Tiết đầu buổi sáng tôi mờ mịt, mơ màng ngủ qua cả một tiết học.
Tối hôm qua tôi ngủ không ngon, giường đơn của bệnh viện không thoải mái được bằng một nửa giường trong phòng tôi, ngủ đến sáng rời giường tôi bắt đầu đau lưng mỏi eo. Anh tôi ngoại trừ bị gãy tay thì hẳn là không còn vấn đề nào khác nên chiều nay anh sẽ có thể xuất viện, tuy tôi không nói buổi tối tôi sẽ đến chỗ của anh nhưng rõ ràng anh biết là tôi sẽ đến.
Sau khi tan học tôi tỉnh táo lại một lúc rồi cùng Đại Thành và Tam Tử chậm rãi đến siêu thị mua đồ ăn, tôi vừa đi vừa xoa bóp cổ.
"Lý Châu to gan thật, dám đυ.ng đến Châu Bạc Tân, anh ta quá to gan luôn." dọc đường đi Đại Thành chửi kháy, "Tối hôm qua tao có đi hỏi thử, trước đây Lý Châu với anh mày có chút mâu thuẫn, anh ta cũng không phải là độc quyền trong giới xe ở thành phố Mạch, dưới trướng anh mày có nhiều diễn viên nhỏ đều có lòng hư vinh nữa. Trước đây Lý Châu có bấu víu vào quan hệ với anh mày nhưng anh mày không giữ lại anh ta."
Tôi bất giác nhíu mày, sao tôi không biết còn có chuyện này nữa? Trước đây hai người bọn họ đã xảy ra mâu thuẫn nhưng ngày hôm đó anh biết ở trong club có Lý Châu mà vẫn đến dẫn tôi đi, có phải ngày hôm đó anh đã biết Lý Châu sẽ gây chuyện với anh không? Thảo nào anh lại khăng khăng nói đây là chuyện giữa tôi và anh chứ không liên quan gì đến Đại Thành, hóa ra là có ý này.
Nghĩ đến đây tôi lại nhớ đến ngày hôm đó anh đuổi tôi xuống xe. Đm, chẳng phải tôi đã nói tôi ra ngoài hẹn bạn tình đều là học từ anh đấy sao? Anh vừa bực bội đến mức hút hết điếu này đến điếu khác vừa phải kiềm lại không nói ra, anh bị tôi chọc cho tức điên lên. Những gì anh đã làm vì tôi thì anh đều không hề kể lể, biết đâu vẫn còn chuyện khác nữa, tôi chẳng biết gì về anh cả. Tôi thầm thở dài trong lòng, hận không thể quay về bóp chết mình cho rồi.
"Mày không cần quan tâm, chuyện này mày cũng không làm được gì đâu." Tôi nói một câu, loại chuyện này quả thực không phải chuyện mà ba đứa học sinh như chúng tôi có thể nhúng tay vào. Châu Bạc Tân nói anh sẽ giải quyết thì nhất định anh sẽ giải quyết nên tôi không lo mấy.
"Anh Lễ, dù sao Lý Châu cũng là người địa phương, anh mày..." Tam Tử có hơi do dự không nói tiếp.
Lý Châu là người địa phương. Thành phố Mạch rất rộng, phân ra đông tây nam bắc, ví như phía bắc là của nhà họ Liễu, đi về phía Bắc sẽ không ai dám chọc đến người của nhà họ Liễu. Nhà của Lý Châu nằm ở phía đông, hai năm nay có một người am hiểu xe cũng có vốn liếng đến từ ngoại thành đối chọi với Lý Châu khiến anh ta sứt đầu mẻ trán nhưng vẫn không thể thay đổi được hiện giờ nhà họ Lý vẫn là thổ hoàng đế phía đông.
Tuy Châu Bạc Tân phong sinh thủy khởi [1] nhưng anh không phải người của thành phố Mạch, cường long khó áp địa đầu xà.
[1] Đại loại là gió thổi qua mặt nước gây ra sóng trên mặt nước, chỉ những việc được làm một cách mạnh mẽ và thịnh vượng.
Tôi hiểu ý Tam Tử, xua tay nói, "Dù không phải là người địa phương nhưng Cực Ánh vẫn được anh ấy phát triển thành như vậy đấy, Lý Châu vẫn phải lấy lòng anh ấy thôi."
Tôi có một sự tự tin rất mù quáng với phương diện này của anh tôi, những năm gần đây internet phát triển nhanh chóng, các loại cơ sở đào tạo người nổi tiếng lớn nhỏ và công ty truyền thông xuất hiện liên tục nhưng chưa có ai có thể áp đảo được sự nổi tiếng của Cực Ánh. Người địa phương ở thành phố Mạch chưa từng có ý định về phương diện này sao? Muốn chèn ép Châu Bạc Tân, tuy nói truyền thông Cực Ánh là của nhà họ Liễu nhưng ai cũng biết bây giờ Cực Ánh đã chẳng còn liên quan gì đến nhà họ Liễu nữa, có rất nhiều người dám đυ.ng đến Châu Bạc Tân nhưng rốt cuộc thì sao?
"Anh mày rất đỉnh." Đại Thành nản lòng, có thể là đã chấp nhận mình thật sự chẳng giúp được gì. "Lề lối của Lý Châu quá non, không so sánh được với anh mày được."
Tôi rất thích nghe người khác khen Châu Bạc Tân, cảm thấy cái cổ đau nhức của mình cũng thoải mái hơn nhiều rồi.
"Có phải giữa hai người đã có tiến triển gì rồi không? Ngày hôm qua lúc ở bệnh viện tao có cảm giác sai sai, rõ là có gian tình, hôm qua tao chỉ nói với mày đúng một câu là ánh mắt của anh mày đã có thể băm vụn tao ra luôn rồi." Đại Thành lấy ba chai cà phê nóng ra khỏi tủ giữ ấm, chia mỗi người một chai, khẽ nói.
Tôi lấy một phần cơm nắm lươn, thời tiết quỷ quái này của tháng mười hai khiến miếng cơm nắm trong tay lạnh không khác gì cục đá, tuy tôi không hay ăn cơm nắm nóng nhưng vẫn quẳng vào lò vi sóng để hâm lên. Sau khi cho vào, tôi ngồi trên ghế cạnh lò vi sóng, thấy hai người bọn họ đang chăm chú nhìn tôi nên tôi chỉ có thể giơ tay đầu hàng, "Không biết có được tính là có không, dù sao anh ấy cũng sẽ không hẹn hò với tao."
Khi nói lời này tôi không khống chế âm lượng nên hai bạn học nữ đang tính tiền bên cạnh thoáng nhìn tôi nhưng tôi không để ý.
Hai bọn họ nghe xong không nói gì, riêng tôi nghe xong cũng không biết nên nói gì. Nhất định là lại đang thầm mắng tôi là đồ điên rồi, thích ai không thích mà lại đi thích Châu Bạc Tân, trên lý thuyết bất kỳ người nào trên thế giới này cũng đều có thể hẹn hò với tôi nhưng chỉ có mỗi Châu Bạc Tân là không thể. Tôi cũng biết vậy nên chống tay lên đầu chờ cơm nắm của tôi "ting" lên một tiếng.
Tam Tử thở dài, "Hay là đừng thích nữa? Đại Thành nói đúng đó, không thấy vui thì đừng thích, thích thì có ai mà không thích được chứ."
"Không giống nhau." Tôi đẩy chai cà phê trước mặt, cái chai màu nâu lắc lư một cái nhưng không đổ xuống, lại đứng thẳng, "Châu Bạc Tân thì khác, tao chỉ có thể thích anh ấy thôi."
Đại Thành "chậc" một tiếng, "Mày điên rồi, bị thứ gì hạ cổ rồi, trước đây cũng có bao giờ thấy mày thích ai đến mức này đâu."
Cậu ta có vẻ không quá tán thành cách nói của tôi, cậu ta hẹn hò là tùy hứng, có thể khi chia tay rồi cũng không biết người ta tên gì nên hẳn là cậu ta không thể hiểu được thế nào là "tao chỉ có thể thích anh ấy". Tôi không nghĩ cậu ta có gì sai, trước đây tôi cũng như vậy, hẹn hò với rất nhiều cô gái, nói chuyện yêu đương cũng rất nhiều rồi sau đó chia tay nhưng chưa bao giờ cảm thấy buồn.
Nhưng sau khi nhận ra mình thích Châu Bạc Tân thì tôi thật sự không thể thích thêm ai khác được nữa.
Lò vi sóng "ting" một tiếng, cơm nắm của tôi vừa ra lò. Vẫn còn có hơi phỏng tay, tôi co lại vì nóng nhưng vẫn cầm trong tay.
Tối hôm qua tôi đã lật lại hết ký ức có liên quan đến Châu Bạc Tân.
Nằm trong bệnh viện tôi không ngủ ngon được, giường quá cứng, chỗ quá hẹp, khi trở người cứ có cảm giác như sẽ bị rơi xuống. Tôi mở to mắt nhìn lên trần nhà, trong đầu khi thì trống rỗng khi thì nhồi nhét đủ thứ. Từng phân cảnh được chiếu ra cứ như không bao giờ dừng, nhân vật chính là tôi và Châu Bạc Tân, giống như ở kiếp này kiếp trước, cảnh quay đã luân chuyển vài vòng nhưng trên màn ảnh vẫn chỉ có hai người chúng tôi.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh, Trần Chí Viễn giới thiệu anh với tôi và Liễu Phường, bây giờ tôi đã có thể giải thích được điểm thú vị của bức tranh nọ, bốn người ngoại trừ tôi đều có tâm tư khác nhau, Liễu Phường biết anh là con trai của Châu Khinh La nhưng bà vẫn giống như một bà chủ thể hiện ra "tình mẫu tử" chói lọi của mình; Trần Chí Viễn đắc ý không thôi, bởi vì sự hào phóng của Liễu Phường mà cảm thấy bản thân rất tài giỏi.
Tôi đã quên mất biểu cảm của Châu Bạc Tân, cũng không đoán được tâm trạng của anh khi đó như nào, sự hiểu biết của tôi với anh vẫn luôn rất ít.
Nhưng chỉ có mỗi tôi là đơn thuần, Trần Chí Viễn bảo tôi gọi anh là anh nên tôi liền ngoan ngoãn đi qua giòn giã gọi anh một tiếng "anh hai".
Thật ra trước khi biết "anh hai" có nghĩa là gì thì tôi đã bắt đầu nịnh nọt Châu Bạc Tân, mặc dù tôi còn nhỏ nhưng đã sớm sống trong sự tê liệt môi trường[2], các bạn nhỏ đều vây quanh tôi, đồ chơi của tôi cao cấp hơn của bọn họ, gia đình của tôi hạnh phúc hơn họ. Chỉ có Châu Bạc Tân không giống vậy, anh không thích đồ chơi của tôi, không hâm mộ gia đình tôi, anh không hợp với cuộc sống của tôi.
[2] Environmental numbness hay một dạng thờ ơ với môi trường vật chất (apathy toward the physical environment) từ chuyên môn nên C không tiện giải thích
Kiểu khí chất này thu hút tôi, tôi cảm thấy anh khác với những người khác, khác với tất cả mọi người.
Tôi nịnh nọt gọi anh là anh hai, đó là một kiểu hảo cảm rất thẳng thắng cũng rất đơn thuần. Ban đầu anh cũng không quan tâm tôi nhưng sau đó lại dần quen với sự hiện diện của tôi, dần dà anh cũng sẽ cau mày kéo tôi dậy khi tôi bị ngã sấp xuống và nhìn xem trên chân tôi có vết thương nào không.
Lớn thêm được một chút tôi đã biết được rốt cuộc Châu Bạc Tân là ai, biết Liễu Phường là kẻ thứ ba, biết việc tôi được sinh ra trên thế giới này đã gϊếŧ chết mẹ của Châu Bạc Tân. Kể từ giờ phút đó tôi biết chắc tôi sẽ mãi mãi mất đi anh hai, nhưng tôi không chấp nhận được việc này nên tôi đã nịnh nọt anh bằng một cách thức ngày càng bệnh hoạn.
Vào năm mười sáu tuổi tôi biết được Trần Chí Viễn không phải ba ruột của tôi, nhưng chuyện khiến tôi sợ hãi nhất không phải Trần Chí Viễn sẽ đối xử với tôi thế nào hay nhà họ Liễu sẽ đối xử với tôi thế nào, mà là tôi và Châu Bạc Tân vốn không có quan hệ huyết thống. Mãi đến lúc đó tôi vẫn luôn cho rằng anh chắc chắn không thể rời xa tôi vì anh là anh của tôi, nhưng mọi thứ đã sụp đổ chỉ trong nháy mắt. Ánh mắt của anh khi đó là như nào nhỉ?
Tôi như bị kéo mạnh trở lại, lần nữa nhập vào cơ thể Trần Lễ năm mười sáu tuổi, lần nữa nhìn thấy Châu Bạc Tân của khi đó. Trong tay anh đang cầm một tách cà phê, tư thế từ trên cao nhìn xuống rất dễ khiến tôi hiểu lầm anh là người chi phối cao cao tại thượng, chính là dùng kiểu tư thế này, ngón cái ma sát trên vết hằn đỏ bị Trần Chí Viễn bóp ra trên cổ tôi, giọng nói đè nặng xuống, âm lượng nhỏ đến mức như sợ đánh thức dã thú đang ngủ say, anh hỏi tôi "có đau không".
Bấy giờ ở tuổi mười tám tôi lần nữa nhìn thấy được ánh mắt của anh thì tôi đã biết dã thú cất giấu trong lòng anh có tên gọi là gì.
Nó gọi là "yêu", gọi là "ham muốn".
Bấy giờ nhìn lại dưới góc nhìn của chúa tôi gần như đã có thể hiểu được vì sao khi đó Châu Bạc Tân lại đột nhiên lạnh nhạt với tôi, vì sao không muốn gọi tôi là em trai hay gọi tôi là tiểu Lễ. Không phải bởi vì anh ghét tôi, có thể cho tới tận bây giờ anh cũng chưa từng ghét tôi, trong lòng anh cái chết của Châu Khinh La chẳng hề liên quan gì đến tôi.
Là tôi dụ dỗ anh, là sự nịnh nọt bệnh hoạn của tôi kéo anh xuống nước, ham muốn của anh đã bắt đầu không thể phát tiết ra từ lâu.
Tình yêu của Châu Bạc Tân bị tôi, bị sự vô tri của tôi, bị sự nhiệt tình của tôi, bị sự hoang tưởng của tôi phát hiện.
Tôi gọi anh là anh hai, giọng nói đầy sự thâm tình như thể ánh mắt của tôi đời này kiếp sau sẽ luôn dõi theo anh, tôi công nhận anh và tôi cần anh hơn bất kỳ ai trên thế giới này. Tôi không chút đắn đo ôm lấy anh, nắm tay anh, mỉm cười với anh, nói thích anh, ngay cả khi nghĩ lại tôi cũng khó phân biệt được đây rốt cuộc là kiểu tình yêu nào.
Còn anh lại phải vừa kiềm nén vừa khắc chế để bảo vệ sự "vô tri" của tôi.
Đã bao nhiêu lần tôi đáng thương gọi anh là anh ơi, nói rằng anh không thể rời xa khỏi tôi được. Thảo nào có mấy lần anh trào phúng nói tôi là "chuẩn mực của đạo đức", cụm từ chuẩn mực của đạo đức ở trong miệng Châu Bạc Tân có nghĩa ẩn dụ, anh muốn vi phạm đạo đức, anh muốn buông thả nhưng tôi lại hoàn toàn chẳng biết gì.
Tôi vốn biết mình mắc chứng rối loạn cảm xúc, tôi không hiểu thế nào là tình bạn, tình yêu và tình thân, bất kể mối quan hệ như nào cũng sẽ bị tôi làm rối tung lên.
Dựa theo một phép ví dụ phổ biến, hai người yêu nhau giống như ổ khóa và chìa khóa, mỗi ổ khóa đều có một chìa khóa riêng. Sự rối loạn cảm xúc của tôi khiến cho ổ khóa của tôi trở nên phức tạp và khó nhằn, còn những năm Châu Bạc Tân gắt gao kiềm nén đã khiến bản thân anh vặn vẹo thành một hình dạng không thể nhét vừa các ổ khóa khác nữa.
Nhưng lại vừa khít với tôi.
Vậy nên tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với anh, nhất định.
.........
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau sẽ sống chung, thời gian ở chung không nhiều lắm, mọi người phải chuẩn bị tinh thần thật tốt (thật ra chưa bắt đầu ngọt ngào đâu nên cũng chuẩn bị trước đi nha). Nhìn mọi người vui vẻ tưởng sắp ngọt rồi làm tui chột dạ lắm á (bỏ chạy)