"Trận tiếp theo, số 5 Trần Minh đấu với số 11 Mạnh Võ Thống!".
...
"Trần Minh thắng!".
"Tiếp tục, số 17 Lâm Tinh Duệ đấu với số 21 Phương Đạt!".
...
"Lâm Tinh Duệ thắng!".
"Số 8 Trần Tử Quang đấu với số 42 Lâm Thi Tịnh!".
...
"Số 54 Mạnh Tiểu Hổ đấu với số 36 Phương Kiếm Hàn!".
...
Cứ như vậy, mấy trận đấu sau đó liên tiếp được diễn ra. Mới chỉ là vòng thứ nhất mà giao phong đã vô cùng kịch liệt, quyền cước đao kiếm không ai nhường ai, người trọng thương kẻ thì bị phế bỏ...Bốn thiên tài của tứ đại gia tộc ai cũng nhẹ nhàng giải quyết đối thủ, thậm chí có người vừa gặp họ đã động đầu hàng. Cuối cùng, 38 trận đấu cũng đã chấm dứt, 38 thí sinh bị loại bỏ, may mắn là không có tộc nhân của gia tộc nào bỏ mạng. Trải qua lượt đầu tiên, Mạnh gia còn lại 8 người, Trần gia 9 người, Phương gia 10 người và Lâm gia còn lại nhiều nhất là 11 người.
Kết thúc 36 trận đầu thì sắc trời cũng đã tối, các thí sinh còn lại nghỉ ngơi nửa canh giờ sau đó sẽ tiến vào vòng hai. Cuộc tỷ võ lần này tất nhiên sẽ được tiến hành liên tục cho tới khi tìm được người mạnh nhất, có thể là hai ngày, ba ngày...thâu đêm suốt sáng. Khán giả cũng đương nhiên sẽ không ai bỏ về, ở đây nếu không phải là tu sĩ thì cũng là phàm nhân luyện thể cảnh, ngồi xem liên tục mấy ngày mấy đêm là chuyện quá cỏn con, chỉ là hao tổn chút ý lực để theo dõi trận đấu mà thôi. Tu sĩ có thể bế quan hàng năm trời là chuyện bình thường. Cỡ như Trần Phàm luyện đan liên tục ba ngày ba đêm mới cạn kiệt ý lực, nhưng xem trận sao có thể so sánh với việc luyện đan, một cái là lao động một cái là thưởng thức, hai việc chính là khác nhau một trời một vực, luyện đan hao tổn ý lực hơn rất nhiều.
"Giăng đèn!".
Tiếng của một vị nào đó từ khu vực thứ ba vang lên vọng khắp đại quảng trường, lập tức có hàng vạn chiếc đèn lồng, mỗi cái có thể nhét vừa một người vào trong đó. Ở xung quanh quảng trường có rất nhiều chiếc cột lớn cao vút, giữa chúng là những sợi dây bền chặt, đèn lồng chính là được treo trên đó. Không biết trong đèn có gì làm chất đốt mà phát ra ánh lửa sáng chói, cảnh tượng vô cùng rực rỡ, mấy vạn cái đèn lồng như vậy đủ để khiến cho quảng trường trở nên sáng hơn ban ngày.
"Bánh bao thịt, bánh bao chiên, màn thầu nóng hổi đây, mua zô mua zô..."
"Sủi cảo, vằn thắn, mì thịt bò đây..."
"Thịt xiên nướng, rượu ngon thượng hạng Nữ Nhi Hồng..."
...
Đèn lồng vừa giăng, ngay sau đó lại có vô số tu sĩ đi ra, tuy trên người họ không mang thứ gì nhưng trong túi trữ vật là vô số đồ ăn khói bay nghi ngút, mùi hương thơm nức lan tỏa khắp không gian, tràn ra cả ngoài túi, len lỏi vào mũi của từng người ngồi trên khán đài. Đây là những người tranh thủ làm công tác phục vụ khán giả có nhu cầu ăn uống, họ được gọi là các tiểu phiến nhân (người bán rong). Mọi người chỉ cần có tiền thậm chí có thể dựng một bàn tiệc ở đây, vừa ăn vừa theo dõi trận đấu, vô cùng thoải mái. Có cầu ắt sẽ có cung, dân chúng tất nhiên phải tranh thủ dịp này để kiếm chác chút ít.
"Phàm tiểu đệ, ngươi ăn gì? Cứ thoải mái đi, hôm nay ta mời!".
Lâm Phi Yến cười nói, nàng đang muốn vẫy tay gọi người gánh hàng thì Trần Phàm đã giơ tay cản lại.
"Cảm ơn Lâm tiểu thư, nhưng mà ta cũng có tiền, hay để ta mời đi!".
Trần Phàm hiện tại tuy tiền tài chưa thể sánh được với mấy đại thiếu gia trong thành, nhưng cũng coi như là một người giàu có, làm sao có thể để một nữ nhân mới mình được.
"Ngươi là đệ đệ của Thu Nguyệt thì cũng như tiểu đệ của ta, lẽ nào không thể để đại tỷ này mời một bữa cơm sao?".
Lâm Phi Yến tỏ vẻ không vui.
"Đại tiểu thư hiểu lầm, ta dù gì cũng là đệ tử tinh anh của đại gia tộc, trong túi cũng đâu thiếu gì tiền, mà nhất là một nam nhân nếu đã có tiền trong túi thì không thể để nữ nhân mời mình được".
Trần Phàm nói xong lập tức vẫy tay gọi:
"Ê, huynh đài!".
"Huynh đệ muốn ăn gì? Chỗ ta có bánh bao nhân được làm từ thịt của Hãn Huyết Trư".
Một tiểu phiến nhân chỉ trong tích tắc đã vụt tới, bộ dáng đon đả hỏi.
"Cho ta 20 cái và một bình Nữ Nhi Hồng!".
"Có liền!".
Tiểu phiến nhân nhanh nhẹn lấy từ trong túi trữ vật ra bánh và rượu đưa cho Trần Phàm, sau đó tươi cười tính tiền, tất cả hơn năm trăm lượng bạc. Sở dĩ đắt như vậy là vì nhân bánh bao không phải thịt bình thường mà là được làm từ thịt của yêu thú, rượu Nữ Nhi Hồng trong quá trình ủ còn được bỏ thêm một số loại thảo dược, nếu là linh dược giá sẽ còn cao hơn nhiều. Cái này là đương nhiên, thịt thú bình thường đối với tu sĩ mà nói gần như vô dụng, chỉ có ăn thịt yêu thú mới gia tăng được công lực của mình.
Nếu có thể bán hết số thức ăn trong túi hôm nay thì tiểu phiến nhân này cũng kiếm được không ít. Sau khi lấy tiền xong, hắn lại nhìn Trần Phàm cười cười:
"Huynh đệ còn cần gì nữa không? Ta thấy tiểu thư ngồi cạnh ngươi hình như chưa có gì cả".
"Lâm tiểu thư ăn gì cứ gọi đi, ta mời".
"Vậy cũng lấy cho ta giống như hắn đi".
Lâm Phi Yến nhìn tiểu phiến nhân rồi chỉ vào Trần Phàm.
"Được".
Sau khi tiểu phiến nhân kia đi khỏi, nàng mới quay sang thở dài một câu:
"Phàm tiểu đệ, hôm nay ta sẽ không tính toán, nhưng nếu có lần sau thì phải đến lượt ta, như vậy mới công bằng".
"Không thành vấn đề, nếu có lần sau sẽ để tùy ý đại tiểu thư".
"Có thể đừng gọi ta là tiểu thư nữa được không? Nghe xa lạ quá đấy. Đệ gọi Thu Nguyệt là nhị tỷ, vậy cứ gọi ta là Lâm đại tỷ đi, thế nào?".
"Được, vậy tiểu đệ bái kiến Lâm đại tỷ".
Trần Phàm tươi cười ôm quyền đáp, hắn cảm thấy cô nàng này cũng giống như Nguyệt tỷ, đối xử chân thành với mình nên mới có thái độ như vậy.
"Hì hì...Trước đây ở Trần gia ta cũng chỉ chơi thân với mỗi Thu Nguyệt muội muội, giờ lại có thêm đệ nữa rồi!".
Lâm Phi Yến che miệng cười khúc khích.
"Này, ngươi coi, kia có phải Lâm đại tỷ không?".
Lúc này một đám sáu bảy người đang tụ tập một chỗ đưa tay chỉ chỏ, một người trong đó nhận ra Lâm Phi Yến liền lên tiếng gọi to:
"Lâm tỷ, qua đây với bọn đệ này!".
"Các ngươi ăn đi, ta ở đây được rồi!".
Lâm Phi Yến đáp, sau đó lại quay sang nói với Trần Phàm:
"Mấy người đó đều là tộc nhân của Lâm gia!".
"Vậy sao tỷ không qua đó với bọn họ?".
"Vì...ta thích ngồi với đệ hơn!".
Lâm Phi Yến nói xong liền nhìn chằm chằm vào Trần Phàm, mặt thoáng đỏ lên. Đáng tiếc, mục tiêu lại chỉ nở một nụ cười nhạt không hơn không kém, ngoài ra chẳng còn biểu hiện nào khác.
Nói thực, Trần Phàm hắn hiện tại là một khúc gỗ, đừng nói là nữ nhân buồng lời tình tứ, cho dù lột hết y phục nằm trên giường thì hắn cũng tim không đoạn nhịp mặt không đổi sắc. Hạt giống vong ngã thực sự đã khiến hắn thay đổi quá nhiều, trở nên chai lì với các loại cảm xúc.
“Cảm ơn Lâm đại tỷ’”.
Trần Phàm chỉ cười cười rồi giơ bình rượu ra nói:
"Đại tỷ, cạn!".
Lâm Phi Yến vừa hụt hẫng vừa thất vọng, sau khi hai bình rượu chạm nhau nàng cũng quay mặt đi kéo theo một tia khó hiểu, cái tên ngồi bên cạnh mình đây liệu có phải nam nhân không vậy? Trong thành Vân Long này, nàng được mọi người coi là một trong hai hoa khôi đệ nhất, nam nhân theo đuổi nàng có thể nối đuôi nhau xếp thành mấy vòng quanh một tòa thành. Mà nữ hoa khôi còn lại chính là...Haiz...Vậy mà có nam nhân không thèm để ý tới.
Nghĩ tới đây, Lâm Phi Yến đột nhiên cầm bình Nữ Nhi Hồng đưa lên miệng tu ừng ực.
"Kỳ quái, đây là lần đầu tiên ta thấy đại tỷ ngồi cạnh một nam nhân với bộ dạng thân mật như vậy. Tiểu tử đó là ai?".
Một người trong đám tộc nhân Lâm gia hồi nãy tò mò hỏi. Đám người này thực ra nãy giờ vẫn chú ý sang chỗ của Trần Phàm và Lâm Phi Yến.
"Ai biết được, nhưng ta thấy thật ghen tị với tiểu tử đó!".
"Đúng, ta nhìn trang phục của hắn hình như là đệ tử Trần gia. Không phải chứ? Đại tỷ từ lúc nào qua lại với nam nhân Trần gia, trước giờ ngoài nhị tiểu thư của nhà đó ra đại tỷ không hề qua lại với bất kỳ người nào khác, càng đừng nói tới nam nhân".
"Có khi nào tỷ ấy muốn chơi trò mèo vờn chuột không?".
"Mặc kệ đi, chuyện của đại tỷ chúng ta không quản được đâu".