họ! Sư phụ vừa theo Mã minh chủ rời đi không bao lâu, nam tử mặc quần áo trắng từ bên kia tới đây lấy ghế ngài ngồi đi. Ta không đồng ý, ngăn hắn ta lại, nói đây là ghế của lão nhân gia sư phụ ngài, khi ngài trở lại sẽ ngồi. Hắn ta không nói lý do để người khác lấy đi, hơn nữa còn để một con nhóc ngồi! Đây rõ ràng là muốn vũ nhục thân phận của ngài!"
"Cái gì?"
Lão nhân râu bạc lại trừng mắt, tức giận run rẩy nói: "Càn rỡ! Thật quá càn rỡ! Không coi ai ra gì như vậy, còn đả thương nhiều đệ tử trong môn hạ của ta như vậy! Các ngươi đúng là to gan lớn mật!"
"…" Lưu Quang không gay gắt với lão ta, trong đầu đang hơi tức giận vì bốn chữ "Con nhóc" vừa rồi.
Mỗ Bạch không nhịn được, lúc này đứng ra lên tiếng: "Này! Lão đầu ngươi có chủ kiến không? Đừng có nghe Phương gì biển gì nói lung tung! Ngươi hỏi hắn ta một chút xem sao chúng ta đánh hắn ta? Nếu không phải hắn ta đột nhiên rút kiếm chém tới, chúng ta sẽ động thủ với hắn ta sao? Hơn nữa, chỉ là một cái ghế thôi! Hai chân của tiểu sư muội nhà ta có chút bệnh, đứng lâu sẽ đau dữ dội. Đúng lúc ta thấy ghế này không có ai ngồi, nên mới lấy qua cho tiểu sư muội nhà ta ngồi trước. Nếu ngươi trở lại, chúng ta tất nhiên cũng sẽ nhường chỗ, sao? Chuyện này cũng chọc các ngươi à? Không nghe giải thích đã rút kiếm chém chúng ta, vậy mà còn nói chúng ta cố ý gây chuyện?"
"Ngươi ——"
Lão nhân râu bạc sững sờ, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, tức giận lườm Nguyên Phương, phẫn nộ nói: "Hắn nói thật không? Ngươi động thủ đả thương người ta trước?"
"Đồ nhi, này… Đồ nhi…"
Trong nhất thời Nguyên Phương cũng không giải thích được, đành phải ậm ờ nói: "Đúng vậy, mặc dù đồ nhi ra tay trước, nhưng, nhưng… Sư phụ cũng không thể tin mỗi lời của bọn họ! Hơn nữa vừa rồi nha đầu kia vẫn rất tốt, bộ dạng rất vui vẻ, không giống người có tật ở chân! Ta thấy phần lớn là bọn họ nguỵ biện!"
Mọi người đều nhìn ra lão nhân râu bạc này là người bao che khuyết điểm. Cho nên, khi Nguyên Phương nói lời này, lão nhân râu bạc lập tức nhìn mỗ Vũ vẫn đang ngồi trên ghế ở đối diện, lên tiếng làm khó dễ nói: "Đúng vậy! Cô nương gia tới sơn trang Nhân Nghĩa không nhiều lắm, lúc trước ta tiếng chú ý tới vị hồng y cô nương một chút, hoàn toàn không giống người có bệnh!"
"Hả?" Lưu Quang chợt nhíu mày: “Nếu tiền bối còn hoài nghi, vậy đích thân tới kiểm tra một phen!"
"…"
Đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh ngay tức khắc. Lúc này Mã Thiên Tán cuối cùng cũng phụ họ nói: "Ách… Nếu vậy, Lý chưởng môn hãy tới nhìn một chút? Nếu hai chân của tiểu cô nương kia đúng là có bệnh, vậy sư huynh quan tâm đau lòng cũng là việc nên làm! Nếu không phải… Vậy định đoạt tiếp cũng không muộn! Dù sao nói cho cùng cũng chỉ vì một cái ghế mà thôi. Nếu Lý chưởng môn nguyện ý nể mặt Mã mỗ, vậy chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ đi!"
Hừ! Lão nhân râu bạc không cam lòng, mặc dù Mã Thiên Tán cũng đã lên tiếng, nhưng lão ta vẫn quyết định phải đến xem!
Nghĩ đến đây, lão ta cất bước đến bên cạnh Tiểu Vũ, cẩn thận nhìn nét mặt của nàng, sau đó thoáng khom lưng vươn tay chạm bắp chân của nàng.
Không chạm vào thì thôi, vừa chạm vào đã giật mình!
Nha đầu này… Hai chân nha đầu này…
"Cô nương!" Lão nhân râu bạc đứng lên kinh ngạc nói: "Mạo muội hỏi một câu, chân của cô nương… Bị thương lúc nào?"
"Ách…" Tiểu Vũ sững sờ, con ngươi đảo một vòng, dựa theo phân phó lúc trước của Lưu Quang, thuận miệng lừa gạt nói: "Bị tật từ trong bụng mẹ! Từ nhỏ đã như vậy! Bình thường thì không sao, nhưng khi đứng lâu sẽ đau dữ dội, nếu không lập tức ngồi xuống nghỉ ngơi, vậy ngay cả động đậy cũng không thể!"
"…"
Lão nhân râu bạc nghe vậy, vẻ mặt nghiêm túc khác thường, vừa rồi khi ông ta chạm vào, phát hiện hai chân của nha đầu này đều đã có chút cứng đờ.
Ai… Đứa bé đáng thương! Tuổi không lớn, lại mắc quái bệnh như thế!
Lưu Quang thấy biểu tình của lão nhân như vậy, lúc này lên tiếng: "Thế nào? Tiền bối kiểm tra có kết quả rồi?"
Lão nhân râu bạc khẽ gật đầu, chắp tay với Lưu Quang nói: "Là ta hiểu lầm chư vị! Hai chân của vị cô nương này đúng là bất tiện. Mã minh chủ nói rất đúng, chẳng qua chỉ là một cái ghế mà thôi, là ta không biết dạy đệ tử, mong chư vị tha thứ!"
"Tiền bối khách khí!" Mỗ lão đại được như ý, bắt đầu khoe mẽ: "Lại nói chúng ta cũng có sai! Không nên vung tay với đệ tử của tiền bối, tin rằng nếu lý luận thì chắc chắn bọn họ cũng sẽ hiểu lễ mà nhường!"
Vốn diện mạo của Lưu Quang cũng không tầm thường, bây giờ lại giả bộ ngoan ngoãn ngại ngùng, lần này, lão nhân râu bạc càng thấy mình không phóng khoảng, lại thêm kính trọng hắn vài phần.
Nhưng hắn qua cửa ải này, lại bị những chưởng môn, môn chủ gì đó làm khó dễ tiếp.
"Ta nói này! Nếu chỉ mâu thuẫn vì một cái ghế cũng đừng ra tay với người vô tội chứ? Người của môn phái chúng ta đắc tội với các ngươi à?"
"Đúng vậy, đúng vậy! Đệ tử trong môn hạ của ta cách xa như thế, sao cũng bị các ngươi đánh?"
Vèo một cái, tầm mắt lạnh lẽo của Lưu Quang dời về phía mỗ Hắc.
Mỗ Hắc cúi đầu sờ đầu, vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Ta… ta không muốn đánh bọn họ… Là nhiều người nên bị rối loạn! Ta không phân rõ ai với ai! Hơn nữa… Ta còn chưa biết ra tay thế nào, sao bọn họ lại ngã hết vậy?"
"…"
Mỗ Hắc còn chưa dứt lời, mọi người trong sảnh lập tức nổi giận.
"Cái gì? Ý của ngươi là nói tài nghệ của phái chúng ta không bằng người?"
"***! Kim Sa bang ta tung hoành bờ biển mấy chục năm, còn chưa gặp được đối thủ đâu!"
"Nếu vị thiếu hiệp kia đã nói như vậy, vậy hôm nào không bằng hôm nay! Bây giờ vừa lúc là đại hội võ lâm, chuẩn bị lôi đài trong sơn trang Nhân Nghĩa, để Mã minh chủ làm trọng tài, cho đoàn người luận bàn với nhau, thế nào?"