Học kỳ mới bắt đầu, Khúc Dĩ Phồn cũng tiếp tục đi làm, một kì nghỉ đông qua đi, Ôn Phi vừa trở lại trường học liền nhận được một tin lớn liên quan đến Vương Á.
Tiểu thuyết Vương Á vừa mới đăng tải trên trang web lại một lần nữa được chọn, được một vị đạo diễn nổi danh nào đó nhìn trúng muốn quay thành phim, cái cằm của Ôn Phi dài đến muốn kéo trên mặt đất, ngày bình thường thành tích của Vương Á không ra sao, nhưng về mặt nhào nặn truyện này quả thật tài giỏi. Mặc dù ngày bình thường Ôn Phi là học sinh giỏi trong lớp, nhưng nếu thật sự muốn cô viết truyện gì đó, cô cũng không thể nghĩ được tình tiết gì hay ho.
Lúc mới vừa biết tin này thì truyện của Vương Á đã bắt đầu chuẩn bị, lúc Ôn Phi mời Vương Á uống trà sữa, Vương Á nói: “Tớ còn phải cảm ơn cậu đó, mặc dù truyện thật sự do tớ viết, nhưng người kể chuyện này với tớ chính là cậu.”
“Câu trả lời này đúng là cẩu huyết.” Ôn Phi lui về sau một chút, cố ý làm ra dáng vẻ tự vệ: “Sẽ không phải cậu muốn thổ lộ với tớ chứ?”
Vương Á vỗ bàn: “Cậu đứng đắn một chút cho tớ đi, tớ nói thật, hơn nữa tớ còn có chuyện tìm cậu giúp đỡ.”
Ôn Phi lại nở một nụ cười xấu xa: “Sẽ không phải là nhìn dáng vẻ của tớ đây trời sinh quyến rũ nên muốn tớ giúp cậu diễn chứ? Để tớ suy nghĩ thật kĩ... Được rồi, tớ miễn cưỡng đồng ý với cậu!”
Vương Á sững sờ: “Cậu thật sự đồng ý?”
Ôn Phi mãnh liệt: “Thật sự muốn tớ diễn sao?”
Vương Á gật đầu: “Đúng rồi đúng rồi, cậu biết truyện này của tớ viết gì không? Chính là cậu đi theo phía sau Khúc Dĩ Phồn gian khổ dốc lòng theo đuổi hơn mười năm, chuyện tình yêu thanh xuân đó! Đi đâu tìm được đề tài thuần khiết như thế chứ, hơn nữa trước đó cậu nói với tớ năm trung học cậu từng diễn kịch, tớ thật sự cảm thấy quá xót xa trong lòng rồi!”
“Cậu nói đùa sao?” Ôn Phi đã không cười được nữa.
Vương Á hút mạnh một ngụm trà sữa: “Mới không nói đùa với cậu, tớ nói thật, tớ còn khắc hoạ thêm nhiều quá trình chua xót của cậu trong đó nữa, mãi đến cuối cũng ôm được nam thần về, một bộ phim tình cảm trong sáng như thế này, chắc chắn là xu thế hàng đầu hiện nay đó!”
Trong lòng Ôn Phi có một vạn con lạc đà alpaca chạy ngang qua*, cô khoát tay một cái: “Tớ không giúp cậu chuyện này được, tớ hoàn toàn không có khiếu diễn kịch, cậu bảo tớ giúp cậu diễn, đạo diễn trông thấy tớ sẽ hô cắt, chớ nói chi là lên sân khấu.
*Còn mang nghĩa: muốn chửi bậy.
Vương Á sớm biết Ôn Phi có thể nói như vậy, cô ấy cũng không nhụt chí, ngay từ đầu đã không trông cậy Ôn Phi sẽ đồng ý, cho nên cố ý bày ra biểu cảm lùi lại để cầu việc khác: “Vậy... Cậu có thể giúp tớ khuyên Khúc Dĩ Phồn tham gia không?”
Ôn Phi nhảy một cái cao ba thước: “Cái gì? Cậu muốn nam thần của tớ chạy đến studio diễn nam thần của người khác còn phải xem bọn họ nói chuyện yêu đương à?”
“Chẳng lẽ cậu không muốn xem một chút câu chuyện cũ của cậu với Khúc Dĩ Phồn, mỗi lần cậu làm ra hành động gì với Khúc Dĩ Phồn thì anh ấy có phản ứng gì? Cái gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, bọn họ là giả, cậu coi như tiện thể nhớ lại một chút.” Vương Á nhíu mày, nghiễm nhiên cười xấu xa giống vẻ mặt bên trong QQ của cô ấy.
Ôn Phi có chút do dự: “Tớ không biết Khúc Dĩ Phồn có thể đồng ý hay không.”
“Không phải cậu nói khi còn bé anh ấy đã diễn qua không ít phim truyền hình sao, tớ tin chỉ cần cậu nói cậu muốn xem, nhất định anh ấy sẽ đồng ý.” Vương Á tiếp tục châm ngòi thổi gió: “Cậu nghĩ đi, cậu xin anh ấy, xem anh ấy có đồng ý hay không, vừa vặn có thể chứng minh vị trí của cậu trong mắt anh ấy.”
Ôn Phi nháy nháy mắt: “Còn có thể đo như thế sao?”
Vương Á bĩu môi: “Có nhiều cách kiểm tra lắm đó, tự cậu chọn mà dùng.”
Ôn Phi bắt đầu lo lắng, nhẹ gật đầu: “Tớ xem cậu là bạn thân nên tớ sẽ hỏi giúp cậu một chút, nếu như anh ấy không đồng ý tớ cũng không có cách nào đâu nha, dù sao cũng rất lâu rồi anh ấy không tham gia đóng phim.”
Trong lòng Vương Á dựng lên một cái kéo tay, mặt ngoài còn duy trì bình tĩnh: “Ừm, giao cho cậu đó, tớ tin cậu.”
Khóe miệng Ôn Phi giật giật, bảo Khúc Dĩ Phồn đóng phim, e rằng còn khó hơn lên trời.