Buổi tối đính hôn ngày hôm ấy của Vu Tuệ Tuệ và Phương Đằng được đẩy một cái bánh gato rất lớn ra, lúc bọn họ đính hôn thì đã quyết định cả thời gian kết hôn, mùa hè năm nay sẽ mua nhà, tổ chức hôn lễ.
Khúc Dĩ Phồn và Ôn Phi ngồi xa xa, lúc được chia một miếng bánh gato thì xem như ăn đồ ngọt, cũng không có ý định tiến lên nói gì với người chị dâu bà con xa kia.
Vu Tuệ Tuệ có tính cách của riêng cô ta, cho dù cô ta có khó chịu thế nào đi nữa cũng sẽ không chủ động tìm Khúc Dĩ Phồn nói một câu, có lẽ trong lòng cô ta vẫn cho rằng chỉ cần mình duy trì hình tượng lạnh lùng, cũng là cô ta năm đó từ chối Khúc Dĩ Phồn thậm chí đây là một chút tôn nghiêm cuối cùng.
Mãi đến khi kết thúc lễ đính hôn, Khúc Dĩ Phồn cũng chỉ đứng xa xa nâng ly đế cao kính một ly rượu với Vu Tuệ Tuệ, sau đó tiếp tục trò chuyện vui vẻ với Ôn Phi ở bên cạnh, một khắc này Vu Tuệ Tuệ mới hiểu được, dù sao quá khứ cũng chỉ là quá khứ.
Nếu như thời gian có thể quay lại, quay về năm lớp mười hai kia một lần nữa, có lẽ Vu Tuệ Tuệ sẽ không chọn dè dặt, sẽ không chọn từ chối, thế nhưng thời gian không thể quay lại, Vu Tuệ Tuệ cũng biết điều này, cho nên cô ta giữ lại chút dè dặt cuối cùng, quay người cười với Phương Đằng một cái, thảo luận về hôn lễ vào mùa hè.
Khúc Dĩ Phồn và Ôn Phi tranh thủ cùng đi ra ngoài, gió lạnh vẫn thổi, Ôn Phi nói: “Dẫu sau hôm nay cũng là lễ tình nhân đó, anh không dẫn em ra ngoài chơi mà định dây dưa cả ngày ở đây sao?”
Khúc Dĩ Phồn nói: “Vậy anh dẫn em đến quán ven đường ăn đồ nướng?”
Ôn Phi nở nụ cười: “Em nhìn thấy một đoạn văn trên mạng, nói anh đẹp trai có tiền dẫn đến quán ven đường ăn đồ nướng là tư tưởng cần cù tiết kiệm, người không tiền, không chỗ dựa, không có sự nghiệp dẫn đến quán ven đường ăn đồ nướng thì thế nào cũng độc thân cả đời, anh là loại nào?”
Khúc Dĩ Phồn dựng một ngón tay lên: “Mãi mãi làm số một!”
Trên đường ngày mười bốn tháng hai quả nhiên khác so với ngày bình thường, trước kia, lúc hai người còn ở thành phố A cũng không chú ý đến hóa ra ven đường có nhiều thứ nhỏ nhặt như vậy, Ôn Phi trông thấy thú vị liền muốn mua, Khúc Dĩ Phồn một đường đi theo phía sau trả tiền.
Một dãy ven đường tất cả đều là quầy đồ nướng, còn có mấy loại như tôm hùm, hải sản tươi để lựa chọn, hai người chọn một quầy, chọn một vài món rồi ngồi xuống ăn, Khúc Dĩ Phồn cầm giấy giúp Ôn Phi xoa xoa cái cằm bóng dầu: “Ngày mai thu dọn đồ đạc một chút, chúng ta đi núi Lư chơi hai ngày.”
Ôn Phi dứt khoát gật đầu, cười nhe răng.
Ngày họ xuất phát đi núi Lư, trên mặt Lục Tiểu Vân và Dương Uyển đều mang nụ cười quỷ dị, Khúc Dĩ Phồn bị nụ cười này dọa sợ, vội vàng lên xe, dẫn theo Ôn Phi đi lên.
Khúc Dĩ Phồn hỏi Ôn Phi: “Em thích anh từ bao giờ?”
Ôn Phi nói: “Lớp tám... Lớp chín?”
Khóe miệng Khúc Dĩ Phồn nhếch cao hơn một chút: “Sớm như vậy, lúc em còn nhỏ trong đầu chứa gì thế?”
Ôn Phi nói: “Phân.”
“Không có anh à?”
“Anh chính là phân.” Ôn Phi nói xong, Khúc Dĩ Phồn đưa tay đập vào gáy cô một cái, Ôn Phi cười mãi.
Đến trước thác nước núi Lư, hai người chụp hình, lúc thác nước thật dài ở phía sau đổ xuống mang theo một trận gió mát, Ôn Phi chui vào trong ngực Khúc Dĩ Phồn, dẫn theo ánh mắt hâm mộ của người chung quanh, khỏi nói trong lòng cô có bao nhiêu vui vẻ.
Đinh Kỳ nói đúng, nếu như không chủ động, làm sao biết kết quả, nếu như lúc trước cô không có thừa dịp Khúc Dĩ Phồn uống say thời lén lút hôn anh một cái bị phát hiện, có lẽ cho dù bây giờ đứng trước thác nước, giữa cô và Khúc Dĩ Phồn cũng cách mỗi người một khoảng.
Vốn dĩ có một số việc Ôn Phi tưởng rằng sẽ giấu diếm Khúc Dĩ Phồn cả đời, giống như cô thích anh, thật sự có vài chuyện sẽ phát sinh trong lúc đặc biệt, ví dụ như cô và Khúc Dĩ Phồn ở bên nhau.
Có người, trời sinh ra trên đời này chính là vì ở bên cạnh người nào đó, Ôn Phi nghĩ, nếu như trên thế giới phải có một người thích hợp với Khúc Dĩ Phồn, vậy cô nhất định sẽ cố gắng biến thành người đó. Giống như Dương Uyển ôm Ôn Phi năm tuổi còn chảy nước miếng nói, đây là con gái của bà ấy, chính là Lục Tiểu Vân ngắm Khúc Dĩ Phồn làm con rể nên mới đặc biệt sinh ra.
Ngày kế tiếp, bọn họ đi đến Hàm Bà Khẩu ngắm mặt trời mọc, bốn giờ đã xuất phát từ khách sạn, lúc đến Hàm Bà Khẩu trời mới vừa hửng sáng, trên Hàm Bà Khẩu đã đứng đầy người.
Khúc Dĩ Phồn bảo Ôn Phi mặc nhiều thêm mấy cái áo, chọn một vị trí ôm Ôn Phi vào lòng cùng ngắm mặt trời mọc.
Lúc anh vừa lờ mờ có tình cảm, không quay đầu lại nhìn Ôn Phi nhiều thêm một chút, lại tự dưng bỏ lỡ nhiều năm như vậy, bây giờ suy nghĩ một chút, Khúc Dĩ Phồn chỉ thở ra một hơi, một khắc này, chân trời hiện lên một màu tím nhàn nhạt.
“Mặt trời mau ra đây đi.”
“Ừm.”
Thật là đẹp.