Editor: 9420treng
Mắt thấy một đám nhân vật có mặt mũi đều đi họp, Tiểu Vũ đứng tại chỗ nhàm chán dậm chân. Ai… Cơm cũng không được ăn, ngồi cũng không có chỗ ngồi, thì ra nàng tới đây để chịu tội à?
Nghĩ đến điều này, nàng không cam lòng cúi người đến bên tai Lưu Quang nói: "Lão đại ~~~ ta có thể tự do hoạt động không? Thật vất vả mới đến được nơi ở của Minh chủ võ lâm, không đi nhìn một chút thì quá có lỗi với chính mình rồi!"
"…"
Lưu Quang nhắm mắt không trả lời, giống như ngủ thiếp đi.
Tiểu Vũ ngẩn ra, lập tức có chút tức giận! Không phải chứ? Nhiều người ở đây như vậy, trong hoàn cảnh ầm ĩ như vậy cũng có thể ngủ? Nàng từng lĩnh giáo qua định lực của mỹ nam vương gia, quả thật rất tốt, chỉ là sự điềm tĩnh này cũng sẽ không khoa trương đến loại trình độ này chứ?
Không nói đến lúc này đại sảnh đang như cái chợ, dù sao môn chủ chưởng môn gì đó đều không ở đây, các anh hùng hảo hán đều đang khiêm tốn tán gẫu với nhau, chỉ nhìn trường hợp một chút, nhìn hoàn cảnh mà bản thân đang ở lúc này một chút, cũng không thể tài năng đến mức có thể ngủ chứ?
Tiểu Vũ hơi nhíu mày, khó chịu khoác tay lên vai Lưu Quang, muốn dùng sức lay tỉnh hắn, nhưng không ngờ Tiểu Bạch lôi tay nàng xuống trước một bước, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đừng quấy rầy hắn! Ngoan ngoãn đợi!"
"…"
Tiểu Vũ rất ít khi thấy Tiểu Bạch có bộ dáng nghiêm túc như vậy, lập tức không dám càn quấy, cẩn thận khẽ hỏi: "Sao vậy? Hắn, hắn tối qua ngủ không ngon à?"
Mỗ Bạch không nói gì, lơ đãng liếc qua Lưu Quang, trong lòng không khỏi thầm than… Lão đại ơi lão đại! Cầu xin người lần sau khi ly hồn ra ngoài, có thể chào hỏi với tiểu nhân trước được không? Mẹ nó nếu không phải tiểu nhân ta tinh mắt, cản nàng dâu nhà người lại trước, thân thể này của người sẽ được ôm thổ địa công một cách nhiệt tình …
Cũng không thể nói chuyện ly hồn này với Tiểu Vũ, vì vậy mỗ Bạch chỉ có thể há mồm nói dối: "Ừ! Không ngủ ngon. Ngươi cũng biết, lão đại hắn vẫn luôn sống an nhàn sung sướng ở Vương phủ, lần ra ngoài này, một là khí hậu không tốt, hai là điều kiện của khách điếm quá kém, giường lại quá cứng. Vì vậy dĩ nhiên là ngủ không thoải mái, nhưng sáng sớm ngươi lại cố tình đánh thức hắn, nên ngay cả bị vây khốn cũng có thể ngủ!"
A a? Thì ra là như thế…
Tiểu Vũ biết sai cúi đầu nhìn Lưu Quang, trong lòng áy náy một hồi.
Nói tới cũng đúng, nàng là một dã nha đầu từ trên núi xuống, chẳng quan tâm giường gì đó mềm hay không mềm, điều kiện thế nào, nhưng mỹ nam lại khác! Mỹ nam là Vương gia, thân phận tôn quý, cho dù trước đây lớn lên ở lãnh cung, nhưng lãnh cung trong hoàng thành cũng tốt hơn trăm ngàn lần chỗ ở bình thường của dân chúng.
Từ sau ồn ào ở huyện Thanh Bình, bọn họ lại tiếp tục lên đường, dọc đường đi cũng chưa từng nghỉ ngơi tốt, nửa đường còn đánh với một đám đao ba nam, vừa đặt chân đến thành Vô Song, lại phải tranh khách điếm với người khác.
Nàng vẫn không sao cả, tinh thần vô cùng phấn chấn, nhưng mỹ nam và Kim Diệp Tử… Chắc là mệt chết rồi?
Nghĩ như vậy, Tiểu Vũ lại nhìn về phía Túc Dạ ở cạnh, quả thật cũng thấy hắn ta cúi đầu chậm rãi nhắm mắt, trên mặt sớm không còn nụ cười thong dong như những ngày qua.
"Ai… Xem ra bọn họ thật rất mệt mỏi…"
Tiểu Vũ lắc đầu cảm thán, ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ không dám lộn xộn. Lúc này Tiểu Bạch mới thở phào nhẹ nhõm, thấy Tiểu Vũ cúi người xuống đấm đấm bắp chân, lập tức nhăn mày đi đến chỗ khác, vươn tay lấy ghế trống lại đây.
Hành động này của hắn ta rất tự nhiên, khi hắn ta vừa cầm ghế định đi về phía Tiểu Vũ, chợt bị người khác dùng tay giữ vai lại, mà đại sảnh vừa rồi còn rất náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh lại vì hành động này của hắn ta.
"Vị huynh đài này… Xin hỏi ngươi đang làm gì vậy?"
Đằng sau có người lên tiếng hỏi, mỗ Bạch khẽ nghiêng đầu liếc qua cái tay đang khoác trên vai hắn ta, khóe miệng kéo lên, cười nhạt nói: "Ngươi không có mắt sao? Hay đầu không đủ dùng, không hiểu ta đang làm gì?"
Lời này của Tiểu Bạch không giữ lại chút lễ phép nào, đối phương hiển nhiên cũng không ngờ hắn lại nói chuyện không nể mặt mũi như vậy, vẻ mặt lập tức trướng đến đỏ bừng, thu tay lại chỉ vào hắn tức giận nói: "Ngươi! —— ngươi là môn phái nào?"
Mỗ Bạch nghe vậy, cười nhạo một tiếng miễn cưỡng nói: "Diêm La môn!"
"Diêm La môn?"
Mọi người ở đây nghe thấy ba chữ này cũng có chút không hiểu được nhìn quanh ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, hi vọng có nhân sĩ nào hiểu rõ giải thích cho bọn họ một chút. Nhưng đến cuối cùng, mọi người mắt to trừng mắt nhỏ, lại chưa một ai từn nghe qua.
Nam tử vừa nói thấy mọi người cũng chưa từng nghe qua, lúc này hừ mũi, vênh váo hả hê nói: "Thôi! Ta còn tưởng là nhân vật lợi hại nào, thì ra là đệ tử của tiểu môn tiểu phái không có danh tiếng."
Nghe lời này, mỗ Bạch cũng không tức giận, ngược lại thảnh thơi trả lời: "Đúng! Môn phái của chúng ta không có danh tiếng gì, nhưng cũng may đầu óc của người trong môn còn coi như bình thường! Tốt hơn nhiều người bẩm sinh đàn độn, không có đàu óc, mắt để ở mông!"
"Ngươi! ——"
Nam tử bị mấy lời châm chọc của mỗ Bạch làm cho mặt đỏ tận cổ, tức giận nói: "Ta không khua môi múa mép với ngươi, mau đặt ghế trong tay ngươi về chỗ cũ!"
Vừa nghe được lời này, Tiểu Bạch không những không để ý, ngược lại còn đi đến bên Tiểu Vũ đặt ghế xuống, ý bảo nàng ngồi đi.
Từ trước đến giờ mỗ Vũ đều là chúa không hiểu tình hình hoàn cảnh xung quanh, Tiểu Bạch để nàng ngồi, nàng lập tức thoải mái đặt mông ngồi xuống, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh mình.
"…"
Khi Tiểu Vũ vừa đặt cái mông nhỏ ngồi lên ghế, chỉ nghe một tiếng "xoạt", nam tử rút kiếm ra khỏi vỏ, tức giận chỉ vào Tiểu Bạch.
"Làm càn! Dám công khai khiêu khích Tiêu Dao môn chúng ta!"
Tiêu! Dao! Môn?
Tiểu Bạch và Tiểu Vũ đều nhướng mày, đồng thời nhìn về phía mỗ Diệp Tử.
"Ngươi mở?"
"…"
Mộ Dung Túc Dạ đầu đầy vạch đen, tức giận nói: "Không liên quan tới ta!"
"A ~~~" Mỗ Vũ gật đầu, nhìn mỗ Bạch nói: "Nghe thấy không? Không liên quan tới hắn ta!"
Mỗ Bạch cũng khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, nếu không liên quan với hắn ta, có nghĩa là… Hắn không cần hạ thủ lưu tình! Phất tay gọi Tiểu Hắc, mỗ Hắc lập tức ngoan ngoãn đi đến cạnh hắn.
"Ca! Sao vậy?"
Lúc này suy nghĩ của Tiểu Hắc vẫn đang rất mờ mịt, không hiểu tại sao Tiểu Bạch chỉ lấy một cái ghế thôi, sao vẻ mặt của đối phương lại căm giận cầm kiếm chỉ hắn ta như hắn ta đã giết cả nhà vậy.
"Không sao! Chỉ là ca đột nhiên phát hiện, không chỉ mỗi yêu quái mới phân chia tốt xấu, có đôi khi não tàn cũng cần phân chia tốt xấu! Ví dụ như đệ, mặc dù đầu óc có hơi ngốc ngếch một chút nhưng là người tốt! Trượng nghĩa, rộng lượng, không tiếc mạng sống giúp bằng hữu, mặc dù sau này có thể giơ đao với huynh đệ vì nữ nhân khác, nhưng… Ít nhất bây giờ đệ vẫn là một đứa trẻ tốt! Ngược lại, đệ nhìn vị huynh đệ trước mặt này, đứa nhỏ này đã hoàn toàn hết thuốc chữa! Không chỉ não tàn, tính tình còn không tốt! Quả nhiên… Người vẫn nên cần sự tương đối… Ta so sánh hai người các ngươi với nhau, lập tức thấy đệ vẫn đáng yêu hơn!"
"…"
Tiểu Hắc nhíu mày sờ gáy, nghi ngờ nói: "Ca, huynh đang khen đệ sao?"
"Phải, khen đệ!" Mỗ Bạch nói chắc như đinh đóng cột, vẻ mặt nghiêm túc.
Tiểu Hắc mím môi, quyết định không so đo với hắn: "… Được rồi! Đệ coi như là khen đệ đi! Vậy huynh gọi đệ có chuyện gì?"
Hắc hắc! Mỗ Bạch nở nụ cười giảo hoạt, khoác cổ mỗ Hắc, đến gần tai hắn nói: "Lão đại ly hồn rồi, ta phải trông chừng thân thể hắn. Đợi nếu có người muốn đánh ta, đệ trực tiếp đánh hắn giúp ta đi!"
Tiểu Hắc nghe vậy chớp mắt, ngay sau đó nắm quyền nói: "Được!"
…
Hai huynh đệ cao hứng thì thầm tán gẫu, không coi ai ra gì, nam tử đứng đối diện cầm kiếm chỉ bọn họ, qua cơn giận dữ, căm phẫn cắn răng nói: "Các ngươi đang làm gì! Cũng quá không coi ai ra gì rồi?"
Mỗ Bạch vứt cho hắn ta ánh mắt "quả nhiên ngươi não tàn", nhún vai thảnh thơi nói: "Ta thật sự không cố ý nói ngươi! Nhưng ánh mắt ngươi tuyệt đối có bệnh! Lúc trước khi ta lấy ghế, ngươi hỏi ta đang làm gì thế, bây giờ ta đang nói chuyện phiếm với đệ đệ ta, ngươi lại hỏi ta đang làm gì. Ngươi nói ánh mắt của ngươi không có bệnh thì là gì?"
"…" Nam tử hoàn toàn bị chọc giận: “Được! Được! Các ngươi đã ngang nhiên khiêu khích thì cũng đừng trách ta không khách khí!"
Nói xong, nam tử nâng kiếm chém tới, không ngờ Tiểu Bạch chợt khoát tay.
"Đợi đã nào…!"
"…"
Vẻ mặt của Tiểu Bạch vẫn không đổi, vẫn thong dong như cũ, chỉ chỉ cái ghế dưới mông mỗ Vũ, có chút không hiểu nói: "Muốn đánh ít nhất cũng phải có lý do! Ta chỉ lấy một cái ghế mà thôi, ngươi lại muốn chém ta? Chẳng lẽ Tiêu Dao môn các ngươi tự mang ghế đó từ nhà tới?"
"Hừ!" Nam tử hừ mũi, khó chịu nói: "Mặc dù không phải tự chúng ta mang ghế này tới, nhưng đó là ghế lúc trước môn chủ chúng ta ngồi. Ngài ấy chỉ tạm thời rời đi, sao ngươi có thể tự lấy cho tiểu nữ tử kia ngồi? Đây không phải thể hiện rõ vũ nhục môn chủ nhà ta, tuyên bố khiêu khích Tiêu Dao môn chúng ta sao!"
"…" Dựa vào đâu!
Mỗ Bạch không nói gì, chỉ vì lý do chó má này? Mẹ nó quả nhiên não tàn cũng chia loại! Như Hắc Hắc, ngốc thì ngốc nhưng không để người khác ghét, còn loại người như hắn… Ai… Câu danh ngôn kia nói thế nào nhỉ? Thà đánh với người hiểu biết một trận còn hơn nói chuyện với kẻ ngu ngốc!
"Được rồi được rồi, đến đây, chém đi!"
Tiểu Bạch phất phất tay với nam tử, đã không muốn tốn nước bọt với hắn ta. Nam tử thấy thái độ này cua Tiểu Bạch, lúc này cảm thấy chính mình bị đùa giỡn, không thèm nhiều lời nữa, giơ kiếm chém tới.
Kết quả là…
Mỗ Bạch lui về sau một bước, từ người khiêu khích trở thành người xem cuộc chiến. Mà mỗ Hắc tiến lên từng bước vươn hai ngón tay kẹp kiếm phong lại, từ bàng quan biến thành người ra tay thay, nhấc chân đá một cái, nam tử bị mỗ Bạch nói là não tàn như hắn nhưng cũng không như hắn, bị hắn vô tình đạp bay bằng một cước.
Ngay khi nam tử bị đá bay xuống đất, mọi người lập tức nhốn nháo, tất cả đệ tử của Tiêu Dao môn rút kiếm chém tới!
Một mình mỗ Bạch giữ ghế, lập tức chuyển Lưu Quang và Tiểu Vũ đến nơi an toàn. Quỷ Tiêu bên cạnh cũng hành động, bảo vệ Túc Dạ chu toàn.
Náo loạn như vậy, náo nhiệt là náo nhiệt, mỗ Diệp Tử cũng nhức đầu. Vốn còn muốn nói, thân phận của bọn họ không rõ, lén tới đây dò thăm tin tức sau đó nhanh chóng rời đi, nhưng bây giờ…
Ai…
Đánh cao hứng rồi giải thích với mọi người thế nào!
Liếc qua Lưu Quang vẫn đang ngủ, lại nhìn mỗ nha đầu đang hào hứng bừng bừng xem đánh nhau, Túc Dạ không khỏi đưa tay vuốt mi tâm. Hành trình lần này, thật gập ghềnh trắc trở mà…