Đúng vậy, khó coi quá. Giống như bộ dạng bây giờ của tôi, Hà Uyên Uyên nhất định sẽ không, cô ta mãi mãi trong dáng vẻ đứng trên cao, đứng trong hào quang, chỉ một nụ cười thôi là có thể khiến biết bao người si mê, một cái giơ tay cũng khiến bao người vây quanh.
Tôi đương nhiên cười rồi, cười quá mãnh liệt, nước mắt chảy ra. Nhạc Hằng nhìn thấy bộ dạng của tôi cũng ngây ra: "Tiêu Ân, em...em không sao chứ? Em sao vậy? Em cười cái gì?"
Tôi lau nước mắt ở khoé mắt, lắc đầu: "Không có gì, cảm thấy anh nói đúng, lần ghen tuông này của em nực cười quá."
Biểu cảm của Nhạc Hằng dịu dàng hơn chút: "Em có thể nghĩ thông thì tốt quá, Tiêu Ân, anh biết em luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện mà." Nhạc Hằng vừa nói vừa dang tay ra, nhưng lại phát hiện ra hôm nay tôi buộc tóc đuôi ngựa, ngượng ngùng sững lại một lúc rồi thu tay về.
Tôi cười, không để ý đến biểu cảm của anh, đi đến mở hộp cơm ra: "Đáng tiếc quá, hộp cơm đã nguội rồi, anh đừng ăn, ăn đồ lạnh càng không tốt cho dạ dày."
"Không sao, chỗ bọn anh có lò vi sóng." Nhạc Hằng cười một cái rồi đi đến ôm tôi, có sát mặt vào cổ tôi: "Đến tối tự anh sẽ hâm nóng một chút là được. Đừng động đậy, để anh ôm một lát."
Tôi không cựa quậy, mà cứ đứng đấy mặc anh ôm. Cái ôm ấm áp nhưng lại không thể lấp đầy sự lạnh lẽo trong lòng tôi, lần này, chắc chắn tôi đã rất thất vọng với Nhạc Hằng rồi.
Không một cô hái nào có thể khoan dung để người yêu cũ của bạn trai mình ở bên cạnh anh, trừ khô cô ấy yêu quá nhiều mà quên mất bản thân mình hoặc căn bản không yêu anh ấy. Đó là điểm chung của hầu hết con gái.
Nghĩ đến cảnh Nhạc Hằng và Hà Uyên Uyên sớm chiều bên nhau, tôi cảm thấy máu trong toàn cơ thể đều chảy ngược lên não, vô cùng khó chịu.
"Đừng đùa nữa, em hơi đói rồi, buông em ra." Hơi cựa quậy một chút, Nhạc Hằng buông tôi ra, tôi cũng không quay đầu lại nhìn anh, cứ thế ngồi ở đó ăn như hổ đói.
Tôi thực sự đói sao? Đương nhiên tôi không đói, cho dù tôi đã chuẩn bị tốt để cùng Nhạc Hằng ăn trưa, thì cũng ăn mất một số món ở cửa hàng tiện lợi rồi, vì để ăn không khó coi trước mặt anh.
Nhưng bây giờ lại đi ngược lại suy nghĩ của tôi, tôi khó chịu quá, không thể không làm vài chuyện để tê liệt thần kinh tôi, ăn chính là một trong những cách tốt nhất.
Tôi dường như nhét thức ăn vào miệng cứng nhắc như một cái máy, nghẹn thì tôi uống một ngụm trà sữa đã lạnh rồi, nhìn Nhạc Hằng trau mày không ngừng theo sau lưng tôi.
"Em ăn chậm lại, không ai tranh ăn với em đâu." Nhạc Hằng nói nhỏ nhẹ bên tai tôi cái gì, tôi nghe thấy nhưng lại hoàn toàn không muốn để ý, thậm chí còn không nhìn anh lấy một cái, cứ thế vô thức thực hiện động tác ăn.
Ban đầu tôi từng tưởng tượng qua cảnh tôi và Nhạc Hằng bên nhau, liệu anh có dùng đôi đũa mà mình vừa dùng xong gắp một miếng thịt heo đút cho tôi không? Có lẽ tôi sẽ ăn với khuôn mặt ngượng ngùng, còn chê bai nước miếng của anh nữa.
Thật đúng là truyện cười. Toàn bộ trong quai hàm tôi đều là cơm, cố hắng hết sức mình để nhai, bây giờ tôi cảm thấy rõ ràng bản thân mình sắp sụp đổ đến nơi nhưng lại vẫn nở nụ cười.
"Bao lâu rồi em chưa được ăn vậy?" Nhạc Hằng nhìn tôi, hiếm khi trêu chọc nói: "Anh bỏ đói em à? Hay vốn dĩ em ăn như vậy, bình thường cố kìm nén trước mặt anh? Xem ra anh phải cố gắng kiếm thật nhiều tiền mới có thể nuôi được em."
Tôi vẫn không nói gì, nuốt nốt miếng thức ăn cuối cùng trong miệng, mới cười với anh một cái, dịu dàng nói: "Không sao. Em có thể ăn ít lại."
Vốn dĩ tôi ăn không nhiều thế này, bây giờ đã lấp đầy họng, khó chịu đến nỗi muốn tìm một cái thùng rác để nôn ra ngay lập tức. Nhưng tôi lại vẫn cười: "Anh cố gắng làm việc cho tốt, em không làm phiền anh nữa."
Nhạc Hằng ngây ra, nghi ngờ nhìn vào mắt tôi: "Em muốn đi à? Ở lại một lát đi?"
Tôi lắc đầu, giọng nói rất nhỏ: "Không đâu, không phải anh rất bận sao? Buổi chiều em cũng còn có việc, vốn dĩ chỉ sợ anh quên ăn nên mới mang cơm qua đây, bây giờ nếu biết có người quan tâm thì em cũng không cần phí công vậy đâu."
Nhạc Hằng trau mày: "Tiêu Ân, em vẫn đang ghen?" Nói xong dường như còn muốn tâm sự với tôi, khuyên tôi hướng thiện: "Không phải anh đã giải thích với em rồi sao? Bọn anh trước đây..."
"Không có." Tôi ngắt lời anh, phô ra bộ dạng không để ý một chút nào cười nhẹ nói: "Em không muốn em ở cạnh anh, bây giờ có người ở bên anh thay em chăm sóc cho anh, em vui còn không kịp nữa là."
Hình như Nhạc Hằng còn muốn nói gì đấy nhưng tôi lại không muốn nghe. Anh đứng dậy thu dọn rồi xách túi đi khỏi, thấy chỗ rác đã ăn hết trong tay tôi, lễ tân ngây người lại, chăm chú nhìn kĩ tôi
Xem ra cố gắng nhét căng cái bụng của mình như vậy ngoài việc khiến bản thân khó chịu ra thì cũng không phải không có ý nghĩa gì, dù sao cũng khiến cô gái nịnh hót này hiểu nhầm, cho rằng Nhạc Hằng vì khiến tôi vui mà ăn hết.
Xem ra sau này cô ta nhìn thấy tôi sẽ coi chừng, không dám trưng ra bộ mặt vênh váo hung hăng nữa, cáo đội lốt người chặn đường của tôi mà khoa chân múa tay.
Nhưng lúc này châm biếm cô ta cũng không có ý nghĩa, tôi bước ra khỏi toà văn phòng, vứt đống rác trong tay vào thùng rác bên cạnh, thấy thân hình thon thả của Hà Uyên Uyên đang đứng ở đó, hình như là đợi rất lâu rồi.
Nhìn thấy tôi, Hà Uyên Uyên ngây ra một lúc, đi thẳng về chỗ tôi, đứng chắc ở chỗ cách tôi khoảng một mét rưỡi, quả nhiên là đến tìm tôi.
Tôi nhìn dáng vẻ của cô ta, rõ ràng bất mãn vô cùng với cô ta, kì lạ lúc này cô ta đứng ngay trước mặt tôi nhưng tôi lại vô cùng bình tĩnh.
Tôi nở nụ cười mỉm, nhẹ nhàng nói: "Cô đang chờ tôi sao? Chúng ta cứ đứng như thế này à?"
Hình như Hà Uyên Uyên không ngờ tôi rộng lượng như vậy, cô ta ngây ra một lúc mới trả lời: "Không, bên kia có một quán cà phê rất được, vị chuẩn và rất sạch sẽ. Chúng ta có thể đi đến đó."
"Vậy à? Vậy thì rất tốt." Tôi cười nhẹ: "Nhưng tiền tôi đem theo lại không nhiều, cô mời đi."
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hà Uyên Uyên hiện lên sự khinh bỉ, cho dù có che giấu rất tốt nhưng lại vẫn bị tôi phát hiện. Trong lòng tôi cười khổ một tiếng, tôi biết sẽ có kết quả như thế này.
Nhưng lẽ nào tôi nói cái khác thì có thể cao lên một bậc trong mắt cô ta sao? Vô dụng thôi, trong mắt họ, người trên thế giới này chắc chỉ có 3 loại, người cao hơn họ, người cao bằng họ và những người thấp đẳng hơn họ.
Giống như người da trắng trước đây xem thường người da đen, cho rằng họ đáng là nô lệ, trong mắt họ, những người hạ đẳng mãi mãi là người hạ đẳng, không lật được sóng gió, cho dù có một vài tiến bộ thì cũng như vậy thôi.
Nói như vậy ban đầu Hà Uyên Uyên chủ động tiếp xúc tôi, chẳng qua cũng chỉ là muốn thể hiện một bộ mặt thân mật với mọi người trước mặt những người trong buổi tiệc mà thôi, vậy mà tôi khi đó ngốc nghếch lại tưởng là thật.
Tôi không hiểu về xe nhưng xe của Hà Uyên Uyên có được góc cạnh lại rất đẹp, lúc nhìn thấy tôi thì từ từ dừng mũi xe lại: "Lên xe đi, mặc dù nói là rất gần nhưng cũng còn một đoạn xa."