Tân Nguyệt thành gần đây có thể nói là gió nổi mây vần, trước tiên là thành chủ và Tô gia liên thủ bắt chẹt Trầm gia. Sau đó, Trầm Côn - trưởng tử Trầm gia lắc mình một cái, trở thành Trấn Bắc đại tướng quânđương triều, không những trục xuất Tô gia, mà còn khiến cho Trầm gia trở thành trùm xò độc nhất vô nhị tại Tân Nguyệt thành!
Sự quật khởi của Trầm gia vừa mới thấy bóng dáng, lưỡng tông chiêu sinh bốn năm một lần đã bắt đầu rồi. Trong vòng nửa tháng, hơn một vạn thanh thiếu niên tại Đại Triệu phương bắc đều hội tụ tại Tân Nguyệt thành, cao thủ đại biểu cho mấy trăm tông môn cũng ở đây tìm nơi để tuyển sinh, lão bách tínhcảm thấy hoảng hốt, Tân Nguyệt thành đột nhiên trở nên nhỏ bé, ngẩng đầu một cái, chớp mắt một cái đều có thể nhìn thấy thế gia quý tộc tiếng tăm.
Trong lúc lão bách tính đang lo sợ bất an, một tin tức mang tính chất bùng nổ được truyền ra.
Mồng 8 tháng 3 năm Đại Triệu Hồng Hi thứ hai mươi sáu. Trầm Thị thương hội do Trầm gia và Bách Bảo Trai liên doanh chính thức khai trương, bọn họ chủ yếu kinh doanh linh phù, loại linh phù có thể khiến vũ giả phổ thông tạm thời phát huy ra thực lực cấp Vũ Tông.
Nhất thời, không quản là bách tính bình thường muốn phòng thân, hay là tướng sĩ quân đội hi vọng giành được công lao, hoặc thanh niên quý tốc hi vọng trong quá trình tuyển sinh khảo hạch đạt được thành tích tốt, toàn bộ đều tập trung trước cửa Trầm Thị thương hội. Trời vừa mới tờ mờ sáng, Trầm Thị thương hội ở đối diện phủ thành chủ đã bị biển người bao vây, mấy nghìn người đều đang chờ mua linh phù. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Thấy cảnh tượng này, Thiết hòa thượng phụ trách bảo vệ cười đến không ngậm được mồm vào, cứ như trẻ con lẩm bẩm, lần này phát tài rồi, có tiền để vợ đi mua trang sức rồi.
Trầm Côn cũng chen trong dòng người, bất quá, hắn không phải tới xem cửa hàng nhà mình khai trương. Lưỡng tông chiêu sinh đã bắt đầu, nơi khảo hạch chính là ở đối diện phủ thành chủ, Trầm Côn chính là muốn tới nơi này.
Hắn muốn quan sát tình hình các đại tông môn, rồi mới quyết định hướng đi cho mình.
- Mẹ nó chứ! Đây là thể lệ tuyển sinh ư?
Đi một vòng trong phủ thành chủ, Trầm Côn nhận được hơn tám mươi tờ giấy tuyển sinh, nhưng vừa nhìn nội dung, 'Muốn giàu có, Tới đại lục! Lục bang chủ Kim Thành bang hoan nghênh ngài!, rồi còn cái gì 'Nơi tập trung mỹ nữ, liệp diễm ni cô am! Cửa Từ Ân tự luôn chào đón ngươi!... Đây là thể lệ tuyển sinh, hay là quảng cáo lừa bịp?
Quá đáng nhất chính là, khi Trầm Côn xuất hiện ở phủ thành chủ, đại biểu mấy tông môn vừa nghe đại tướng quân đương triều muốn tham gia sát hạch, lập tức cử ra bảy tám cô nương xinh đẹp, duyên dáng nói:
- Để sư tỷ giới thiệu tình hình cho sư đệ tương lai.
Nói trắng ra, chính là phát động ưu thế nữ công quan ( các em PR đấy ), lôi kéo đại tướng quân Trầm Côn tới tông môn bọn họ!
Khó khăn lắm mới thoát khỏi ma trảo của nữ công quan, Trầm Côn cũng tuyệt vọng:
- Ài, cùng là tông môn chiêu sinh, sao lại khác biệt lớn đến thế? Ngươi xem Lăng Vân tông và Thiên Vũ tông nhà người ta....
Nghe Trầm Côn phàn nàn, A La hừ một tiếng:
- Lăng Vân tông và Thiên Vũ tông đương nhiên không tệ, thế ngươi đi báo danh đi!
Vừa rồi khi nữ công quan xuất hiện, con mắt Trầm Côn luôn luôn say đắm, lập tức, vẻ mặt A La trở nên khó coi.
- Ta cũng muốn đi lưỡng đại tông môn, nhưng mà làm thế không có lãi!
Trầm Côn thở dài, lưỡng đại tông môn một bên là kẻ địch, một bên thằng Trầm Trọng đã gia nhập, bần tăng còn đi không phải là tự tìm phiền toái sao?
Theo như hắn tính toán, tông môn phù hợp với mình nhất, phải là một môn phái dựa vào Thiên Vũ tông, còn phải là danh môn đại phái có chút thực lực, như vậy mới có thể mở mang tầm mắt, có cơ hội liền quan sát Trầm Trọng.
- Trầm tướng quân, ngài tới báo danh sao?
Trầm Côn đang lo nghĩ, ở đang sau truyền tới giọng nói của Công Tôn Y tiểu thư? Nàng ta cũng tham gia sát hạch sao?
Hắn cũng không thèm quay lại nói:
- Công Tôn tiểu thư, trưởng thành rồi phải đi một chuyến để làm quen với sự đời chứ!
Công Tôn Y cười khẽ đi tới cạnh Trầm Côn, thấy mấy tờ quảng cáo lừa bịp trong tay hắn, cười nhạt:
- Trầm tướng quân còn chưa quyết định chọn nơi nào à? Có cần ta đề xuất một vài ý kiến không?
- Ồ, đa tạ Công Tôn tiểu thư rồi, bất quá như vậy cũng quá phiền phức, tiểu thư đang bận, lần khác gặp lại!
Trầm Côn vừa vì vấn đề nữ nhân khiến A La không vui, nào còn có tâm tình ở đây nói chuyện với một Công Tôn Y càng thêm xinh đẹp? Hắn chuyển người đi luôn.
- Đứng lại!
Công Tôn Y sa sầm nét mặt:
- Trầm tướng quân, Trầm đại tước gia, ngươi ghét nhìn thấy ta đến thế ư?
- Kìa, không phải đâu.
- Không cần biết là phải hay không, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu!
Công Tôn Y không để Trầm Côn lên tiếng, nhíu mày nói:
- Câu này không phải là ta muốn hỏi, mà là cha ta muốn hỏi. Trầm Côn, ngươi đột nhiên trở thành Trấn Bắc đại tướng quân, còn là thế tập quý tộc, thế hôn ước giữa ta và ngươi còn hiệu lực không?
Hôn ước? Trầm Côn bỗng nhiên minh bạch, đây là do Công Tôn Viễn thấy mình lên như diều gặp dó, bảo nữ nhi tới dò xét thái độ của mình!
Nói thật ra, Trầm Côn đối với Công Tôn Y chả có tí cảm giác nào, cũng từng đề nghị việc hối hôn với Trầm Phù Đồ. Nhưng Trầm Phù Đồ cũng quá cổ hủ, nói cái gì hôn nhân đại sự là lệnh của cha mẹ, nếu như hôn ước đã định, Trầm gia tuyệt đối không chủ động từ hôn! Dạo gần đây, Trầm Phù Đồ càng không đồng ý để Trầm Côn vừa mới lên làm đại tướng quân từ hôn, đó không phải là bạc tình sao? Kẻ bạc tình ở Cửu Châu đại lục tiếng xấu tương đương với Trần Thế Mỹ.
- Do dự cái gì, cưới hay là không, ngươi cứ nói thẳng ra!
Công Tôn Y rất bất mãn với sự chần chừ của Trầm Côn.
A La cũng ở bên cạnh nhíu mày:
- Trầm Côn, chuyện nam nữ, kỵ nhất là do dự!
Nàng ta hạ giọng nói:
- Đã từng có người nói với ta, chuyện nam nữ không có đúng sai, ngươi muốn làm, chỉ cần lựa chọn, sau đó gánh chịu toàn bộ hậu quả!
Không thể do dự sao? Trầm Côn bĩu môi, nói với Công Tôn Y:
- Công Tôn tiểu thư, thái độ của ta chỉ gói gọn trong một câu. Ha ha, ta sẽ mau chóng giục phụ thân từ hôn, cũng bồi thường đầy đủ cho Công Tôn gia!
- Ta hiểu rồi!
Công Tôn Y nhìn thì vẻ mặt bình thản, nhưng trong ánh mắt lại toát ra vẻ được giải thoát, hiển nhiên, nàng ta cũng không vừa ý Trầm Côn, còn mong sao cho Trầm Côn từ hôn nữa là!
Công Tôn Y tiếp tục nói:
- Ta và ngươi đã nghiêng về hướng từ hôn, thế ta và người ước định trong vòng một năm, ta nhất định sẽ khiến cha ta bỏ hôn sự này, ngươi cũng nhất tịnh phải làm cho Trầm Phù Đồ gia chủ từ bỏ, hơn nữa ta và ngươi từ nay về sau không can thiệp, có được không?
Đồng ý!
Trầm Côn và Công Tôn Y kích chưởng phát thệ, trong lòng như trút được một tảng đá lớn.
Đợi Công Tôn Y vui vẻ đi xa, Trầm Côn liền lẻn tới sau A La, nhỏ giọng nói:
- Sư phụ, ngươi vừa rồi nói, chuyện nam nữ không có đúng sai, càng không thể do dự, có phải là lời thật lòng không?
- Đúng!
A La thản nhiên gật đầu.
- Thế ta cũng muốn nói với ngươi một câu...
Trầm Côn đang định mở miệng, nhưng nửa câu còn lại của A La đã nói ra trước:
- Câu nói này là do người nào đó khi theo đuổi ta nói ra, kết quả, gia hỏa đó khẩu thị tâm phi, mồm nói không do dự, trong lòng lại do dự không quyết, lần nào gặp ta, không phải nói láo thì cũng là uống rượu!
Theo đuổi A La? Trầm Côn trong lòng hồi hộp, cũng quên mất mình nói gì, vội bảo:
- Mỹ nữ, có người theo đuổi ngươi ư? Đúng rồi, còn chưa hỏi qua, ngươi độc thân à?
- Tình hình của ta không khác ngươi là mấy, bản thân không nguyện ý, nhưng gia đình lại muốn đem ta gả đi!
A La hừ một tiếng, rồi sướng khoái dang hai tay, hít thở không khí tự do:
- Nhưng hiện tại tốt rồi, mắt không thấy, lòng không phiền...
- Dừng, dừng, ta hỏi là hỏi tên theo đuổi ngươi!"
Trầm Côn nhẹ giọng nói:
- Nghe ý tứ của ngươi, hình như ấn tượng về hắn không tồi?
- Người đó.
A La suy nghĩ một lát, khóe miệng lộ ra nụ cười, vuốt bội kiếm nói:
- Cũng được, người đó cái gì cũng tốt, chỉ là bẩn không thể tha thứ, cả người toàn mùi rượu, mùi mồ hôi, tóc tai rối bù, giống một tên ăn mày nhìn không rõ dung mạo.
A La cũng mỉm cười, có vài phần hảo cảm:
- Nhưng người đó kiếm pháp tương đối lợi hại, Hàn Sơn lão nhân đã nói qua, nhất kiếm, nhất tửu, trên trời xanh, đương kim thế gian, luận kiếm pháp, duy chỉ có Lý Trích Tiên độc bộ Cửu Châu!
Lý Trích Tiên? Trầm Côn chua chát nhớ cái tên này.
- Đúng rồi, người vừa rồi muốn nói gì?
A La nhớ ra Trầm Côn còn có một câu chưa nói.
- À! Ta muốn nói là... Ô kìa, đây không phải là Ngọc tiên sinh sao? Ngọc tiên sinh, đã lâu không gặp, ha ha, ngài cũng ở đây tuyển sinh à?
Trầm Côn chớp mắt, nửa ngày cũng không nói nên lời, hắn đột nhiên nhìn thấy Ngọc tiên sinh mấy ngày trước từng giúp mình, vội bỏ lại A La mà đi tới. Còn nửa câu mà hắn muốn nói. Trời mới biết là gì!
Trường thi tuyển sinh tại phủ thành chủ, ở trong góc hẻo lánh nhất, Ngọc tiên sinh đang ngồi trên xe lăn nhắm mắt dưỡng thần, trước mặt lão là một cái bàn nhỏ, hai bạch y đệ tử đang ở trước bàn tiếp đón học sinh tới báo danh.
Lúc này lưỡng tông chiêu sinh đã bắt đầu được một thời gian dài rồi, địa điểm tuyển sinh của môn phái khác thì đông nườm nượp, bất cứ lúc nào cũng có học sinh tới luyện võ trường để sát hạch, sau đó hoặc trúng tuyển, hoặc về nhà. Nhưng chỗ Ngọc tiên sinh lại vắng vẻ tiêu điều, cho dù có mấy học sinh tới hỏi, vừa thấy bộ dạng ngồi trên xe lăn của Ngọc tiên sinh, cũng lập tức đi tới những môn phái khác.
Ngọc tiên sinh mặc dù là chưởng môn Vô Ma Nhai, một trong bảy chi nhánh của Lăng Vân tông, nhưng ai đồng ý bái một sư phụ phế nhân này chứ? Chỗ đã quạnh hiu càng thêm hiu quạnh.
- Hóa ra là Trầm tướng quân!
Nghe thấy giọng Trầm Côn, Ngọc tiên sinh mở mắt mỉm cười.
- Trầm tướng quân, ngài tới báo danh sao?
Vừa thấy giản chương tuyển sinh trong tay Trầm Côn, hai tên bạch y đệ tử mắt sáng lên, vội nói:
- Tướng quân, Vô Ma Nhai chúng ta là tông môn chi nhánh của Lăng Vân tông, võ công bí tịch, phương pháp huấn luyện, đều giống như nội tông Lăng Vân tông, ngài nếu tới chỗ chúng ta...
- Câm mồm!
Ngọc tiên sinh nhíu mày:
- Trầm tướng quân là dòng dõi quý tộc Đại Triệu, các ngươi nói như vậy còn ra thể thống gì nữa hả?
- Bình tĩnh, bình tĩnh!
Trầm Côn vội cười nói:
- Vừa rồi ta gặp phải vài tông môn, so với hai vị lão huynh còn quá đáng hơn, đến cả nữ công quan...
- Trầm tướng quân, Vô Ma Nhai chúng ta cũng có nữ đệ tử, hơn nữa còn hơn tám trăm!
Bạch y đệ tử bắt lấy cánh tay Trầm Côn hét lớn, giống như Trầm Côn là một chiếc bánh nóng hổi, còn bọn họ là ăn mày đã nhịn đói mấy chục năm!
Quái, Ngọc tiên sinh mặc dù tàn phế, nhưng Vô Ma Nhai dù gì cũng là đại tông môn mấy nghìn năm, không cần phải nịnh bợ bần tăng như vậy chứ? Trầm Côn hiếu kỳ nhìn hai bạch y đệ tử.
Lại bị Ngọc tiên sinh răn dạy thêm một lần nữa, bạch y đệ tử úy khuất nói:
- Sư phụ, người nói một câu đi! Đã hai ngày rồi, chúng ta đến một đệ tử cũng không tuyển được, người nhìn Trầm tướng quân, hắn là Đại Triệu Trinh Bắc tướng quân, quý tộc thê tập, gia tài bạc triệu, người nếu thu nhận học sinh như vậy, Vô Ma Nhai có hi vọng phục hưng rồi.