"Nghỉ ngơi kết thúc, mời các thí sinh ra sân tiếp tục tiến hành so đấu vòng hai!".
Tiếng của lão trọng tài vang lên, 38 người còn lại lập tức bước ra đứng dưới võ đài. Không để mất thời gian, trọng tài cũng nhanh chóng thò tay vào hai thùng phiếu, lấy ra hai tấm phiếu đã được ghi tên trên đó, miệng lại hô to:
"Trận thứ nhất, số 9 Phương Thiên Phú đấu với số 30 Lâm Kiệt!".
Nghe thấy đọc tên mình, Phương Thiên Phú chỉ nhếch mép cười nhạt, bằng một động tác gọn lẹ thả người nhảy lên võ đài, trong nội tâm không khỏi khinh thường đối phương. Mấy trận trước hắn cũng đã chiến thắng những đối thủ khác vô cùng đơn giản, cái tên trước mặt này còn chưa đáng được hắn để vào trong mắt, nếu là Lâm Phong thì may ra.
Còn Lâm Kiệt sắc mặt lúc này đã trở nên có chút khó coi, trong nội tâm cũng biết bản thân không phải đối thủ của tên họ Phương này. Nhưng làm sao có thể biểu lộ sự sợ hãi trước mặt đối thủ, động tác của hắn vẫn thong thả mà đi lên võ đài.
Trần Phàm tập trung quan sát vào Phương Thiên Phú, tên này tuổi khoảng 24-25, một thân hoa phục đắt tiền, nhìn đời bằng nửa con mắt, bộ dáng sặc mùi khí tức của con ông cháu cha, nhưng Trần Phàm biết kẻ này cũng có tiền vốn để kiêu ngạo. Trong tay của hắn vẫn cứ phe phẩy một chiếc quạt như giấy mà không phải giấy, nhìn qua chẳng khác gì một chiếc quạt bình thường, nhưng uy lực thật sự chỉ có mình hắn mới biết được. Tu vi của Phương Thiên Phú không ngờ đã là hư khí đại viên mãn, thực lực phải trên Lâm Kiệt kia hai bậc, thảo nào hắn lại có vẻ kiêu căng như vậy.
"Lâm Kiệt, cút xuống cho ta! Bằng không ngươi sẽ rất thê thảm đấy!".
Phương Thiên Phú vẫn nhàn nhã phẩy quạt nói, đối thủ vừa lên võ đài hắn đã lớn tiếng nạt nộ, không kiêng nể chút nào.
"Hừ! Ngươi đừng tưởng mình là con trai thành chủ mà ai cũng sợ ngươi. Ta nghe nói Phương gia các ngươi có tuyệt kỹ Thiết Phiến Công lợi hại lắm hả? Hôm nay ta muốn xem nó lợi hại đến mức nào. Tiếp chiêu!".
Lâm Kiệt cũng không chút khách khí nói, hắn là tinh anh được gia tộc tuyển chọn kỹ càng, dù không địch lại cũng quyết không thể để cho đối phương sỉ nhục mình.
“Nhất Kiếm Kinh Phong!”.
Vừa dứt lời, Lâm Kiệt đã rút kiếm đâm tới, vận dụng cả mười thành công lực, bàn chân đạp mạnh xuống đất, tốc độ lần này trở nên mau lẹ hơn, không gian trước mặt như bị hắn xé rách, lao tới như tia chớp. Đây là một thức thứ tư trong Đoạn Phong Thập Tam Kiếm, hắn muốn tiên hạ thủ vi cường tung ra một kích mạnh nhất.
"Dựa vào ngươi mà xứng để ta phải dùng tuyệt kỹ gia tộc sao? Cái thứ kiếm pháp tầm thường của Lâm gia các ngươi, nếu là tên Lâm Phong kia may ra còn múa máy được chút trước mặt ta".
"Hừ!".
Gia chủ Lâm gia ngồi phía dưới nhíu mày, tay đột ngột nắm chặt vào thành ghế kêu tạo nên vài vết nứt, tiểu tử Phương Thiên Phú lại dám buông lời sỉ nhục tới kiếm pháp của Lâm gia, thật khiến cho người làm gia chủ như hắn không khỏi khó chịu.
"Ha ha. Ngọc Thụ huynh trớ trách, tuổi trẻ nông nổi mà thôi. Khi về ta sẽ dạy dỗ lại nhi tử của mình".
Thành chủ ngồi gần đó lên tiếng cười hòa.
Trở lại cuộc đấu, khi kiếm của Lâm Kiệt đâm tới, đây là một kiếm cực nhanh cực mạnh, nhắm thẳng vào mi tâm của Phương Thiên Phú, nhất kiếm điểm hồng, người xèm phía dưới cũng cảm thấy thót tim một màn này.
Đáng tiếc, tốc độ của Lâm Kiệt còn chưa đủ, kiếm của hắn vừa đến giữa trán đối phương, chỉ còn cách ấn đường hai ba phân thì bị vật gì đó cản lại, mũi kiếm lại bị một chiếc quạt giấy kẹp chặt. Thật không ngờ chỉ một chiếc quạt trắng nho nhỏ mỏng manh lại có thể kẹp chặt thanh kiếm không thể nhúc nhích.
Quạt trắng viền bạc, như giấy mà không phải giấy, bên trên sơn thủy họa tiết, hữu tình trùng điệp, nhìn qua có chút quý phái, nhìn kỹ lại mấy phần quỷ dị.
"Cái gì?".
Lâm Kiệt thất kinh, sắc mặt gấp gáp đến nỗi đỏ gay, muốn rút kiếm ra nhưng không sao làm được, cả hắn cùng với kiếm đã bị đối phương dùng nội lực giữ chặt, tựa như là bị phong ấn, không thể nào rút được mũi kiếm ra khỏi chiếc quạt mỏng manh kia. Giờ chỉ còn cách buông kiếm mới có thể thoát được, nhưng điều này đồng nghĩa với việc bỏ đi danh dự của mình, Lâm Kiệt không những thua mà còn thua một cách vô cùng nhục nhã. Người Lâm gia có câu "dù phải chết cũng không bao giờ thẹn với kiếm của mình", tên Phương Thiên Phú biết rõ điều này nên mới đánh vào điểm ấy, hắn rõ ràng là muốn thông qua việc này mà sỉ nhục cả Lâm gia.
"Sao nào? Không phải Lâm gia các ngươi rất coi trọng kiếm của mình sao? Bây giờ lại giống như con chó bị ta xích lấy cổ, ta muốn dắt ngươi đi đâu thì dắt...Ha ha ha!".
"Ngươi..."
Lúc này, không chỉ Lâm Kiệt mà toàn bộ tộc nhân của Lâm gia khi chứng kiến cảnh tượng này cũng cảm thấy giận sôi lên, gia chủ Lâm Ngọc Thụ hai hàm răng nghiến chặt, thành ghế bị rắn bóp vỡ kêu lên răng rắc, hận không thể lao lên vả cho tiểu tử họ Phương kia một nhát chết tươi.
"Đáng chết!".
Lâm Phi Yến ngồi trên khán đài cũng giận tới tím mặt, Phương Thiên Phú nói với Lâm Kiệt chính là đang nói với cả Lâm gia nhà nàng.
"Cái tên họ Phương này vậy mà che dấu sâu như vậy".
"Đúng, trước giờ ta chỉ nghĩ hắn là một kẻ chỉ biết chơi bời ong bướm, không ngờ hôm nay lại thể hiện ra thực lực như vậy".
"Trận đấu trước đệ tử gia tộc khác gặp hắn đã chủ động nhận thua, ta còn tưởng là do tên kia sợ uy danh của thành chủ nên mới làm vậy, xem ra là hoàn toàn không phải".
"Phương Thiên Phú này quả nhiên kiêu ngạo tới cực điểm, Lâm gia dù sao cũng là một trong tam đại gia tộc, vậy mà bị hắn sỉ nhục trước mặt bao nhiêu người, nhưng mà công nhận hắn cũng có tiền vốn để kiêu ngạo".
Rất nhiều những tiếng nghị luận vang lên, ai cũng cảm thấy Phương Thiên Phú kia hoành hành ngang ngược. Chỉ riêng Trần Phàm vẫn mặt không biểu cảm, bình thản quan sát trận đấu, dù sao chuyện cũng đâu có liên quan gì tới hắn, kể cả tên bị sỉ nhục kia có là người của Trần gia cũng vậy.
Còn sắc mặt của Lâm Kiệt lúc này đã trở nên vô cùng khó coi, bộ dạng ngày càng chật vật, dù vận hết công lực cũng không làm sao rút được kiếm ra khỏi chiếc quạt bình thường kia. Mà trái ngược lại với hắn, Phương Thiên Phú kia vẫn thản nhiên cười cợt, trong ánh mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ và thách thức. Cuối cùng, Lâm Kiệt cắn răng làm ra quyết định cuối cùng:
"Chết tiệt! Ngươi muốn ta phải bỏ kiếm sao? Muốn sỉ nhục Lâm gia chúng ta sao? Ta cho ngươi biết hôm nay dù có phải đoạn đi cánh tay này ngươi cũng đừng hòng lấy đi danh dự của ta!".
Nói là làm, Lâm Kiệt ngưng tụ nội lực vào tay trái, bàn tay như đao vung lên chém xuống thật mạnh, hắn muốn một nhát phế đi cánh tay này. Người của Lâm gia quả nhiên trọng kiếm, dù phải hy sinh cánh tay cũng không bỏ rơi kiếm của mình, đoạn tay không đoạn kiếm, cánh tay rơi xuống nhưng vẫn nắm chặt kiếm trong tay.
Nhưng đáng tiếc Phương Thiên Phú lại không cho Lâm Kiệt được toại nguyện, hắn chỉ cười khẩy một cái nói:
"Muốn đoạn tay sao? Tốt! Vậy ta mở lòng từ bi sẽ giúp ngươi một chút".
Nói đoạn hai mắt của hắn bỗng lóe lên, chiếc quạt trong tay đột nhiên biến hóa, xoay tròn một cách vô cùng ảo diệu, chẳng ai nhìn rõ tên này xoay quạt như thế nào, chỉ thấy quạt trong tay hắn cứ mờ mờ ảo ảo, hư hư thực thực...Vèo...rồi nhanh như chớp Phương Thiên Phú đưa chiếc quạt của mình lướt đi, xẹt ngang qua bả vai của Lâm Kiệt một cái.
"A!"
Chỉ thấy Lâm Kiệt kêu lên thảm thiết, một vòi máu tươi phụt ra, máu vẩy ngang trời, cánh tay cầm kiếm của hắn bay lên không trung rồi rơi xuống, quả thực kiếm vẫn còn nắm trong tay, đáng tiếc cánh tay này không phải do hắn tự đoạn mà là bị người khác cắt đứt.
Phương Thiên Phú ra tay cực nhanh, cũng chẳng ai thấy được động tác của hắn thế nào, chỉ thấy bóng người lướt đi một cái, ngang qua đối phương thì cánh tay Lâm Kiệt đã không còn trên người.
"Kiệt nhi!".
Một tiếng thét vang lên, một bóng người từ khu vực thứ ba phi thân vọt tới, đây là phụ thân của Lâm Kiệt, cũng là một vị trưởng lão trong Lâm gia, thấy nhi tử bị như vậy hắn làm sao còn ngồi yên được nữa, chỉ tiếc vẫn chậm một bước, đối thủ ra tay quá nhanh. Đi cùng với trưởng lão này còn có cả gia chủ Lâm gia nữa. Lâm Ngọc Thụ nhìn Phương Thiên Phú chằm chằm, sắc mặt đanh lại, tựa hồ như muốn động thủ, nhưng hắn vẫn nhịn xuống được, chỉ nói ngắn gọn vài câu:
"Trận này Lâm gia thua. Tinh trưởng lão, đưa người về".
"Hừ. Kiếm pháp Lâm gia cũng chỉ có vậy mà thôi. Còn không bằng một cái quạt giấy".
Phương Thiên Phú xòe quạt cái vù rồi lắc đầu nói, hắn vừa phẩy quạt vừa nhếch mép cười khẩy.
"Ngươi...Làm nhi tử ta ra nông nỗi này...Không cần biết ngươi là con của ai, hôm nay dù phải liều mạng ta cũng phải cho ngươi bài học!".
Tinh trưởng lão nhịn không nổi, đang oán hận muốn xông lên thi lập tức đã bị gia chủ giơ tay ngăn lại, Lâm Ngọc Thụ chỉ lạnh lùng nói:
"Tinh trưởng lão, trị thương cho nhi tử quan trọng hơn. Trận đấu đã kết thúc rồi!".
Trọng tài thấy vậy cũng không chần chờ gì nữa, miệng hô vang:
"Trận thứ nhất vòng hai, Phương Thiên Phú chiến thắng!".
Lâm Ngọc Thụ lặng lẽ bước xuống, Tinh trưởng lão cũng đành nghiến răng đưa nhi tử cùng với cánh tay đầy máu xuống võ đài, đi về chỗ của mình, Lâm Kiệt sắc mặt tái nhợt nói:
"Gia chủ, đệ tử vô dụng, đã làm mất hết mặt mũi gia tộc".
"Không, ngươi đã làm rất tốt, không hổ là con cháu Lâm gia. Đáng tiếc cánh tay kia của ngươi...hiện tại vẫn ổn chứ?".
"Đệ tử không sao, chỉ là một cánh tay mà thôi, còn lại một tay ta vẫn có thể cầm kiếm được".
Lâm Kiệt kiên định đáp.
Lâm Ngọc Thụ gật đầu, sau đó nói với Tinh trưởng lão:
"Trưởng lão mau đưa nhi tử về trị liệu đi, vào trong bảo khố của gia tộc lấy ra đan dược tốt nhất mà dùng".
"Đa tạ gia chủ!".
Lâm Kiệt này đúng là rất có chí khí!
Trần Phàm cũng âm thầm tán thưởng, nhưng cũng cảm thấy hình như người của Lâm gia quá cố chấp thì phải? Đoạn tay không đoạn kiếm? Nếu như hôm nay hắn là tên Lâm Kiệt kia sẽ không vì việc này mà chặt đi cánh tay của mình, kiếm ở trong tâm, tâm không bỏ kiếm thì vĩnh viễn vẫn là một kiếm khách.