Tiếng chuông ngân dài cùng giọng nói sang sảng vang vọng cả trời đất, rồi dường như khuếch đại ra cả Không gian Viễn Cổ!
Vào lúc này, bất luận là người có được vào trong hay không, thì đều ngẩng phắt lên, nánh mắt cuồng nhiệt nhìn về hướng Bách Triều Sơn.
Một năm khổ tu, tất cả chính là vì ngày hôm nay!
- Cuối cùng cũng đến rồi sao?
Lâm Động ngẩng đầu lên nhìn đỉnh núi nguy nga, môi khẽ mím lại, trong lòng trào dâng rất nhiều cảm xúc phức tạp.
Một năm trước khi hắn rời khỏi Vương triều Đại Viêm để đến nơi mà thiên tài nhiều như lá mùa thu này, khi ấy hắn chỉ là một kẻ vô cùng bình thường trong Không gian Viễn Cổ này, thân phận kẻ đến từ Vương triều Hạ cấp đã mặc định cho hắn ở tầng thứ thấp nhất, nhưng sự thật đã chứng minh, Lâm Động không hề tầm thường!
Trên đường đến đây, hắn đã gặp những đối thủ không thể đếm hết, kẻ sau lại mạnh hơn kẻ trước, nhưng cuối cùng hắn vẫn đứng vững đến lúc cuối cùng.
Toàn bộ Chiến trường Viễn Cổ này giống như một cái máy tuyển chọn vô cùng tàn khốc, những kẻ ưu việt thì sẽ chiến thắng, còn loại kém cỏi thì bị đào thải không chút thương tình!
Cũng chính vì sự tuyển chọn tàn khốc như thế mà trong một năm qua viên ngọc Lâm Động đã được rèn giũa đến mức sáng bóng! Ánh sáng đó không hề thua kém những thiên tài đến từ Vương triều Siêu cấp bình thường. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lâm Động có thể cảm nhận được sự tiến bộ to lớn của chính mình trong một năm nay. Tầm mắt của hắn cũng đã được mở rộng, hiện giờ với hắn, Vương triều Đại Viêm có phần nhỏ bé quá!
- Nơi này… không tệ!
Lâm Động quay lại nhìn Tiểu điêu, bỗng cười nói.
Hồi đó Tiểu điêu cương quyết bắt Lâm Động phải tham gia Bách Triều Đại Chiến chắc cũng chính là muốn rèn luyện cho hắn, hiệu quả cuối cùng đúng là tốt đến bất ngờ!
Trong một năm qua, Lâm Động đã từ cấp bậc Tạo Hóa Cảnh bước vào Niết Bàn Cảnh, đồng thời vượt qua Niết Bàn Kiếp lần thứ tư, sự tiến bộ này tính ra cũng là vô cùng mạnh mẽ!
- Tập hợp lại đi!
Tiểu điêu trở lại với bộ dạng bất cần như cũ, nói:
- Bách Triều Đại Chiến là nơi rèn luyện rất tốt với thế hệ trẻ các ngươi. Đương nhiên có lẽ sau này ngươi còn phải tiếp xúc với những nơi nguy hiểm hơn nơi này nhiều!
Lâm Động cười cười, cũng không thấy có gì bất ngờ. Nếu thực lực hắn ngày càng tăng lên thì những địa phương và cường giả mà hắn tiếp xúc đương nhiên sẽ càng ngày càng lớn mạnh hơn!
Trên cây, Tần Thiên cũng nhìn lên phía đỉnh núi rồi quay lại khẽ cười với Lâm Động, chỉ một nụ cười cũng khiến Lâm Động cảm thấy khá khó chịu. Rõ ràng là Lâm Động rất cảnh giác với Tần Thiên!
Tần Thiên cũng không nói gì thêm, quay người điểm chân biến thành một đạo hồng quang bay thẳng lên đỉnh núi, hai thân ảnh đằng sau cũng nhanh chóng theo sát!
Xoẹt xoẹt!
Cùng với hành động đó của Tần Thiên, khu vực này lập tức trở nên xáo động, nhưng cường giả có Niết Bàn Ấn Thiên cấp trở lên cũng lập tức bay về phía đỉnh núi.
Còn những cường giả vẫn chưa có thì sắc mặt bỗng tối sầm lại, ánh mắt lóe lên hung quang. Một lát sau, một số kẻ bỗng nhiên hướng về phía những kẻ xung quanh mà ra tay, muốn vào thời khắc cuối cùng này đoạt đi Niết Bàn Ấn của kẻ khác!
Ầm ầm!
Vì thế, sau sự tĩnh lặng trong giây lát, khu vực này đã bùng phát nên hàng loạt tiếng kêu kinh ngạc đầy phẫn nộ, nguyên lực cuồng bạo cũng lan tỏa khắp nơi.
- Khốn kiếp, ngươi muốn làm gì?
- Muốn làm gì? Hắc hắc, đương nhiên là cướp Niết Bàn Ấn của ngươi rồi!
- Mẹ kiếp, chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh ấy! Huynh đệ, lên cho ta!
- …
Vô số những tiếng chửi bới dường như triệt để bùng phát, cả khu vực trở nên hỗn loạn, những kẻ kia để được lên núi đã không cần biết gì nữa, ra tay đều vô cùng điên cuồng!
Bọn Liễu Bạch có bọn người Lâm Động ở bên cạnh nên cũng chẳng ai dám xông đến gây phiền toái. Dù sao Vương triều Thiên Ma còn thảm bại trong tay Lâm Động, bọn chúng có điên cuồng thế nào cũng chỉ tự nộp mạng mà thôi!
Lâm Động bình tĩnh nhìn xung quanh, cũng không thấy gì làm bất ngờ, hắn nhìn những người xung quanh mình, cười nói:
- Đều có Niết Bàn Ấn Thiên cấp cả rồi chứ?
Nghe thế bọn Mạc Lăng gật đầu hứng khởi. Trước đó bọn họ đã hấp thụ không ít Niết Bàn Ấn của các cường giả ba đại Vương triều, như thế cũng khiến Niết Bàn Ấn của bọn họ đạt lên Thiên cấp!
Với thực lực của bọn Mạc Lăng, muốn có Niết Bàn Ấn Thiên cấp vốn là vô cùng khó khăn, nhưng nhờ có đám người Lâm Động mà giờ bọn họ đã có tư cách lên Bách Triều Sơn.
- Lâm Động huynh, lần này đúng là nhờ phúc của huynh. Ân tình này ta sẽ không bao giờ quên!
Liễu Bạch xúc động, cung tay ôm quyền nói với Lâm Động.
Diêm Sâm ở bên cạnh cũng gật gù, nhìn Lâm Động với ánh mắt phức tạp. Nhớ lần đầu hắn gặp Lâm Động ở Viễn Cổ Bí Tàng, Lâm Động dường như còn chưa có thực lực Niết Bàn Cảnh, thế nhưng giờ đây hắn đã dẫn theo bọn họ chiến thắng cả Vương triều Thiên Ma, một trong Thập đại Vương triều Siêu cấp!
Nghĩ lại Diêm Sâm cũng không khỏi cảm thấy kinh hoàng về sự tiến bộ nhanh chóng đó của Lâm Động. Hắn biết với thiên phú và tài năng đó, dù có tiến vào Tông phái siêu cấp, Lâm Động cũng không thể là loại vô danh được!
- Liễu Bạch huynh khách khí rồi, bọn chúng ta hợp tác mà, đâu phải mình ta bỏ sức!
Lâm Động cười nói.
- Hiện giờ nhìn ngươi cũng thật đẹp trai đấy! Sao trước đây ta không nhận ra nhỉ?
Phía sau Liễu Bạch, Mục Hồng Lăng bỗng nhiên cười mị mị nói.
- Lúc đó ngươi chỉ chăm chăm lo truy sát ta, chắc không có tâm tư để nhận ra!
Lâm Động trào phúng nói. Nhớ lần đó muốn đoạt Viễn Cổ Bí Thược, chìa khóa tiến vào Viễn Cổ Bí Tàng, hắn và Mục Hồng Lăng cũng đã có chút ân oán!
Mục Hồng Lăng hơi đỏ mặt, cười:
- Nếu khi ấy phát hiện ra ngươi có tiềm lực như thế này, ta đã không tranh giành Viễn Cổ Bí Thược với ngươi, tặng luôn ngươi là được!
Dung nhan kiều diễm và ánh mắt nóng bỏng của Mục Hồng Lăng cũng khiến Lâm Động không tiêu hóa nổi. Nữ nhân như lửa thế này khiến người khác cảm thấy không thoải mái!
- Hừ!
Tô Nhu đang đứng bên cạnh Tô Khôi, thấy Mục Hồng Lăng trêu chọc Lâm Động, bỗng hừ lên một tiếng. Nhìn dáng vẻ đó của cô nàng không khỏi khiến Tô Khôi bật cười!
- Ha ha, Lâm Động, xem ra ta đã coi thường ngươi rồi!
Đúng lúc Lâm Động định chuyển chủ đề thì hai thân ảnh bỗng bay tới, cuối cùng hạ xuống trước mặt bọn họ, đó là hai người bọn Lam Anh.
Với nhân vật thuộc một trong Thập đại Vương triều Siêu cấp này, Lâm Động cũng không dám chậm trễ, vội vàng cung tay chào một tiếng.
Lam Anh cười mỉm nhìn Lâm Động, rồi khẽ hất cằm nói:
- Vương triều Thiên Ma và Vương triều Thiên Nguyên quan hệ không tầm thường, nên Tần Thiên mới ra mặt như thế. Ngoài ra, Tần Thiên tuyệt đối cũng không phải là kẻ thân thiện đại lượng như bề ngoài đâu, các ngươi đã làm mất mặt hắn thì nên cẩn thận một chút!
- Đa tạ đã nhắc nhở!
Tuy không biết vì sao Lam Anh lại có lòng tốt nhắc nhở mình, nhưng Lâm Động cũng khách khí đáp lại.
- Không có gì, Vương triều Tự Tiên bọn ta và Vương triều Thiên Nguyên cũng là đối địch lẫn nhau, kẻ thù của kẻ thù là bạn mà!
Lam Anh khẽ cười nhẹ, rồi hơi chần chừ nói:
- Còn nữa, Vương triều Thiên Nguyên là thế lực trực thuộc của Nguyên Môn đấy. Các ngươi cũng cần phải cẩn thận!
- Ồ?
Nghe thế, Lâm Động nheo mắt lại, không ngờ phía sau Vương triều Thiên Nguyên lại là Tông phái siêu cấp đứng đầu trong Đông Huyền Vực!
Lam Anh nói xong một câu liền quay người biến thành một đạo hồng quang bay về đỉnh núi, phía sau Thanh Phong cũng nhanh chóng bay theo.
Lâm Động nhìn theo bóng dáng bọn họ, hơi nhíu mày lại, thông tin này đúng là hơi bất ngờ với hắn!
- Ta từng nghe nói về Nguyên Môn. Năm đó bọn chúng còn đối đầu trực diện với Thiên Yêu Điêu Tộc bọn ta, có thể coi là kẻ thù sống chết!
Tiểu điêu ở bên cạnh bỗng biến ra một làn sóng âm truyền tới tai Lâm Động.
Sắc mặt Lâm Động hơi biến đổi rồi khẽ gật đầu. Xem ra hắn không cần nghĩ đến chuyện tiến vào Nguyên Môn nữa rồi, bất luận có đắc tội với Tần Thiên hay không, chỉ dựa vào điểm này của Tiểu điêu đã đủ để hắn từ bỏ Tông phái siêu cấp mạnh nhất Đông Huyền Vực này rồi!
Ở đây có lẽ không ai nhận ra được bản thể của Tiểu điêu, nhưng Lâm Động tin là trong Nguyên Môn sẽ có những cường giả mà hắn không thể tưởng tượng nổi. Đến lúc đó chỉ sợ đến Tiểu điêu cũng không thể che giấu một cách hoàn hảo được!
Thay bằng việc đến lúc đó bị truy sát thì bây giờ cách xa cái Nguyên Môn đó một chút, tuy từ bỏ Tông phái siêu cấp hạng nhất cũng khiến người ta thấy tiếc nuối, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
- Đi thôi!
Thu lại cảm xúc, Lâm Động không nói gì thêm nữa, phẩy tay, biến thành hắc ảnh hướng về phía Bách Triều Sơn bay đi!
Xoẹt xoẹt!
Theo sau Lâm Động là những thân ảnh khác, trước ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người xung quanh, cũng tạo nên những âm thanh xé gió mà bay về đỉnh núi.