Tôi cười một tiếng, cũng không từ chối, lên xe ngồi vào ghế phụ. Tôi nghĩ, chiếc xe mui trần như thế này nhất định không rẻ đâu, không ngờ tôi còn có thể ngồi lên chiếc xe như thế này một lần.
Trong mắt dân thường nhỏ bé như tôi, sở thích cùng bạn bè đi đến quán cà phê Starbucks vài chuyến vào những lúc nhàn rỗi, tuy không được xem là xa xỉ gì nhưng cũng hơi lãng phí rồi, dù sao bây giờ có rất nhiều loại có hương vị ngon hơn hoặc tương đương với hương vị của họ, nhưng lại rẻ hơn nhiều.
Nhưng lúc đúng bên ngoài quán thì sẽ hiểu đẳng cấp cà phê ở bên trong chắc chắn không hề thấp, tôi cười trong lòng, may mà ban nãy tôi thật thà, thẳng thắn yêu cầu cô ta mời.
Hai tách cà phê cho dù có đắt đến đâu đi chăng nữa thì cũng trả nổi, nhưng con người này khiến lòng tôi không thoải mái, đến một đồng tôi cũng không muốn tiêu phí cho cô ta. Với tôi mà nói, có tiền thì giả vờ hào phóng gì đó trước mặt cô ta thì chi bằng mua cho Tiêu Điền hai món đồ chơi.
"Cô muốn uống gì?" Hà Uyên Uyên cười dịu dàng, trông vô cùng xinh đẹp. Ngồi ở những nơi như thế này, học thuật nội hàm của cô ta đều đạt được sự thăng hoa, cho dù không cần nói gì thì cũng có thể hạ thấp tôi.
Tôi cười, điềm tĩnh nói: "Tôi cũng không hiểu những thứ này, do cô quyết định, tôi tin tưởng sự giới thiệu của cô Hà."
"Thế à, vậy thì hai cốc cà phê espresso, thêm hai suất bánh gato trứng sữa, bánh gato trứng sữa ở đây uống kèm với cà phê thì nhất rồi, nhất định cô phải nếm thử."
Nếu cô ta đã nói như vậy rồi, thì tôi đương nhiên cũng không khách khí gì với cô ta, tiết kiệm tiền cho cô ta làm gì, thân là tiểu thư nhà họ Hà, tôi nghĩ cô ta cũng không thiếu chút tiền này.
Không thể không nói cô ta đúng là một người rất biết hưởng thụ, bánh gato ngọt mà không ngấy, bỏ vào trong miệng thì tự động tan ra mà không cần một động tác gì, để lại một vị sữa thơm ngọt giữa răng với môi, dư vị khó quên.
"Nếu ăn hết cái này sẽ hơi ngấy." Hà Uyên Uyên nhìn thấy tôi chỉ luôn đọng đến bánh gato trước mặt, mới mở miệng nhắc nhở: "Nếu kết hợp với cà phê thì mới là tuyệt phẩm mĩ vị nhân gian, cô không thử sao?"
Nghe cô ta nói, tôi cười nhạt: "Tôi không thích uống cà nhưng nhưng bánh bông lan này quả thực rất ngon, cảm ơn cô đã giới thiệu, khẩu vị của cô rất tốt."
Nghe thấy câu trả lời chả tôi Hà Uyên Uyên ngây ra một lúc nhưng vẫn không buông tha mà khuyến cáo: "Vậy sao? Nhưng cà phê này thực sự rất nguyên chất, cô nhất định phải nếm thử."
Thấy cô ta lại nhắc đến cốc cà phê này, tôi ung dung ngẩng đầu lên nhìn cô ta một cái, nhấc cốc cà phê lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cười nhẹ với cô ta một cái; "Quả nhiên rất đậm đà, rất nguyên chất, uống cốc cà phê này tôi cảm thấy những loại tôi từng uống trước đây đều chỉ có thể gọi là bột cà phê thêm nước thôi."
Không ngờ tôi lại có phản ứng như vậy, Hà Uyên Uyên ngây ra một lúc mới nở ra một nụ cười có chút lúng túng: "Cô thích... là được rồi, tôi còn lo cô uống không quen.
"Sao lại thế được." Tôi cúi đầu, lại bỏ một miếng bánh bông lan vào miệng lần nữa, cuối cùng vị đắng trong miệng được tan ra, tôi cuối cùng cũng cảm nhận được mùi vị nơi đầu lưỡi trở lại lần nữa.
Thấy tôi không lộ ra biểu cảm gì, Hà Uyên Uyên tỏ ra có chút thất vọng. Tôi rõ ràng đang cười nhưng trong lòng lại rất đắng.
Hà Uyên Uyên không nói, bĩu môi quấy vô định ly cà phê trong tay, tôi nhìn cô ta một cai, nhỏ nhẹ nói một câu: "Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một lát."
Hà Uyên Uyên gật đầu loạn xạ, không hề để ý, rõ ràng sức chú ý của cô ta không biết đã đi đâu mất từ lâu rồi. Tôi đứng dậy gọi nhân viên phục vụ trẻ tuổi lại, nhẹ nhàng hỏi nhà vệ sinh, sau khi có được đáp án chính xác thì đi.
Rẽ vào nhà vệ sinh, tiện tay khoá trái cửa, nôn vào bồn rửa tay, thì ra ăn quá nhiều thức ăn trong văn phòng Nhạc Hằng đã khiến tôi khó chịu gần chết, rồi lại uống phải vị đắng như vậy, nhẫn nhịn suốt dọc đường đến đât đã vượt quá giới hạn của tôi rồi.
Nôn được kha khá, cuối cùng tôi cũng cảm thấy thoải mái, nhìn khuôn mặt trắng bệch của mình trong gương, tôi cười khổ một tiếng, rửa mặt rồi lôi ra thỏi son đỏ trong cặp ra đánh, chắc chắn bản thân không có sơ sót gì nữa rồi mới bước ra.
Có lẽ là thấy thời gian tôi đi hơi lâu, biểu cảm của Hà Uyên Uyên nhìn trông có chút bực bội, thấy tôi cuối cùng cũng đi ra, Hà Uyên Uyên cười một cái, che đậy biểu cảm vốn có ban đầu: "Cô ra rồi? Sau vậy, có phải ăn phải thứ gì không quen với bụng không?"
Tôi cười một cái: "Quả thực hai ngày hôm nay bụng dạ tôi không được tốt lắm, xin lỗi vì khiến cô đợi lâu."
"Tất nhiên rồi, cơ thể không khoẻ thì nên nhanh chóng đi bệnh viện." Hà Uyên Uyên cười một cái: "Cô vẫn khoẻ chứ? Nếu không chịu được tôi cũng không miễn cưỡng, cuộc nói chuyện của chúng ta có thể đợi đến khi cô khoẻ lên chút rồi tiếp tục."
"Không cần đâu, tôi đi vệ sinh đã khoẻ lên nhiều rồi." Dù sao cho dù tôi nói đi thì sớm muộn gì cuộc trò chuyện này vẫn phải tiến hành, huống hồ bản thân tôi cũng rất muốn biết rốt cuộc cô đang tính cái gì.
"Thực sự có thể sao? Không cần miễn cưỡng bản thân." Hà Uyên Uyên mỉm cười: "Thực ra tôi tìm cô cũng không có chuyện gì."
"Vậy sao? Tôi cho rằng cô tìm tôi là vì chuyện của Nhạc Hằng." Cười nhạt một tiếng, tôi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của cô ta: "Nếu thực sự không có chuyện gì, cô đã không cố ý đứng ở cửa đợi tôi rồi?"
Không ngờ đến tôi lại thẳng thắn nói hẳn ra, Hà Uyên Uyên ngây ra một lúc mới nở nụ cười: "Tiêu Ân, cô thực sự là một người thật thà, trước đây tôi vẫn luôn không hiểu rốt cuộc cô có điểm nào thu hút anh ấy, bây giờ xem ra, có lẽ chính là cảm giác mới mẻ này."
Tôi cười lạnh lùng trong lòng, nhìn trông dường như đang khen tôi nhưng thực chất cuối cùng vẫn là đang rẽ hướng đá đểu tôi, bắt đầu rải đường từ đây, trong ngoài nói với tôi Nhạc Hằng ở bên cạnh tôi chẳng qua là vì thấy mới mẻ thôi.
Tôi không nói gì, chỉ cười một tiếng tiếp tục điềm tĩnh nhìn vào khuôn mặt của cô ta. Hà Uyên Uyên thấy tôi như vậy cũng không ngạc nhiên, chỉ tiếp tục nói: "Cô phải biết là Nhạc Hằng tuy không được bố anh ấy thừa nhận nhưng cũng luôn được bảo vệ rất tốt, trong thế giới của anh ấy, mỗi cô gái đều có hình dạng như nhau, chẳng khác nhau nhiều lắm, đột nhiên vừa nhìn thấy cô, anh ấy liền nổi hứng tò mò, do đó để ý cô nhiều hơn một chút, và bị anh ấy hiểu nhầm là tình yêu.”
"Ý của cô là tình cảm của Nhạc Hằng với tôi chẳng qua là ăn chán sơn hào hải vị rồi, nên muốn nếm thử cháo trắng?" Tôi ngập ngừng rồi mới giễu nhạo một tiếng: "Thực sự tôi vẫn cảm ơn cô thay tôi giữ lại chút tình cảm, tôi còn cho rằng cô sẽ tôi là nước thải."
Hà Uyên Uyên cười lạnh lùng một tiếng, thẳng thắn cũng không giả vờ nữa, dựa vào sau rồi vắt hai chân vào nhau: "Nếu cô đã hiểu như vậy là tốt nhất, không nói tới chuyện cô là người đã từng li hôn, cho dù không có, thì gia thế của cô cũng không xứng với anh ấy."
Tôi gật đầu, ra vẻ bản thân đã hiểu: "Cô nói những điều này tôi đều hiểu cả, trước cô đã có không ít người nói với tôi như vậy, tôi đã nghe đến nỗi thuộc làu làu rồi.”
Thấy Hà Uyên Uyên nghẹn lại môt lúc, tôi vui vẻ tiếp tục cười: "Nếu cô chỉ muốn nói với tôi điều này thì rất xin lỗi, có lẽ không đạt được hiệu quả như cô muốn, từ khi tôi quyết định ở bên cạnh anh ấy thì đã đoán ra sẽ có ngày hôm nay rồi."
"Xem ra tôi thực sự đánh giá cô quá thấp rồi, quả nhiên cô là người không dễ giải quyết." Hà Uyên Uyên hơi nhắm mắt lại: "Trươc đây tôi đã làm thế với rất nhiều các ô gái có chút tâm tư với Nhạc Hằng giống cô, không ngờ hôm nay đen đủi gặp phải người lợi hại."