Vũ Toái Hư Không

Chương 103: Lễ mọn



Hơn một nghìn sáu trăm đạo linh phù, thấp nhất cũng là cấp bạch nguyên vũ tông, hơn nữa còn có công pháp của vũ tôn, lễ vật như vậy mà còn nói 'miễn cưỡng nhận', thế lễ vật kiểu gì mới coi là vui lòng nhận cho?

- Ồ, đại sư trông người rất quen đó.

Khi người khác đang kinh hãi, Thiết hòa thương đột nhiên đi vòng quanh người Trầm Côn, ông ta dụi dụi mắt, vỗ mặt, thình lình nhảy dựng lên chỉ vào mũi Trầm Côn:

- Là lão, là lão!

- Lão Thiết, không được vô lễ!

Trầm Phù Đồ vội quát.

- Ô kìa, sái gia không phải muốn khi dễ lão, mà là muốn cảm tạ lão!

Thiết hòa thượng cực kỳ hứng thú hô to:

- Đại sư, sái gia nhớ ra rồi, khi La Triết tới làm loạn, chính lão đã san bằng hậu sơn Trầm gia, cứu cả nhà ta và lão Hắc!

- Thật sự là ngài?

Lão Hắc, cũng chính là Hắc bá kinh ngạc nhìn Trầm Côn, ngày đó khi Trầm Côn ra tay cứu người đã phát động tam thiên long tượng, thể hình biến hóa cự đại, hắn nhất thời còn không dám nhận.

- A di đà phật, mang lòng từ bi, độ hồng trần khổ nạn, chính là tu hành của bần tăng, xin hai vị thí chủ đừng để trong lòng.

Trầm Côn mặc nhận lão hòa thượng đó chính là mình.

- Con bà nó chứ, thật sự là lão, ha ha ha ha ha, đại sư, sái gia tìm lão vất vả lắm.

Thiết hòa thượng đột nhiên quỳ xuống, cộp, cộp, cộp, dập đầu ba cái:

- Đại sư đừng nói gì cả, đây là sái gia tạ ơn lão, sau đó còn bốn tiểu tức phụ của sái gia nữa.

Nói xong còn muốn thay tứ thiếu nữ đồng bào dập đầu. Hắc bá ở một bên cũng quỳ xuống:

- Đại sư, tối hôm đó vãn bối bị đánh gãy xương sường, suýt nữa bỏ mạng nơi hoang sơn, nếu không phải đại sự kịp thời ra tay, vãn bối đã, đã...

- Mau đứng dậy, mau đứng dậy!

Trầm Côn nhảy dựng lên, Hắc bá thì còn được, nhưng Thiết hòa thượng là cha nuôi hắn, để cha dập đầu trước nhi tử là giảm thọ đấy!

Trầm Côn vừa định đỡ hai người dậy, không ngờ Trầm Phù Đồ giữ tay hắn lại, sau đó, Trầm Phù Đồ nửa quỳ trên đất nói:

- Đại sư, vừa rồi không biết ngài là đại ân nhân của Trầm gia, Phù Đồ thất lễ rồi, hôm nay, xin cho phép Phù Đồ thay Trầm gia dập đầu cảm tạ trước ngài đây.

- A di đà phật!

Trầm Côn trong lòng càng kinh hoàng, bất quá trên mặt hắn vẫn là cái vẻ cao tăng hờ hững, cười nói:

- Trầm gia chủ khách sáo rồi, nhưng việc cảm tạ đừng nhắc tới nữa, tạ là không, không tạ cũng là không, tam thiên hồng trần chẳng qua cũng trống rỗng, thí chủ cần gì khiến bần tăng động vào chút trần ai chứ?

- Mẹ nó, lão đại sư nói cái gì thế?

Thiết hòa thượng không nghe ra được ý tứ của Trầm Côn, nhưng Trầm Phù Đồ thì lại hiểu, hắn khẽ thở dài một tiếng:

- Đại sư tâm cảnh cao vời, Phù Đồ thụ giáo rồi, lão Thiết, lão Hắc, đứng lên đi, đừng để đại sư chê cười. Ài, cùng cao tăng nói chuyện, còn hơn mười năm đọc kinh phật a!

Trầm Côn lén lút lau mồ hôi lạnh, thầm kêu một tiếng may mắn. Nói thật ra, chính hắn cũng chả biết lúc nãy mình nói cái quái gì, chỉ là lần nào Địa Tạng Vương từ chối sự cảm tạ của người khác cũng nói như thế, hắn cũng chỉ bắt chước mà thôi. Lúc này, Trầm Phù Đồ đem hộp lễ cẩn thận trả lại tay Trầm Côn:

- Đại sư, nếu đã biết ngài là ân nhân của Trầm gia, Phù Đồ sao còn dám nhận lễ vật của ngài nữa. Ngài cứu Trầm gia, còn cho Trầm gia hậu lễ thế này, trong lòng Phù Đồ thấy bất an!

Có lẽ vậy, dù ai đột nhiên nhận hậu lễ thế này, tâm lý luôn có chút kinh hoàng. Bất quá Trầm Côn đã nghĩ cách ứng đối rồi, hắn cười nói:

- Trầm gia chủ cứ yên tâm mà nhận đi, ha ha, sau khi ngài nhận, bần tăng còn có một khẩn cầu.

Hóa ra là có việc nhờ Trầm gia! Trầm Phù Đồ trong lòng nhẹ nhõm, cười nói:

- Đại sư cứ nói, Phù Đồ liều chết cũng phải làm cho bằng được!

- Không cần gia chủ liều chết, bần tăng chỉ là muốn hướng gia chủ xin một người, sau năm ba năm liền trả lại cho Trầm gia!

- Là ai?

- Trưởng tử của ngài, Trầm Côn.

- Côn nhi? Đại sự ngài cần Côn nhi làm gì?

Trầm Phù Đồ ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy nét cười cao thâm mặc trắc trên mặt Trầm Côn, trong ánh mắt còn lộ ra vài phần hân thưởng, kinh hỉ nói:

- Lẽ nào đại sư nhìn trúng tư chất của Côn nhi, có ý thu nhận đứa trẻ không nên người này?

- Bần tăng chính là có ý này!

Trầm Côn mỉm cười.

- Ha ha!

Trầm Phù Đồ cười lớn lên:

- Có thể bái đại sư làm thầy, là phúc khí của Côn nhi. Đại sư chờ một lát, ta gọi Côn nhi tới liền đây.

- Không vội, không vội, bần tăng đã thông báo cho Trầm Côn rồi. Không cần tìm hắn nữa.

Vừa nói, Trầm Côn chỉ vào chiếc hộp nhỏ, cười bảo:

- Trầm Côn có lòng hiếu thuận, không dối gì Trầm gia chủ, chiếc hộp này chính là do Trầm Côn nhờ bần tăng mang tặng Trầm gia. Hắn sắp phải rời khỏi Tân Nguyệt thành rồi, không yên lòng về phụ thân và cha nuôi hắn, liền nhờ bần tăng để lại cho Trầm gia ba phần lễ vật bảo mệnh.

Hắn nói tiếp:

- Trầm gia chủ, ta đã nói hết nước hết cái rồi, phần lễ mọn này ngài vẫn không chịu nhận lấy sao?

- Nếu đã là lời của Côn nhi.

Trầm Phù Đồ thở dài, ôm quyền nói:

Phù Đồ đa tạ đại sư.

- Đại ca, huynh đồng ý nhận sao?

Vừa thấy Trầm Phù Đồ lên tiếng, Thiết hòa thượng ha ha cười lớn, vồ lấy chiếc hộp rồi giấu mấy tấm linh phù vào trong ngực, sau đó hắn mở một bản bí tịch võ công bên trong ra, thần sắc lại càng thêm hưng phấn khó mà diễn tả:

- Kim cương bất diệt thể? Con mẹ nói, đây hình như là loại võ công hợp với sái gia nhất đó!

Nói thừa, đây chính là làm riêng cho lão mà!

Trầm Côn mỉm cười, bộ kim cương bất diệt thể này là A La có lòng tài trợ, thích hợp với loại vũ giả đánh tay không như Thiết hòa thượng, chỉ cần Thiết hòa thượng nỗ lực, trong vòng một hai năm liền có thể luyện thành thân kim cương bất hoại! Trừ bộ kim cương bất diệt thể này, Trầm Côn còn lấy được từ miệng Vương Kiêu một bộ 'Liệt thiên đao', cũng để trong hộp, sử dụng không bao lâu, Trầm Phù Đồ giỏi hỏa diễm đao sẽ phát hiện ra chỗ thần kì của đao pháp này! 'Liệt thiên đao' chính là tuyệt chiêu của đại ca Vương Kiêu, liệt thiên vũ hoàng Vương Mãng.

Ha ha, tặng hai bộ công pháp này, võ công của cha và cha nuôi sẽ tiến bộ nhanh chóng, bần tăng cũng có thể an tâm mà đi rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com

- Đúng rồi, không phải nói có ba kiện lễ vật sao? Đại sư, hai kiện còn lại là cái gì?

Thiết hòa thượng ôm lấy bí tịch kim cương bất diệt thể, cười hề hề.

- Lão Thiết, không được tham lam!

Trầm Phù Đồ xấu hổ đỏ mặt, chủ động mở miệng đòi lễ vật, Thiết hòa thượng thực sự quá mất mặt rồi!

- Không sao, không sao, sự thật thà của Thiết hòa thượng rất dễ thương.

Trầm Côn ha ha cười:

- Phần lễ mọn thứ hai bần tăng đã tặng rồi, Thiết đại sư, ngươi còn nhớ ngày đó bần tăng ra tay, xung quanh người có long tượng hộ thể không?

- Nhớ chứ!

- Không dối gì Trầm gia chủ, long tượng hộ thể này là một loại trận pháp của bần tăng, tên gọi là tam thiên long tượng!

Trầm Côn cười nói:

- Trước khi vào cổng, bần tăng đã bố trí tam thiên long tượng đại trận xung quanh Trầm gia, sau này, gia chủ chỉ cần ở phụ cận Trầm gia tác chiến, liền có thể được thần lực của ba nghìn cuồng long, ba nghìn cự tượng gia trì, bằng vào thực lực này, trừ phi kẻ địch có vài vạn đại quân, hoặc là Hồng Nguyên vũ tông, nếu không, không có ai có thể công phá Trầm gia sơn trang do gia chủ trấn thủ!

Nói xong, đem một phong thư đặt trước mặt Trầm Phù Đồ, ở trong ghi rõ khẩu quyết phát động tam thiên long tượng.

- Con mẹ nó. Lão đem trận pháp tặng cho Trầm gia?

Thiết hòa thượng mở to mắt:

- Đại ca, huynh không thấy uy lực của trận pháp đó sao, mười chín người, trong đó hai tên Hoàng Nguyên vũ tông, sáu tên Bạch Nguyên...

- Im mồm, ngươi làm mất mặt ta còn chưa đủ sao?

Trầm Phù Đồ tức giận quát một tiếng, sau đó trịnh trọng đứng lên cúi đầu:

- Đại sư ưu ái Trầm gia, Phù Đồ không biết lấy gì báo đáp.

- Ơ kìa, huynh đừng vội cảm ơn chứ. Đại sư mau nói đi, phần lễ vật thứ ba là gì?

Thiết hòa thượng vội đẩy Trầm Phù Đồ ra, tự mình tới trước mặt Trầm Côn, làm Trầm Phù Đồ tức đến hằm răng ngứa ngáy, Trầm Côn buồn cười đau cả bụng.

- Lễ vật thứ ba không đáng để nhắc tới, chỉ là một chút tiền tài tầm thường. Ài, nếu không phải Trầm Côn cố chấp, bần tăng thật không muốn dính vào thứ hồng trần tục vật này!

Trầm Côn pháp danh 'Bất Khả Bất Tham' giả vờ thở dài.

Nghe được lời mở đầu này, Thiết hòa thượng có chút thất vọng, hắn đối với kim ngân tài bảo không có hứng thú, còn không bằng hai vò rượu ngon. Nhưng nghe được vế sau của Trầm Côn, hắn tham lam chảy nước dãi.

Trầm Côn nói:

- Mấy hôm trước, Trầm Côn ở trong làm trung gian giới thiệu, cùng Bách Bảo Trai đạt thành hiệp nghị buôn bán linh phù. Chỉ là bần tăng phải đi xa, Trầm Côn cũng sắp phải đi. Ha ha, bần tăng suy nghĩ nhiều lần, cứ đem mối làm ăn này giao cho Trầm gia chủ là được rồi!

Rồi hắn cười nói:

- Từ nay về sau, bần tăng cung cấp linh phù, Bách Bảo Trai bán ra, mà Trầm gia chủ ở giữa quay vòng! Kiếm được bao nhiêu, bần tăng không lấy một xu, toàn bộ để cho Trầm Côn và Trầm gia chủ là được rồi.

- Đại sư.

Trầm Phù Đồ muốn ôm quyền cảm tạ, nhưng nghĩ kỹ tới thâm ý của ba phần lễ vật này, hai tay hắn cứng đờ, kinh hỉ không biết như thế nào mới tốt cả! Nếu nói hai lễ vật trước là trứng gà, vậy lễ vật thứ ba chính là gà mái biết đẻ trứng!

Linh phù là cái gì?

Vũ khí!

Người trung gian buôn bán linh phù là ai?

Con buôn vũ khí!

Trầm Côn tặng quyền giao dịch linh phù, coi như đem việc buôn bán vũ khí cho Trầm gia, bằng con đường này, Trầm gia không chỉ có thể không chế cung ứng vũ khí của Tân Nguyệt thành, thậm chí có thể làm lớn, trở thành trùm buôn vũ khí mạnh nhất ở vương triều phương bắc! Đây đã không còn coi là lễ vật nữa, mà là cơ hội rồi. Chính là cơ hội tốt để Trầm gia rời khỏi Tân Nguyệt thành, quật khởi trên toàn Đại Triệu vương triều!

Trầm Phù Đồ thậm chí nghĩ tới, năm tháng sau này, Trầm gia trên có Trầm Côn đại tướng quân tọa trấn trong triều, dưới lại có vài đường dây buôn bán vũ khí, gia tộc nhất định sẽ càng lúc càng mạnh, trở thành một trong nhưng đại cường quyền thế gia tại vương triều!

- Đại sư thành toàn Trầm gia như vậy, Phù Đồ, Phù Đồ không biết nên nói gì.

Trầm Phù Đồ thực sự không nghĩ ra nên nói lời cảm ơn nào, chỉ đành ôm quyền!

- Gia chủ quá khách sáo rồi, lễ mọn đã tặng, bần tăng cũng cáo từ thôi!

Trầm Côn khom người đi ra, bất quá ra khi tới cửa, hắn quay lại cười nói:

- Còn có một câu, Trầm Côn không tiện nói, bần tăng chỉ đành truyền lời thay hắn tới Trầm gia chủ, ba phần lễ mọn vừa rồi của bần tăng, chỉ tặng cho Trầm gia của Trầm gia chủ, không tặng cho Trầm gia của Trầm phu nhân!

- Việc này...

Trầm Phù Đồ hơi do dự, Thiết hòa thượng đã tranh nói trước:

- Đại sư yên tâm đi, đồ của lão nếu rơi vào tay Trầm phu nhân, sái gia là người đầu tiên làm phản. Con mẹ nó, sái gia không những không cho bọn chúng, đợi luyện thành kim cương bất diệt thể, còn phải tìm bọn chúng đòi nợ nữa!

- Như vậy, bần tăng yên tâm rồi!

Trầm Côn đi khỏi. Nhìn theo bóng lưng của hắn, Trầm Phù Đồ nửa ngày không nói gì, Hắc bá lại thở dài một tiếng, đột nhiên nói:

- Thuận tay là lấy ra nghìn đạo linh phù, hai bộ tuyệt thế bí tịch, lại giống như tặng một cọng lông, hòa thượng này thật là thâm sâu không lường được!

- Quan tâm hắn thâm hay không thâm làm gì? Dù gì hắn cũng là sư phụ của con nuôi sái gia, sẽ không coi sái gia là địch.

Thiết hòa thượng cười hô hô, đột nhiên quay người chạy.

- Lão Thiết, ngươi đi đâu đấy?

- Đi tìm lão bà sinh con chứ đi đâu!

Thiết hòa thượng hét lớn:

- Một thằng con giỏi liền có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, sái gia phải đẻ bảy tam chục đứa. Để chúng nó đi kiếm sư phụ tốt, kiếm tiền cho ta.

Ở xa xa nghe được câu này, Trầm Côn nhịn không được mà cười ha ha. Được rồi, bần tăng đã có thể yên tâm rời Tân Nguyệt thành rồi, vấn đề cuối cùng, mấy ngày nữa là lưỡng tông chiêu sinh rồi, tông môn trên toàn Đại Triệu hội tụ, bần tăng tới môn phái nào mới tốt đây?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv