Edit: Ry
Beta: chuông
Nguyên Dục Tuyết cũng bắt đầu dùng bữa.
Cậu ăn trễ hơn mọi người trong khu trú ẩn một chút, nhân viên chạy hậu cần không đủ, dù về sau có rất nhiều người dân tự nguyện hỗ trợ phân phát thức ăn thì vẫn phải loay hoay cuống quít một hồi.
Với Nguyên Dục Tuyết thì dù đây không phải nhiệm vụ, cậu cũng đã quen với việc hỗ trợ con người, bèn lẳng lặng tiến lên gia nhập.
Người sở hữu của nơi trú ẩn còn đi hỗ trợ thì người chơi đâu thể đứng yên, cũng nhao nhao đi phân phát bữa tối. Thể lực của họ tốt, không cần nghỉ ngơi, tay chân nhanh nhẹn, làm mấy việc này có hiệu suất rất cao. Cơ mà trong lòng họ cứ có một sự vi diệu... Làm nhiệm vụ nguy hiểm nhiều rồi, lần đầu tiên được làm mấy chuyện hậu cần đơn giản như vậy, cũng thật lạ lẫm.
Hầu hết công việc đã xong, mấy nhân viên trước đấy tranh thủ nghỉ ngơi ăn chút gì đó đã trở lại, thấy đám Nguyên Dục Tuyết vẫn đang bận bịu thì hơi xấu hổ, bảo họ "tan tầm" trước, việc còn lại để họ giải quyết nốt là được.
Nhóm người chơi ngơ ngác bị đẩy đi nghỉ ngơi.
Đồ ăn rất sung túc, bọn họ có thể thoải mái đi lấy, tiện thể dùng chút đặc quyền ---
Một người ngồi xổm trước mặt máy đun nước nóng, xếp hàng chờ lấy nước, xé gói trứng mặn ra, bỏ vào.
Đặc quyền của họ là có thể dùng máy đun nước ở khu vực nghỉ ngơi của nhân viên, tiện thể lĩnh một quả trứng mặn hàng đóng gói. Trứng này không nằm trong danh sách mua sắm, mà là hàng tặng kèm vì mua quá nhiều mì ăn liền. Số lượng không quá nhiều nên dứt khoát không phát cho dân chúng, để lại coi như phúc lợi cho nhân viên.
Người chơi thở dài, không đủ kiên nhẫn đợi hai ba phút đã mở nắp quấy đống mì nửa mềm, đâm nát trứng mặn, không biết phải nói gì... Họ đã trải qua đủ nhiều thế giới phó bản, mỗi lần là một thân phận khác nhau, cũng hưởng thụ đủ loại "đặc quyền". Nhưng đây là lần đầu tiên có đặc quyền giản dị như vậy...
Cơ mà cũng không có gì để phàn nàn.
Vì Nguyên Dục Tuyết cũng thế.
Y quay lại, nhìn Nguyên Dục Tuyết đang ngồi cách đó không xa.
Hoàn cảnh ở nơi trú ẩn này tốt hơn những chỗ khác một chút, không có quá nhiều người, còn có cả bàn ghế. Nguyên Dục Tuyết đang ngồi ở bàn, mở nắp hộp mì ra.
Nước không đủ nóng, mì cũng không được ngâm chín hẳn, phải quấy một chút cho chúng tách ra.
Cái nĩa nhựa rẻ tiền đi kèm với hộp mì được cậu cầm trong tay, những ngón tay mảnh dẻ nõn nà như ngọc khiến nó cũng trở nên tinh tế cầu kì, trông như nĩa đồ ăn được làm riêng cho cậu.
Động tác của thiếu niên còn rất nhã nhặn, thong thả cuốn sợi mì được ngâm trong nước súp đỏ, như thể đang thưởng thức món ngon thượng hạng trong nhà hàng cao cấp. Mùi hương nóng hổi thơm lừng bay ra, khiến tất cả thèm nhỏ dãi, cảm thấy loại mì rẻ tiền này ăn cũng ngon. Nhất là cái ly trong tay Nguyên Dục Tuyết, cảm giác ngon hơn của người khác nhiều!
Người chơi ngồi cạnh Nguyên Dục Tuyết nghĩ, đúng là trông ngon hơn thật, đến nguyên liệu cũng phong phú hơn người khác... Ơ? Hình như phong phú hơn thật kìa?
Người nọ ban đầu chỉ âm thầm quan sát, cho đến khi cậu quấy mì lên thì cô mới vô thức nhìn đống nguyên liệu bên trong... Sau đó ngẩn ra, ngơ ngác nhìn quả trứng mặt và lạp xưởng trong ly.
"Đồ ăn ở đây có lạp xưởng hun khói à?"
Cô thắc mắc, sao ban nãy mình không đi lĩnh nhỉ ---
"Ừ." Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh đáp: "Hậu cần nói hôm trước có một phần vật tư được người ta tặng nên cho tôi thêm chút đồ ăn."
Hai cái lạp xưởng hun khói thêm một quả trứng mặn.
"..."
Người chơi nghẹn họng nhìn ly mì ăn liền có vài cọng rau khô và lẻ loi một quả trứng mặn của mình.
Thôi được rồi, xét theo độ cống hiến thì Nguyên Dục Tuyết nhận thêm hai cái lạp xưởng là chuyện bình thường, nhưng cô rất nghi ngờ là đám nhân viên hậu cần đó nhìn mặt mà phát...
Trong lúc cô mải nghĩ tới chuyện xem mặt, mì tôm đã ngâm chín, Nguyên Dục Tuyết cuối cùng cũng được ăn bữa ăn khó kiếm này.
Để ăn thì cậu phải tháo khẩu trang... Từ nãy vẫn đeo khẩu trang là vì thiết lập của cậu là sức khỏe yếu, bị hoàn cảnh phó bản chèn ép nên dễ bị cảm lạnh các thứ, rồi trước khi cậu ra cửa quản gia cứ hết lời khuyên vấn đề nhỏ này, nào là để tránh bị kẻ xấu để mắt tới, nên Nguyên Dục Tuyết dần hình thành thói quen đi đâu cũng đeo khẩu trang.
Giờ thì không phải lo mấy chuyện đó nữa, điều kiện mở khóa khiến tình trạng sức khỏe của cậu tốt hơn nhiều, giới hạn cũng được nới lỏng. Ra khỏi nơi ẩn núp thì đừng nói là kẻ xấu, một bóng người còn hiếm... Nhưng thói quen dường như đã ăn sâu vào máu.
Cảm giác như rất rất lâu trước kia, cậu bị quy định phải làm vậy. Nguyên Dục Tuyết nghĩ tới vấn đề này, nhưng không nhớ được, không có kết quả.
Đúng ra cậu không thể "quên".
Giai đoạn này đã xảy ra lỗi nhỏ, đó là khi các người chơi khác được phó bản mở khóa năng lực, ít nhiều nhớ lại chuyện quá khứ, thì kí ức của Nguyên Dục Tuyết vẫn không rõ ràng như cũ, cậu chỉ nhớ đây là nhiệm vụ mà phòng thí nghiệm giao cho mình.
Thói quen này có hơi phiền, nhưng cậu cũng quen rồi.
Mà cậu thấy "kí ức" mơ hồ của mình cũng không quan trọng bằng chuyện ăn cơm.
Thiếu niên thành thạo tháo khẩu trang ra, móc quai vào ngón tay, cẩn thận để nó không tiếp xúc với những nơi khác, sau đó dứt khoát ném vào hộp đựng rác gần đó. Dùng cái nĩa nhựa nhấc mì đã được ngâm mềm nhũn lên, từng sợi xoăn xoăn bóng bẩy nước súp đỏ với dầu, càng khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Hơi nước bốc lên nhiều hơn, Nguyên Dục Tuyết nhanh chóng cho vào miệng, lại xiên miếng lạp xưởng ngâm trong nước mì nên còn thơm hơn trước, cẩn thận nhấm nháp.
Mì ăn liền không khó ăn, nhưng chắc chắn không phải mỹ vị, mặn còn nhiều dầu, vị cũng không có gì đặc biệt. Nhất là từ khi đến thế giới này, Nguyên Dục Tuyết là cậu út nhà họ Nguyên, mọi mặt được tỉ mỉ chăm chút, đồ ăn luôn sử dụng nguyên liệu tươi ngon nhất, còn được đầu bếp giỏi nhất cẩn thận nghiên cứu cách nấu, có món gì chưa được ăn.
Đáng ra cậu ấm sẽ rất chướng mắt loại đồ ăn nhanh này, song người ngồi đây là Nguyên Dục Tuyết.
Cậu luôn có một niềm yêu thích kì lạ, không nên có với đồ ăn của con người, chưa bao giờ bắt bẻ. Chỉ cần là đồ ăn bình thường cậu cũng hết sức thỏa mãn, cẩn thận nhấm nháp. Trong mắt cậu đồ ăn được chia ra làm ngon và ngon hơn, không có thứ hạng cụ thể.
Đều là rất ngon.
Thông qua màn hơi, có thể thấy được sự biến hóa nhỏ bé trên nét mặt thiếu niên. Cậu chăm chú nhìn ly mì, hết sức hài lòng, thả lỏng và hưởng thụ, nghiêm túc thưởng thức món ngon này.
Da cậu trắng lạnh, môi lại đỏ thắm, được hơi nước hun cho căng mọng như tẩm đẫm mật hoa, diễm lệ vô cùng.
Cậu hết sức chăm chú, nên không nhận ra từ lúc mình tháo khẩu trang, xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng.
Tiếng người đi lại, tiếng bóc gói gia vị, tiếng rót nước nóng, mọi âm thanh vụn vặt bỗng chốc ngừng lại, tĩnh lặng đến độ tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Ngay cả những người đang tám chuyện với nhau sau vài câu cũng tự động tắt tiếng, dường như thời gian đọng lại ở giây phút này.
Im ắng vô cùng.
Chỉ còn tiếng Nguyên Dục Tuyết ăn mì, có điều tiếng động đó cũng bé xíu, không đáng kể.
Cậu lại chẳng thấy im ắng như vậy có gì lạ. Cảm quan của cậu nhạy bén hơn tất cả người ở đây, sau khi phát hiện vấn đề, rà quét chung quanh không thấy có nguy hiểm thì cũng kệ, tiếp tục việc của mình. Đầu cũng không ngẩng lên, không nhìn gì khác ngoài đồ ăn.
Cậu quá bình thản, nhưng những người khác ---- Không bình nổi!
Họ là những người có kiến thức rộng rãi. Làm nhiệm vụ hoàn thành phó bản xong, người chơi sẽ được cường hóa cơ thể, đẩy các loại chức năng tới đỉnh cao, ngoại hình cũng được thay đổi. Ngũ quan vẫn vậy, nhưng sẽ được điều chỉnh cho hoàn hảo hơn, dáng người cũng dần phát triển theo chiều hướng phù hợp nhất. Cho nên trong giới người chơi chưa bao giờ thiếu người đẹp, ai cũng có nét riêng của mình. (Editor: tới đây là t oải lắm lắm luôn rồi ý tác giả bôi chữ quá thể đáng, nhưng cố lên mọi người ơi sắp xong rồi hãy ở lại vì cái plot!!)
Đã gặp qua vô vàn mỹ nhân, thậm chí bản thân cũng không hề xấu, nhưng họ chưa từng gặp ai, gặp ai... Như vậy hết!
Họ dán mắt vào mặt Nguyên Dục Tuyết, đại não ngừng hoạt động.
Quần thể người chơi có đa dạng loại tính cách, ít nhiều sẽ có vài đam mê kì quái không muốn ai biết. Che mặt không phải chuyện hiếm, nên việc Nguyên Dục Tuyết đeo khẩu trang xuất hiện trước mặt họ không phải cái gì lạ, họ rất tự nhiên tiếp nhận.
Từ mái tóc đen mềm, làn da trắng nõn và đôi mắt cực đẹp kia là có thể biết Nguyên Dục Tuyết là một người rất đẹp. Chính họ thỉnh thoảng cũng sẽ ngẩn ngơ mất hồn, ngượng ngùng đủ kiểu còn gì?
Cơ mà có nói gì đi chăng nữa, dù phần nào đã chuẩn bị tâm lý, dù cũng lờ mờ đoán được rồi, nhưng tới khi thật sự nhìn thấy nhan sắc đó, sốc thì vẫn cứ là sốc.
Vì đó thật sự là một khuôn mặt có thể dạy cho người ta cái gì là đẹp, cái gì là điên đảo thần hồn.
Da trắng tựa tuyết, làn thu thủy nét ngọc ngà. Mọi nét đẹp tinh túy nhất đều thiên vị trút xuống người này.
*chém gió, câu gốc là 肤与雪等色, 更是秋水为神玉为骨. Câu đầu trích từ Bạch Thạch lang khúc của Quách Mậu Thiến, tả da trắng như tuyết. Câu thứ 2 trích từ Tặng Vũ Nhân Hà Thụ của Triệu Nhữ Thực, đại loại là linh hồn như làn thu thủy, dáng người như ngọc. Tóm lại là tả đẹp.
Trong sự tĩnh lặng tột cùng, Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh ăn hết ly mì, tiện thể đi vứt rác. Rõ ràng là hành động hết sức bình thường, mấy người kia đột nhiên thốt lên một tiếng đau đớn, kiểu như là tiêu hóa không tốt.
Nguyên Dục Tuyết: "??"
Cậu không hiểu: "Sao vậy?"
Thấy Nguyên Dục Tuyết nhìn sang, sát thương của khuôn mặt kia còn lớn hơn. Người bị hỏi rưng rưng nước mắt, nửa ngày sau mới hít vào một hơi, khó khăn thở ra: "... Tôi thấy hai miếng lạp xưởng hun khói không đủ..."
Nguyên Dục Tuyết: "??"
Tác giả có lời muốn nói:
Nhan sắc này phải được tối thiểu 3 miếng lạp xưởng!