Lâm Động liếc nhìn Tần Thiên đang dần buông tay lỏng tay, ánh mắt lóe lên hàn ý. Vương triều Thiên Nguyên đúng là rất lớn mạnh, mà Tần Thiên cũng có danh tiếng vang dội trong Chiến trường Viễn Cổ này, nhưng mà nếu thật sự động thủ thì bọn Lâm Động cũng chẳng sợ!
Thân hình đồ sộ của Tiểu Viêm phóng đến đứng sau lưng Lâm Động, thiết côn nặng trịch cắm dưới đất, sức mạnh đáng sợ khiến mặt đất rung lên một chập!
Sau trận đại chiến trước đó, trên người Tiểu Viêm hiện giờ vẫn còn vết máu, gương mặt mang đầy sát khí, hắc quang lượn lờ quanh thân người, thỉnh thoảng lại biến thành những đám khói đen lan tỏa ra xung quanh.
Ở bên cạnh, sắc mặt Tiểu điêu không chút biểu cảm, ánh mắt hắn chỉ liếc nhìn Tần Thiên một cái. Nhiều năm như vậy rồi, có lẽ cũng có kẻ ra vẻ trước mặt hắn, nhưng ít nhất thì ngay cả những cường giả đỉnh cấp của cái gọi là Vương triều Thiên Nguyên kia cũng không có tư cách ngông nghênh trước mắt hắn, chứ đừng nói là một tên tiểu tử từ đâu chui ra kia?
Cho dù lúc này hắn không thể tùy tiện sử dụng sức mạnh của Thiên Yêu Điêu, nhưng nếu thật sự thi triển thủ đoạn thì đám thiên tài đến từ các Vương triều kia thật sự chẳng kẻ nào lọt được vào mắt hắn!
Bọn Mạc Lăng, Tô Khôi, Tô Nhu thấy không khí căng như dây đàn như vậy, không chút chần chừ, tiến lại phía sau Lâm Động.
Còn bọn Liễu Bạch, sau khi ánh mắt không ngừng biến đổi, cuối cùng cũng nghiến tăng tụ tập lại phía sau Lâm Động. Hiện giờ bọn họ đã cùng hội cùng thuyền với bọn Lâm Động, nếu như bọn Lâm Động gục thì có lẽ bọn họ cũng chẳng có kết cục gì tốt đẹp. Nếu như vậy thì còn sợ gì mà không đắc tội với Vương triều Thiên Nguyên?
Những người ở xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này đều xì xào bàn tán, hiển nhiên bọn họ không thể ngờ bọn Lâm Động lại dám khiêu khích sự uy nghiêm của Vương triều Thiên Nguyên và Tần Thiên như vậy!
Đó là thủ lĩnh của Thập đại Vương triều Siêu cấp a!
- Những người này…
Lam Anh nhìn thấy thế, cặp lông mày hơi nhíu lại. Với Tần Thiên, nàng ta không có chút thiện cảm gì, hơn nữa Vương triều Thiên Nguyên với Vương triều Tự Tiên của nàng cũng chẳng phải hòa thuận, hai bên đều đã từng tranh đấu mấy lần vì một số tài nguyên. Thực lực của bọn chúng, đến nàng cũng không thể phủ nhận!
Mà Tần Thiên chính là nhân tài kiệt xuất nhất trong lớp người trẻ tuổi của Vương triều Thiên Nguyên, không chỉ thiên phú kinh người mà tâm cơ cũng rất thâm sâu. Theo như Lam Anh được biết thì Tần Thiên đã được Nguyên Môn, đứng đầu trong Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp chọn, tiền đồ sau này vô cùng rộng mở!
Đương nhiên Vương triều Thiên Nguyên vốn dĩ đã là thế lực trực hệ của Nguyên Môn, Tần Thiên được chọn cũng không có gì kỳ lạ. Dù sao thì Vương triều Thiên Nguyên cũng có không ít cường giả đảm nhận những vị trí quan trọng trong Nguyên Môn.
- Tần Thiên không phải loại mà bọn Tống Chân có thể so sánh đâu. Quan hệ giữa Vương triều Thiên Ma và Vương triều Thiên Nguyên không hề bình thường, mà rõ ràng là Tần Thiên không muốn bọn Tống Chân chịu thiệt thòi trong tay bọn Lâm Động!
Sắc mặt Thanh Phong nặng nề nói.
- Rất có khả năng hắn đã là Lục Nguyên Niết Bàn!
Lam Anh cười khổ, khẽ nói.
- Lục Nguyên Niết Bàn?
Nghe thấy thế, sắc mặt Thanh Phong biến đổi, kêu lên kinh ngạc. Lục Nguyên Niết Bàn thì quả thật đủ để khiến Tần Thiên có thể coi thường tất cả mọi người có mặt ở đây!
- Xem ra Quán quân của Bách Triều Đại Chiến lần này lại rơi vào tay Vương triều Thiên Nguuyên rồi!
Thanh Phong nghiến răng, có chút không cam lòng nói.
Lam Anh thở dài bất lực. Bản thân bọn họ đã tiến bộ rất nhanh rồi, vậy mà không ngờ vẫn không theo kịp Tần Thiên!
Trước bao ánh mắt chăm chú nhìn mình, Tần Thiên chầm chậm cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Động và Tiểu điêu.
Bàn chân hắn khẽ đạp lên cành cây, dưới bàn chân lóe lên tia kim quang quỷ dị, ánh sáng vô cùng nhỏ bé ít người phát giác ra.
Người khác không biết, nhưng ánh mắt Lâm Động đã nheo lại vào khoảnh khắc đó. Hắn có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh có sức phá hoại vô cùng lớn lặng lẽ lan tỏa từ gốc cây đó tản ra khắp bốn phía.
- Khống chế sức mạnh thật tài tình!
Ánh mắt Lâm Động ngưng đọng. Những nơi mà luồng sức mạnh kia đi qua không hề để lại dấu vết gì, nếu không phải Lâm Động có tinh thần lực mạnh mẽ thì có lẽ cũng không thể phát hiện ra được!
Lâm Động vừa định hành động phản kíach thì Tiểu điêu ở đằng trước đã khẽ bước chân ra, bước chân đó vừa hay giẫm lên làn sóng sức mạnh dưới đất của Tần Thiên!
Phụt!
Mặt đất bỗng nổi lên một chút bụi, chẳng ai chú ý tới… Tiểu điêu vẫn không động thân, ngẩng đầu lên nhìn Tần Thiên với nụ cười mang chút châm chọc.
Sự đối đầu diễn ra trong thầm lặng, ngoài ba người bọn Lâm Động ra có lẽ chẳng ai biết được.
Ánh mắt Tần Thiên cũng ngưng trọng lại ngay khi Tiểu điêu giẫm tan làn sóng sức mạnh kia của mình, rồi hắn chợt mỉm cười như chẳng có chuyện gì:
- Lẽ nào các vị định xung đột với Vương triều Thiên Nguyên ta thật sao?
- Ta nghĩ có lúc làm theo quy tắc thì tốt hơn!
Lâm Động nhún vai nói. Quy tắc mà hắn nói đương nhiên là việc coi Niết Bàn Ấn là chiến lợi phẩm.
- Quy tắc?
Phía sau Tần Thiên, một bóng người nở nụ cười một cách quái dị nói:
- Nếu bọn ta giải quyết các ngươi rồi thì các ngươi còn nói được lời đó không?
- Có giải quyết được hay không thì phải xem bản lĩnh mới được!
Lâm Động cười nhạt, nói.
- Hắc hắc, tiểu tử ngươi ngông cuồng thật!
Ánh mắt kẻ đó lạnh băng, cười lạnh nói:
- Cũng được, vậy để ta thử xem ngươi có tư cách nói câu đó hay không?
Vừa dứt lời, hắn đang định xông lên thì Tần Thiên đã giơ tay ra ngăn lại. Hắn đã biết ba người Lâm Động kia không hề đơn giản.
- Ha ha, xem ra mấy vị đã có thành kiến với bọn ta rồi!
Tần Thiên khẽ cười, nụ cười vô cùng ôn hòa. Ánh mắt hắn nhìn Lâm Động và Tiểu điêu như muốn nhìn xuyên thấu qua thứ mà hai người đối diện đang ẩn giấu. Nhưng rõ ràng là hai người Lâm Động không phải loại đơn giản, vì thế hắn có thăm dò cũng chẳng được kết quả gì.
- Thắng làm vua, thua làm giặc! Ta cũng không nói nhiều nữa. Nếu mấy vị không muốn kết giao bằng hữu với Tần Thiên ta thì ta cũng không miễn cưỡng. Đợi lát nữa lên Bách Triều Sơn, chắc hẳn chúng ta sẽ có cơ hội học hỏi lẫn nhau!
Nghe Tần Thiên nói vậy, không ít người cảm thấy kinh ngạc, không thể ngờ thủ lĩnh của Vương triều Thiên Nguyên lại chủ động rút lui như thế!
- Lão đại!
Hai kẻ phía sau Tần Thiên cũng sững người kinh ngạc, thốt lên.
Tần Thiên xua tay, nụ cười trên mặt khá thân thiện.
Lâm Động hơi nhíu mày. Hắn nhìn chằm chằm Tần Thiên, trong lòng đầy cảnh giác. Những kẻ dễ dàng biểu lộ cảm xúc trên mặt không hề đáng sợ, đáng sợ là những kẻ bất luận trong lòng phẫn nộ ra sao nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười kiểu như Tần Thiên.
- Tần Thiên lại nhường bước?
Thanh Phong đầy kinh ngạc nói.
Lam Anh nhìn Lâm Động và Tiểu điêu, cuối cùng ánh mắt dừng tại bàn chân Tiểu điêu, ở đó nàng ta nhìn thấy có một cái lỗ đen nhỏ cỡ ngón tay cái.
Từ trong cái lỗ đen đó, nàng có thể cảm nhận được một luồng kình lực còn tàn dư nhưng vô cùng hung hãn!
- Đã giao đấu rồi sao? Chả trách!
Lam Anh liếc nhìn Tiểu điêu, gương mặt dần trở nên nặng nề. Hiển nhiên nàng cũng không ngờ hắn đã thầm giao đấu với Tần Thiên mà lại không hề để lộ ra dấu hiệu gì!
Tần Thiên đã chấp nhận nhường bước, bọn Huyết Ảnh triệt để tuyệt vọng, đành ngoan ngoãn giao hết Niết Bàn Ấn ra!
- Phải cẩn thận tên đó!
Tiểu điêu quay người nhìn Lâm Động, khẽ nói.
Lâm Động khẽ gật đầu, hắn biết nếu không phải Tiểu điêu chặn đứng được sự công kích thăm dò của Tần Thiên một cách dễ dàng thì có lẽ giờ bọn Tần Thiên đã ra tay giải quyết bọn họ rồi.
Tần Thiên tâm tính cẩn thận, bản thân có thực lực lớn mạnh, lại biết tạm thời nhẫn nhịn, đối thủ như vậy rất khó đối phó!
Keng…
Nhưng ngay khi Lâm Động liệt tên Tần Thiên vào danh sách đối thủ nguy hiểm thì trên Bách Triều Sơn lại vang lên một tiếng chuông vang vọng.
Tiếng chuông như ngân mãi, kéo dài mãi không có điểm dừng!
Khi nghe thấy tiếng chuông ấy, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi, ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn đỉnh Bách Triều Sơn, trong ánh mắt đầy vẻ cuồng nhiệt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trên đỉnh Bách Triều Sơn lúc này, mây mù dần tan đi, để lộ ra một vầng mặt trời chói lòa. Một giọng nói hùng hồn đầy uy nghiêm vang vọng.
- Bách Triều Sơn đã mở ra, những người có Niết Bàn Ấn Thiên cấp trở lên mau chóng lên núi!