"Nguỵ Anh?"
"....."
Nguỵ Vô Tiện từ từ mở mắt, trông thấy Lam Vong Cơ vẫn giữ nguyên tư thế ôm hắn. Dù cho mới ngủ dậy tư duy còn hỗn độn, hắn cũng lập tức nhận ra đáy mắt của đối phương rõ ràng rất là lo lắng.
--- Quả nhiên, Lam Vong Cơ cũng lo lắng y như hắn.
Nguỵ Vô Tiện cười cười, cọ cọ vào lồng ngực y mấy lần để an ủi. Nói cho y biết, trí nhớ của mình không bị ảnh hưởng, vẫn còn nhớ rõ y.
Lam Vong Cơ nghe thấy thế, quả thật thở dài một hơi.
Bên ngoài trời đã sáng rồi, Nguỵ Vô Tiện ngủ một giấc say sưa đến tận bình minh. Lam Vong Cơ đứng dậy giúp hắn mặc quần áo, Nguỵ Vô Tiện lần này không chối từ, ngoan ngoãn duỗi cánh tay ra, phối hợp với động tác của Lam Vong Cơ.
Nguỵ Vô Tiện ngáp một cái, cùng y nói chuyện cho tỉnh táo, nói đến các thiếu niên, thuận miệng hỏi một câu: "Tư Truy bọn hắn trở về rồi sao?"
Lam Vong Cơ vuốt cằm nói: "Đã trở về. Chúng ta hôm nay liền...."
Đang nói, y bỗng nhiên ngừng bặt, ngẩng đầu, không dám tin nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện bị y nhìn không hiểu gì, hỏi: "Sao, thế nào?"
"...." Lam Vong Cơ nắm chặt tay hắn, thanh âm hơi có chút run rẩy, hỏi: "Ngươi vừa rồi gọi cái gì Lam Tư Truy?"
Nguỵ Vô Tiện nói: ".... Tư Truy a? Có cái gì không đúng sao....A!!!"
Hắn chợt nhớ ra, mình rõ ràng nên gọi hắn là "A Uyển" mới đúng.