Anh tôi đã thành công biến từ một người trưởng thành độc lập có thể tự chăm sóc bản thân thành một người nửa tàn tật với một cánh tay phải bị phế nên mấy ngày nay tôi bắt đầu có suy nghĩ sẽ chuyển vào sống tạm ở nhà anh. Thật sự không phải vì tôi muốn sống chung với anh mà chỉ là để tiện chăm sóc anh hơn, rất đơn giản thế thôi, thật đấy.
Dạo gần đây tâm trạng của anh vẫn luôn khá tốt nên hẳn anh sẽ đồng ý, chỉ còn liệu Trần Chí Viễn có chịu để tôi không về Lệ Thủy Uyển hay không.
Thật ra tôi cũng không cần phải xin phép Trần Chí Viễn vì tôi chẳng phải một đứa trẻ ngoan ngoãn gì, mỗi ngày tôi đều đang cố gắng chọc điên Trần Chí Viễn. Nhưng nếu ông ta không đồng ý thì nhất định sẽ lại mắng anh tôi, ông ta có rất nhiều cách để chửi mắng anh tôi, lạ thật, rõ ràng ông ta mới là kẻ đã phản bội lại cái mối quan hệ cha con này nhưng lại hành xử như thể anh tôi bắt ép ông ta kết hôn với kẻ thứ ba vậy.
Tối nay tôi muốn qua đêm ở bệnh viện, tôi không thể để anh tôi một mình ở bệnh viện được, sẽ cô đơn lắm, có lẽ anh cũng sẽ sợ nữa. Dù cho cái từ "sợ" này chẳng liên quan gì đến anh nhưng tôi vẫn cố chấp cho rằng anh vẫn là một người biết sợ, đã ở trong bệnh viện thì ai cũng sẽ sợ thôi, tôi tin chắc vậy.
Bệnh viện là nơi duy nhất trên đời này khiến người ta cảm nhận được rõ ràng cảm giác sự sống bị bào mòn, không phù hợp để ở lại một mình qua đêm.
Không có cuộc gọi nào đến từ Lệ Thủy Uyển, hoặc hôm nay Trần Chí Viễn không ở nhà, hoặc ông ta đã biết chuyện xe anh tôi gặp nạn và cũng biết tôi sẽ ở lại với anh.
Tôi đột nhiên có hơi tò mò không biết Lệ Thủy Uyển trông như thế nào thông qua camera của Châu Bạc Tân.
Châu Bạc Tân không ngần ngại, thoải mái đưa cho tôi xem, quả nhiên trên điện thoại của anh có một ứng dụng để xem trực tiếp và anh có thể chỉnh sửa rồi lưu những clip anh muốn vào máy tính. Anh rất thản nhiên với việc lắp camera và không hề có cảm giác tội lỗi cứ như anh không biết mình đang làm ra một chuyện biếи ŧɦái cỡ nào. Nếu đổi thành người khác là đã báo cảnh sát rồi đấy nhá?
"Ánh mắt kiểu gì đấy?" Châu Bạc Tân cười nhạt, hỏi.
Tôi nghiêm túc hỏi anh, "Đã từng có ai nói anh có hơi biếи ŧɦái chưa?"
"Chưa từng." Anh nhướng mày, tuy anh bảo là "chưa từng" nhưng vẻ mặt anh lại đầy vẻ "có vấn đề gì à", xem ra anh cũng tương đối tán thành với việc mình có hơi biếи ŧɦái này. Bởi vì thái độ của anh nên tôi lại cảm thấy anh thật sự rất "châu bạc tân" luôn á, cái từ "châu bạc tân" này ở đây cũng là một từ hình dung dùng để chỉ một người vô đạo đức, khí chất cao cao tại thượng một cách tự nhiên, ngay cả biếи ŧɦái cũng biếи ŧɦái một cách sang chảnh.
Đm, quá quyến rũ, sức quyến rũ của trai đểu, tôi phục rồi.
Bây giờ vẫn chưa tới tám giờ, nếu trong Lệ Thủy Uyển có người vậy có lẽ phòng khách vẫn đang sáng đèn.
Lệ Thủy Uyển nằm gọn trong màn hình điện thoại, chỉ có một cái màn hình nhỏ như vậy đã có thể thu gọn cuộc sống của tôi vào. Tôi chợt thấy có hơi vi diệu cũng có cảm giác buồn bã khó hiểu, để mà nói thật thì, tôi thật sự rất không thích Lệ Thủy Uyển. Thế nên bây giờ nó lại hiện ra trước mắt tôi như một bức tranh khiến tôi có cảm giác trống rỗng vô thực.
Cứ như thể đó không phải một cuộc sống thực mà chỉ là một bức tranh.
Vốn không hề có Lệ Thủy Uyển, không có Liễu Phường, không có Trần Chí Viễn cũng không có tôi. Tôi dụi nhẹ vào người Châu Bạc Tân, mặc dù anh không thể chủ động kéo tôi lại để ngăn linh hồn tôi đừng bay đi mất nhưng tôi lại có thể chủ động rơi xuống bên anh, dù cho thế giới này không có Trần Lễ cũng không có em trai của Châu Bạc Tân đi nữa.
Lệ Thủy Uyển vẫn sáng đèn, trong phòng khách có người đang ngồi nhưng người nọ cũng không phải khách quen ở Lệ Thủy Uyển.
Không biết Châu Bạc Tân ghé sát lại đây từ khi nào, gương mặt vô cảm, cả người khôi phục lại cảm giác lạnh nhạt xa cách, một ít ý cười được cất giấu trong giọng nói cũng bị thu hồi lại toàn bộ, "Liễu Viên?"
Tôi không ngạc nhiên khi anh gọi ra được tên của Liễu Viên, có lẽ anh còn hiểu rõ người ở nhà họ Liễu hơn cả tôi. Truyền thông Cực Ánh trên tay anh là do lúc Liễu Phường kết hôn đã đưa cho Trần Chí Viễn, nhưng khi đó internet chưa phát triển được như bây giờ nên lúc đó Cực Ánh chỉ là một cơ sở rất nhỏ để đào tạo người nổi tiếng, Trần Chí Viễn là một tên ăn hại nên không hề để ý đến nơi này chút nào, qua vài năm gắng gượng ấp Cực Ánh thành một công ty ma. [1]
[1] công ty ma hay công ty vỏ bọc (shell coperation) là một dạng công ty chỉ tồn tại trên giấy tờ chứ không có bất kỳ hoạt động kinh doanh nào và chỉ có một tài khoản ngân hàng để chuyển tiền.
Châu Bạc Tân muốn tận dụng xu thế truyền thông để khởi nghiệp với bạn học. Chuyện cụ thể tôi không rành lắm, chỉ nghe nói sau đó Trần Chí Viễn chủ động đưa Cực Ánh cho Châu Bạc Tân nhưng khi đó Cực Ánh chỉ còn lại một mớ hỗn độn với đống nợ nát mà thôi, Trần Chí Viễn chỉ ước gì có thể ném nó ra ngoài. Nhưng không ngờ Cực Ánh lại được Châu Bạc Tân phát triển thành như này. Để truy tìm nguồn gốc thì trước đây Cực Ánh là của nhà họ Liễu, khi vừa tiếp nhận công ty anh buộc phải tạo dựng các mối quan hệ nên việc hiểu rõ nhà họ Liễu là một việc rất bình thường.
"Ông ta đến làm gì." Hình như Châu Bạc Tân rất không thích ông ta.
"Em không biết nữa, có thể là đến tìm..." Tôi hơi khựng lại, tôi không muốn nói hai chữ "mẹ em" hay "Liễu Phường" ra trước mặt Châu Bạc Tân nên chỉ đành giấu đầu hở đuôi dừng lại một chút rồi mới nói tiếp, "Nhưng dạo này có vẻ bà ấy sẽ không quay về, nhưng trước đây bà ấy cũng có sống ở Lệ Thủy Uyển đâu, hẳn là Liễu Viên phải biết chứ?"
Tôi cũng rất thắc mắc vì sao Liễu Viễn lại đột ngột đến Lệ Thủy Uyển, ở nhà họ Liễu bọn họ ai cũng làm ăn lớn nên hiển nhiên không để căn biệt thự Lệ Thủy Uyển nhỏ nhoi vào mắt lại càng không thèm để ý đến Trần Chí Viễn. Kể từ khi tôi có ký ức đến tận bây giờ chưa từng có một người nhà họ Liễu nào thèm đặt chân đến Lệ Thủy Uyển, hai nhà chúng tôi khi ấy cứ như bị rào cản giai cấp, quý tộc sẽ không rủ lòng thương cho một con chuột ở khu ổ chuột, thậm chí ngay vả việc liếc nhìn một cái cũng đã cảm thấy hai mắt mình bị ô uế.
Liễu Viên đang nói chuyện với Trần Chí Viễn, tuy camera không quay được mặt Trần Chí Viễn nhưng tôi vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Trần Chí Viễn. Nhất định gương mặt ông ta đang cứng đờ gắng gượng chống đỡ cho cái dáng vẻ cao cao tại thượng, đầu phải hơi ngẩng lên mới có thể "liếc" nhìn Liễu Viên.
"Anh tìm người của nhà họ Liễu mà lại phải đến nhà tôi sao? Tôi cũng không biết cô ta ngày nào đều ở đâu "bận rộn" chuyện gì, tôi còn chẳng biết có gặp được người hay không đây này."
Chữ "bận rộn" bị ông ta nhấn mạnh.
Dường như Liễu Viên đã đoán trước được ông ta sẽ nói thế nên cũng không mấy ngạc nhiên cũng như không hề áy náy và xấu hổ khi em ruột của mình bị chồng "sỉ nhục", thay vào đó chỉ chà nhẹ hai tay vào nhau rồi cười rộ lên.
Trần Chí Viễn thảm thật, tôi chợt nghĩ vậy.
Liễu Viên có đời mới thèm quan tâm việc Liễu Phường bị ông ta sỉ nhục như thế, cấp bậc của người nhà họ Liễu còn hơn ông ta nhiều, nếu có cơ hội thì ông ta thật sự nên đến xem thử tình huống của Liễu Phường khi ở nhà họ Liễu là như nào đi, chỉ tiếc là cả đời ông ta cũng sẽ không có nổi cơ hội này.
Chẳng những Liễu Viên không thèm quan tâm lời nói của ông ta mà còn liếc mắt nhìn thấu được chút tâm tư nhỏ bé nọ của ông ta. Trong buổi diễn này chỉ có mỗi mình diễn viên cảm thấy ông ta đang diễn một vai quốc vương chỉ cần vung tay lên là đã có thể trục xuất được người đang quỳ dưới chân ông ta, nhưng tất cả khán giả - Liễu Viên, còn có tôi và Châu Bạc Tân đều biết ông ta diễn hỏng bét. Một vở kịch trên màn hình đã trở thành một vở xiếc.
"Em rể, vốn là anh cũng không nên đến, em xem, làm phiền đến em quá rồi." Liễu Viên cười nói.
Liễu Viên cứ như đang chọc chó nhưng Trần Chí Viễn lại không cảm nhận được, ông ta ngạo mạn "hừ" một tiếng.
"Thế này, nếu em gặp Liễu Phường thì giúp anh chuyển lời một câu, anh có việc cần tìm em ấy, việc riêng, bảo em ấy đừng trốn tránh anh nữa." Liễu Viên nói xong liền nhìn lướt về phía tầng trên, khi tình cờ lướt nhìn qua vị trí camera, ánh mắt đối diện trong một khoảng thời gian rất ngắn thậm chí còn chưa được một giây đã khiến tôi hoảng sợ. Tôi không khỏi khâm phục sự dũng cảm của Châu Bạc Tân khi xem camera, kiểu đối mặt này tôi thật sự chịu không nổi, lần nào xem cũng bị doạ cho giật mình."
"Tiểu Lễ có nhà không?" Liễu Viên thuận miệng hỏi.
Tôi đột nhiên bị gọi tên, còn chưa kịp có phản ứng gì chợt trước mắt tôi đã bị che lại bởi một bóng đen.
"Đừng xem nữa." Không biết Châu Bạc Tân bị chọt trúng điểm nào, tay trái cứng rắn vươn tới trực tiếp rút điện thoại ra khỏi tay tôi. Tôi sững sờ, vừa nãy lúc anh cho tôi xem rõ là hào phóng mà giờ anh lại nổi cáu gì chứ.
Thật ra tôi thân với Liễu Viên hơn những người khác ở nhà họ Liễu một chút.
Nói không ngoa thì địa vị của tôi ở nhà họ Liễu còn không bằng một con chó được nhà họ Liễu nuôi, địa vị của Liễu Phường cũng tương tự với tôi. Người nào ở nhà họ Liễu cũng đều cực kỳ chế giễu chúng tôi, mỗi một câu nói đều có thể được trau chuốt ra thành các từ chính như kiểu "thấp kém", "mặt dày", "làm mất thể diện" này nọ, chỉ riêng mỗi Liễu Viên có thể được xem như là người. Vẻ mặt ông ta dịu dàng, khi nhìn về phía người nhà họ Liễu lại có hơi bất mãn, thỉnh thoảng sẽ nhíu mày.
Tôi rất ấn tượng với điều này, một đứa trẻ tám tuổi cực kỳ nhạy cảm với thiện ác của con người, nhưng Liễu Viên là một người tốt.
Nhưng cũng chẳng khá hơn được là bao, tất cả đều phải nhờ những người khác phụ trợ.
Tôi không khỏi nhớ đến Liễu Phường, ngày hôm đó tôi mắng và đuổi bà khỏi Lệ Thủy Uyển, sau đó tôi luôn cảm thấy tôi đã rất quá đáng. Tôi có một sự thương xót rất tự nhiên với Liễu Phường, tôi không biết sự thương xót này đến từ đâu, tuy phần lớn thời gian bà khiến tôi cảm thấy không thể nào hiểu được thậm chí là trở nên suy sụp nhưng một lúc sau tôi lại cảm thấy bà rất đáng thương. Cứ như thể trên người bà đã xảy ra một bi kịch khủng khϊếp nào đó mà tôi không biết, mỗi ngày bà đều lặng lẽ gào khóc, khóc đến khản cổ, tôi không nghe thấy, không nhìn thấy được nhưng tôi luôn có loại trực giác như vậy khi nhìn vào mắt bà.
Tôi nghĩ vậy, đột nhiên tôi cảm nhận được trên người Châu Bạc Tân tản mát ra cảm giác khó chịu khiến tôi ném vội Liễu Phương ra khỏi đầu. Cứ mặc kệ bà ấy trước đi, dù sao bi kịch của bà cũng không liên quan đến tôi, đó là do bà tự làm tự chịu, tuy nói vậy có hơi máu lạnh nhưng sự thật là thế.
Lông mày Châu Bạc Tân có xu hướng nhíu lại nhưng xu hướng này chưa thể hiện rõ ra, chẳng qua ánh mắt có vẻ kiềm nén sự cáu kỉnh. Tôi hơi lo lắng sợ rằng tôi không thể lý giải được sự cáu kỉnh của anh đến từ đâu, sợ anh chê tôi quá ngốc. Tôi đành phải chủ động hỏi anh bằng giọng điệu thương lượng, "Anh ơi?"
"Tránh xa nhà họ Liễu ra một chút." Châu Bạc Tân nhìn mặt tôi.
Đó không phải là một ánh mắt bình thường, ánh mắt của Châu Bạc Tân khiến tôi cảm thấy tôi giống như pháo hoa vừa được đốt lên, đoàng một tiếng, anh nhìn tôi rất chăm chú bởi vì giây tiếp theo tôi sẽ biến mất rồi lả tả rơi xuống.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu. Tôi biết anh rất ghét mỗi một người ở nhà họ Liễu, anh không ghét tôi là thần may mắn đã chiếu cố tôi lắm rồi. Nhưng tôi đã cách nhà họ Liễu đủ xa, tôi cũng rất ghét nơi đó, ghét mỗi một người ở đó, thậm chí ghét cả bản thân tôi.
Sau khi tôi đảm bảo sẽ cách xa nhà họ Liễu ra thì sự cáu kỉnh trên người Châu Bạc Tân vẫn chưa tan biến, bình thường Châu Bạc Tân sẽ không bằng lòng thể hiện loại cảm xúc này ra cho tôi xem, rõ ràng việc này rất quan trọng với anh, quan trọng đến mức anh lần nữa sắp mất kiểm soát.
Tuy không biết là việc gì nhưng đồ ngốc cũng có cách giải quyết của đồ ngốc, tôi tự hào tôi là một đồ ngốc chăm chỉ vì dù sao tôi cũng phải có cơ hội để cạnh tranh với những người thông minh kia chứ.
Tôi kéo cổ áo Châu Bạc Tân ra tìm kiếm dấu răng trên vai anh. Không ngờ vẫn còn đó, tôi vốn chỉ muốn dỗ anh nhưng bây giờ tôi lại rất muốn nhìn dấu răng do tôi cắn ra, tôi hoàn toàn xoay người lại, kéo áo len ra và nhìn thấy được dấu răng sưng lên thành vòng. Không đẹp chút nào! Nó ở trên người Châu Bạc Tân có thể nói là lãng phí của trời, tôi có hơi ấm ức muốn để lại một dấu vết có thể được gọi là "đẹp" trên người anh.
Tôi không phục nên lại cúi đầu xuống cắn thêm một cái.
Tay trái Châu Bạc Tân không nặng không nhẹ vỗ lên lưng dưới của tôi khiến hai chân tôi run rẩy. Tôi tự giải thích cho bản thân: "Em muốn để lại dấu răng cho anh, em cắn ra được vết răng rồi sau đó anh sẽ đi xăm lên vai."
Tôi chỉ nói đùa thôi, thật sự chỉ là đùa thôi, tôi thừa nhận đùa giỡn kiểu này với Châu Bạc Tân có hơi phiêu.
Châu Bạc Tân nghe xong cũng không mắng tôi to gan, anh chỉ cười rồi xoa nhẹ mông tôi, "Được thôi."
"Để tôi đánh em một cái rồi em cũng xăm dấu thắt lưng đó lên mông nhé."
Tôi thử tưởng tượng một chút về cái cảnh đó thì mặt lập tức nóng bừng, đồ không biết xấu hổ!
- ---
《C: Có mấy phần lời nhắn của tác giả C không làm vì chủ yếu chỉ là để tác giả cảm ơn độc giả bên đó đã tặng quà và để thông báo thời gian đăng chap này nọ.》