Vũ Khí Hình Người

Chương 515: Phó Bản Ngàn Người (100)



Edit: Ry

Tòa nhà bị con quái vật phá hoại rung lắc sắp đổ, phần lớn gạch đá rơi lên xác quái vật, nhưng vẫn có không ít bụi bặm lả tả xung quanh.

Cô bé kia đang rúc trong vị trí không được an toàn lắm, phải nhanh chóng rời khỏi. Tuy là so với lúc nãy thì an toàn hơn nhiều, vì không còn quái vật uy hiếp nữa.

Nguyên Dục Tuyết vẩy cây đao trong tay, động tác nhẹ nhàng mà lưu loát, máu từ lưỡi đao bắn xuống đất, thân đao lại sáng ngời, sạch bong như mới. Cậu tra nó vào vỏ, thoáng cái đã ngồi xổm trước mặt cô bé, vươn tay với em.

Ấy là một đôi tay rất đẹp, từng đốt cân đối, nõn nà như đẽo từ ngọc, tưởng như còn phát sáng.

Nguyên Dục Tuyết nói gì đó với bé gái, đôi môi đỏ thắm khép mở, nét mặt điềm tĩnh.

Không nhận được phản hồi.

Cô bé ngẩng đầu, ngơ ngác... Em không biết Nguyên Dục Tuyết đang nói gì, nhút nhát không dám cựa quậy, càng không dám vươn tay nắm lấy bàn tay xinh đẹp kia.

Chính vì không hiểu, em sợ mình hiểu sai ý của người ta, nên thà cẩn thận không làm gì hết, không tự tiện tiếp cận. Có vẻ hơi ngốc... Nhưng vì em không nghe được, thường xuyên nhận phải tín hiệu "phiền phức" "ghét bỏ", càng như vậy lại càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tòa nhà đang dần sụp xuống, gạch đá bụi bặm rơi lả tả, tạo thành một màn sương xám.

Cô bé đờ đẫn nhìn Nguyên Dục Tuyết, có vẻ hơi chậm hiểu. Người khác sẽ tưởng là em sợ quá nên không biết nói gì, nhưng Nguyên Dục Tuyết nhận ra ngay --- Cô bé này trời sinh khiếm thính.

Cậu tìm tư liệu trong kho, ngón tay bắt đầu chuyển động, nói bằng ngôn ngữ kí hiệu.

"Tới gần anh".

Nhưng cô bé vẫn ngơ ngác không có phản ứng gì.

Cái này là bình thường, mỗi vùng đất sẽ có ngôn ngữ kí hiệu riêng, không có cái nào là "ngôn ngữ tay chính thức". Huống hồ cô bé này rõ ràng chưa từng được dạy ngôn ngữ kí hiệu, càng không biết Nguyên Dục Tuyết đang làm gì.

Giao lưu thất bại, cậu không mất kiên nhẫn. Nhưng tòa nhà sắp sụp càng rung lắc mạnh, một khối bê tông rơi xuống thẳng vị trí của bé gái ---

Em không nghe được tiếng động, nhưng trực giác cũng báo hiệu có gì đó, ngẩng lên thì thấy một mảng tường to lớn rơi xuống.

"...!"

Lần này là bị dọa cho cứng đờ thật. Em theo bản năng lùi lại, vấp phải gạch vụn nên trượt chân ngã ra sau. Dù lùi lại thì cũng không tránh được mảng tường to tướng, nhưng khoảnh khắc đó, nó bỗng lơ lửng, các loại gạch đá bụi bặm đang cũng cô đọng giữa không trung.

Trong điều kiện ánh sáng tệ hại, em tưởng như mình có thể thấy từng hạt bụi bay lên, hợp lại thành một màn sương.

"...!!"

Trái tim điên cuồng nhảy trong lồng ngực.

Bấy giờ bé gái mới phát hiện lưng mình không đau, em cũng không ngã, mà được vị "đao khách" kia đỡ lấy, sau đó được bế lên.

Nếu còn tiếp tục ở đây thì sẽ trễ mất, huống hồ cậu còn rất nhiều việc cần làm ---

Nguyên Dục Tuyết nhỏ giọng nói "anh xin phép", bế phắt đứa nhỏ lên.

Cậu chưa bế trẻ em bao giờ, nhưng động tác thành thạo đến lạ, đặt cô bé ngồi trên tay mình.

Cô bé này dù gầy yếu hơn so với bạn cùng lứa, nhưng vẫn là một đứa trẻ 5-6 tuổi, nặng chừng mười mấy cân, Nguyên Dục Tuyết lại mảnh mai như vậy, ngoại hình chẳng giống "người có sức" gì hết. Nhưng một loạt động tác nước chảy mây trôi, nhẹ nhàng không hề tốn sức. Kể cả khi đang bế một đứa trẻ, vóc dáng quá xuất sắc của cậu vẫn khiến cảnh này tỏa ra tiên khí.

Cô bé cứng đờ cúi đầu, đôi mắt đen nhánh hoảng loạn nhìn Nguyên Dục Tuyết.

Thiếu niên cũng ngước lên, đôi mắt tựa hàn ngọc, vẻ mặt vô cảm.

Bé gái: "..."

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Mặc dù không phát ra được âm thanh, nhưng trong lòng em không ngừng hét lên ---

Oa!!!!!

Con ngươi nở to, không biết là sốc trước cảnh tượng kì quái này, hay là sốc vì Nguyên Dục Tuyết đang bế mình.

Nếu không có những chuyện trước đó, có lẽ em sẽ thấy sợ, nhưng Nguyên Dục Tuyết đã cứu em những hai lần... Mà vừa rồi anh này giết quái vật, em không những không thấy máu me, mà còn cảm thấy Nguyên Dục Tuyết thật lợi hại. Ấn tượng của em về anh trai này tốt vô cùng, tràn đầy kính trọng hâm mộ.

Mà Nguyên Dục Tuyết còn bế em.

Cái này khiến cô bé cảm thấy, anh trai trông lạnh lùng thôi, nhưng thực tế là một người rất dịu dàng.

... Cái này cũng có thể là do Nguyên Dục Tuyết quá đẹp, hiếm ai có thể sợ cậu, không mất hồn đã được tính là tâm tính kiên định.

Biết Nguyên Dục Tuyết muốn cứu mình, cô bé không sợ nữa. Em nhìn những hòn đá còn đang lơ lửng giữa không trung, nếu không phải anh trai đang bế mình di chuyển, em thật sự nghĩ rằng thời gian đang tạm dừng.

Sau một hồi bối rối, cô bé bình tĩnh trở lại.

Em thấy da của Nguyên Dục Tuyết hơi lạnh, cảm giác như là sương tuyết đang tan, không có hơi ấm, nên có hơi... Không giống người. Nhưng cảm giác an toàn anh trai mang lại quá mạnh, được bế cẩn thận như vậy, cô bé cũng quên hết sợ hãi, theo bản năng giơ tay tóm phần ngực áo của Nguyên Dục Tuyết... Em sợ ngã.

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Bé gái: "..."

Cậu vẫn chẳng tỏ vẻ gì, cây đao kia đã biến mất, bế theo đứa nhỏ ra ngoài.

Bé gái vẫn hơi bất an, nhưng có Nguyên Dục Tuyết ở đây, em dần yên tâm hơn, thậm chí còn lộ vẻ tò mò sinh động đúng với tuổi của mình.

Cô bé tựa vào vai cậu, nghiêng đầu nhìn đống gạch đá bê tông lơ lửng quanh họ. Nguyên Dục Tuyết bế em đi qua đống hỗn độn mà không có lấy một hạt bụi dính vào, em còn tò mò giơ tay muốn chạm thử.

Sao chúng lại lơ lửng nhỉ?

Đống gạch đá đang lơ lửng sẽ không rơi xuống chỉ vì một cái chạm. Nhưng Nguyên Dục Tuyết luôn rất cẩn thận. Dù sao đó cũng là gạch vụn thô ráp, cốt thép trong xi măng còn hở ra sắc lẻm, có những miếng kim loại còn được uốn dạng móc câu, không cẩn thận chạm vào sẽ chảy máu, có khi còn phải đi tiêm uốn ván.

Anh trai như mọc mắt sau lưng, rõ ràng em đã rất nhẹ nhàng, vẫn bị phát hiện, thản nhiên đè tay em lại.

Bé gái tưởng là vô tình, vì có nhìn thấy thì phản ứng cũng đâu thể nhanh như vậy được, chắc là vô tình vỗ tay em thôi. Thế là rất có tinh thần hiếu học, tiếp tục giơ tay lên.

Nguyên Dục Tuyết lại rất lạnh lùng, tay em mới giơ lên chắc được vài centimet đã bị cậu lưu loát nhấn xuống: "."

Bé gái cuối cùng cũng hiểu, ghé vào vai Nguyên Dục Tuyết. Em rất nghe lời, anh trai không cho làm gì thì em sẽ không làm nữa, ngoan ngoãn không quậy phá để Nguyên Dục Tuyết bế mình ra khỏi nơi nguy hiểm ---

Xác quái vật chặn ở lối ra không có tác dụng ngăn cản, Nguyên Dục Tuyết nhón chân nhảy lên, trượt xuống, cứ thế đi ra ngoài, đế giày cũng không dính một giọt máu.

Động tác nhanh nhẹn là một chuyện, những hành động trước đó của Nguyên Dục Tuyết đã cho thấy thân thủ của cậu cực tốt, nhưng lần này còn bế theo một đứa trẻ, độ khó hiển nhiên nâng lên tầm cao mới. Cô bé mở to mắt, sau đó gió lướt qua cay cay làm em vô thức nhắm lại, không thấy chóng mặt hay đau đầu, mở mắt ra đã ở bên ngoài, bình an chạm đất.

Thật thần kỳ.

Trải nghiệm kì diệu này là lần đầu tiên... Và chắc cũng là lần duy nhất.

Ngay khi họ ra khỏi tòa nhà, dù không nghe được tiếng, nhưng trực giác cô bé rất nhạy bén, vô thức quay đầu nhìn ---

Không thể nói là bao la hùng vĩ, nhưng cảnh tượng quả thật rất chấn động. Tòa nhà ngay giây đó đổ xuống ầm ầm, hỗn hợp đá gạch bê tông đang lơ lửng cũng tập thể rơi xuống, cảm giác như mặt đất cũng rung rung, hoàn toàn chôn vùi con quái vật kia.

Khe khẽ rùng mình, em xoay đầu, nhích lại gần Nguyên Dục Tuyết hơn.

Mái tóc đen rủ xuống trên vai, cậu vốn không buộc chặt tóc, một ít đã tuột ra. Phần tóc đó suôn mềm óng ả như tơ lụa, còn thấm đẫm cái lạnh kì lạ. Cô bé vô thức tóm lấy nó, nỗi khủng hoảng vô cớ trong lòng cũng lắng xuống.

Nguyên Dục Tuyết bị túm tóc: "..."

... Được rồi.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv