"Nguỵ Anh" Lam Vong Cơ nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt ngưng trọng, tiếng nói tràn đầy vẻ hoài nghi, hỏi: "Trí nhớ của người .... có phải đã hồi phục?"
"...?" Nguỵ Vô Tiện mơ hồ chớp mắt mấy cái, kết quả lực đạo trên cổ tay hắn bỗng nhiên tăng lên, đau đến mức hắn phải "A" một tiếng, chính là do tay của Lam Vong Cơ.
"....." Lam Vong Cơ cứng đờ, rồi mới nhận ra mình mất khống chế, có chút cúi đầu: "Thật xin lỗi"
"Không việc gì, không việc gì!" Nguỵ Vô Tiện đang định xoa cổ tay mình, nhưng Lam Vong Cơ đã thuận thế cầm cổ tay bị hắn bóp đỏ mà nhẹ nhàng xoa bóp, hắn cũng để yên cho y làm, thừa dịp này suy nghĩ kỹ lại các đầu mối.
--- Cũng khó trách Lam Vong Cơ lại hoài nghi như thế. Từ khi đối phương nói cho hắn biết Lam Tư Truy chính là Ôn Uyển lớn lên, hắn vẫn kêu thiếu niên đó là "A Uyển", Lam Cảnh Nghi có chỉnh hắn mấy lần nhưng hắn kiểu gì cũng không đổi cách kêu được. Kết quả vừa rồi chẳng hiểu tại sao lại thốt ra một tiếng "Tư Truy" nữa.
Cẩn thận suy nghĩ thêm, hắn phát hiện trí nhớ của mình vẫn có tổn thương không ít, vẫn không nhớ được khoảng thời gian sau khi ở bãi tha ma. Nhưng trong đầu tựa hồ lờ mờ xuất hiện một chuyện hắn mang các thiếu niên Lam gia cùng đi săn đêm, mơ mơ hồ hồ.
Hắn đem những sự kiện đó từng cái kể cho Lam Vong Cơ nghe, y rất nhanh nhận ra, đây đều là xảy ra trong khoảng thời gian trước khi mất trí nhớ một tháng.
Nguỵ Vô Tiện thông minh như thế, nghĩ một chút liền hiểu được, vỗ đùi vui vẻ nói: "Lam Trạm, chúng ta đây là đánh bậy đánh bạ lại tìm ra được phương pháp khôi phục trí nhớ!"
Lam Vong Cơ bởi vì lo lắng trí nhớ hắn lại bị ảnh hưởng lần nữa nên mới chậm chạp không dám phụ trợ hắn tu hành theo phương pháp này – Ai có thể ngờ, làm như vậy không những không gây tổn thương gì cho hắn, lại còn giúp khôi phục trí nhớ!
Vừa có thể tăng tốc độ kết Kim Đan, vừa có thể khôi phục ký ức, đây há không phải là việc quá tốt sao?! Cái này giống như lượm được vàng, Nguỵ Vô Tiện vui vẻ ôm Lam Vong Cơ hôn một cái.
Lam Vong Cơ chợt cứng đờ. Lập tức, vẻ khẩn trương trên gương mặt cũng từ từ biến mất, ôm lấy Nguỵ Vô Tiện, vỗ vỗ lưng hắn trấn an.
Nguỵ Vô Tiện gác đầu lên bả vai Lam Vong Cơ, nghĩ thầm: Lam Trạm đây là vui vẻ nói không nên lời nhỉ? Thật sự là làm khó hắn, lời trong lòng chỉ khi uống say mới có thể nói ra.
Nhớ tới Lam Vong Cơ lúc uống say nói câu uỷ khuất kia "Ngươi đã nói ngươi sẽ không quên", Nguỵ Vô Tiện càng cảm thấy trong lòng vừa mềm mại vừa chua xót. Cũng may ông trời mặc dù đùa nghịch bọn hắn một phen, giờ cũng coi như cho một biện pháp giải quyết mọi thứ vẹn toàn, quả nhiên trời không tuyệt đường người.
Có mấy lời dù bận tâm nhưng với tính tình của Lam Vong Cơ, y sẽ không nói ra, vậy thì hắn sẽ chủ động nói vậy. Nguỵ Vô Tiện buông cánh tay, đứng cách Lam Vong Cơ một chút, nhìn vào mắt y, chân thành nói: "Lam Trạm, đã phát hiện ra phương pháp, về sau chúng ta mỗi ngày tu luyện theo cách này, được không? Ta thật rất gấp muốn khôi phục ký ức á!"
Lam Vong Cơ gật gật đầu, ánh mắt nhu hoà, ấm giọng đáp: "Được"