Một đường ngự kiếm bay thẳng đến Loạn Táng Cương, Lam Vong Cơ mới vội vàng đáp xuống, men theo con đường núi đi vào bên trong.
"Hàm Quang Quân?"
Ôn Tình thấy y từ xa, không nghĩ y lại trở về sớm như vậy. Một tháng trước, lúc Ngụy Vô Tiện nhận được thư hồi âm, sắc mặt hắn đặc biệt không tốt, còn bày ra bộ dáng mất tinh thần trước mặt nàng một lúc lâu, cả ngày đi tới đi lui chê món ăn này không ổn, nói cái cột gỗ kia dựng không tốt, từ đầu đến chân đều toát ra vẻ bực bội vì bị bỏ rơi. Lam Vong Cơ gật đầu, hỏi:
"Ngụy Anh đâu?"
Ôn Tình đáp:
"Khoảng thời gian này hắn đều nhốt mình ở trong động!"
Lúc này, Lam Vong Cơ mới bình tâm lại một chút. Y vốn dĩ đã căn thời gian, nhưng lại sợ vì mình can thiệp vào mà mọi chuyện sẽ xảy ra sớm hơn dự kiến. Nếu trở về muộn mấy ngày, không chừng sẽ bỏ lỡ biến cố chặn giết ở Cùng Kỳ đạo. Ôn Tình thấy y khi vừa đáp xuống đã mang một sắc mặt âm trầm khiến người ta sợ hãi, hiện tại cũng đã hòa hoãn mấy phần, mới cẩn thận dè dặt lên tiếng:
"Hàm Quang Quân, hay là ngài vào Phục Ma động xem qua hắn một chút? Từ khi hắn nhận được thiệp mời đến tham dự tiệc đầy tháng của Kim gia tiểu công tử thì cứ nhốt mình trong động cả ngày lẫn đêm. Ta với A Ninh muốn đi vào cũng không được, hắn đặt kết giới ngay tại cửa động mất rồi, nên chúng ta chỉ có thể đúng giờ mang cơm đến đặt ngoài cửa cho hắn mà thôi."
Nàng cau mày, nhỏ giọng nói:
"Nếu không phải trong động thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh chứng tỏ hắn còn sống, ta còn tưởng là..." Ôn Tình dừng lại một chút, ngữ khí chắc nịch nói: "Tóm lại, nếu là Hàm Quang Quân đi vào, nhất định hắn sẽ không cản ngài đâu."
Lam Vong Cơ gật đầu:
"Ừ."
Y men theo con đường nhỏ đi vào trong, tận đến khi đứng trước cửa động mới đưa tay ra thăm dò. Quả nhiên Ngụy Vô Tiện đã đặt kết giới ở đây, hẳn là sợ người khác đi loạn, hoặc là đề phòng xung kích bên trong phát ra ngoài. Lúc Lam Vong Cơ bước vào, kết giới tự nhiên lóe lên, nhưng cũng không có vẻ như là sẽ cản chân y.
Ngụy Vô Tiện không nằm trên giường, quần áo lại còn vứt lung tung khắp nơi. Không có Lam Vong Cơ ở đây, hắn lại trở về với bộ dáng lôi thôi lếch thếch ngày trước. Trái lại đệm giường lại không có một nếp nhăn, như thể trong khoảng thời gian này không có ai nằm trên đó. Lam Vong Cơ từ cửa động đi vào trong, chưa đi được hai bước thì đã thấy một người nằm trên tấm thảm đang trải dưới mặt đất, say sưa ngủ thiếp đi. Dụng cụ các loại vứt la liệt trên bàn, nào là phôi dao dùng để điêu khắc, rồi còn có một thanh ngọc bị đục đầy lỗ hổng, trông cứ như là bị người ta tận dụng quá mức, phù chú ghim đầy bên trên, nhìn không rõ phù họa là gì. Lam Vong Cơ cũng không tiến tới cái bàn mà lại cúi xuống đem người đang cuộn mình trên tấm thảm bế lên. Người trong ngực bỗng nhiên bừng tỉnh, cảnh giác quát một tiếng:
"Ai?"
Lam Vong Cơ nhanh hơn một bước nắm chặt lấy cổ tay đang đánh tới, thấp giọng nói:
"Là ta."
Bọng mắt Ngụy Vô Tiện vì thức đêm mà có hơi xanh tím, mê man nhìn y một hồi mới thả lỏng:
"Ôi... Lam Trạm à..."
Lam Vong Cơ gật đầu:
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện ngáp một cái, chui vào trong ngực y, thanh âm mềm mại nhu nhuyễn lẩm bẩm:
"Sao ngươi về sớm vậy."
Lam Vong Cơ đáp:
"Lo cho ngươi."
Ngụy Vô Tiện nghe thấy câu này, trong lòng cảm thấy vô cùng hưởng thụ, vốn dĩ còn muốn phàn nàn thêm mấy câu, đến giả bộ đứng đắn cũng không muốn, chỉ hắc hắc cười một tiếng, đặc biệt vui vẻ ôm lấy eo Lam Vong Cơ, đem mặt cọ cọ vào cổ y:
"Có thật không? Tốt như vậy, vì lo cho ta nên về sớm?"
"Ừ."
Lam Vong Cơ đem hắn ôm chặt vào lòng, tận đến khi xác nhận người trong ngực vẫn an an ổn ổn không có gì bất thường, trái tim đang treo lơ lửng mới có thể hạ xuống. Y sợ rằng mình về đến nơi thì Ngụy Vô Tiện đã xuống núi rồi, đến lúc đó nửa tia hi vọng cứu vãn cũng đừng hòng có. Vốn dĩ Lam Vong Cơ đã đáp ứng với Lam Hi Thần sẽ không tự ý sửa đổi lộ tuyến của hồi ức, ban đầu còn nghĩ đưa Ngụy Vô Tiện tới hôn lễ đã khiến ác rủa phát hiện ra dị động, không ngờ rằng phương pháp dùng người giấy phụ hồn của Ngụy Vô Tiện lại có tác dụng. Ác rủa không hành động theo lẽ thường, lại còn dung túng Lam Vong Cơ sửa đổi lộ tuyến đã định ra trước đó, khiến y nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được rốt cuộc ác rủa kia muốn làm cái gì. Lam Vong Cơ đành phải đi đến đâu tính đến đó, trong lòng lại không nỡ để Ngụy Vô Tiện phải đối mặt với những chuyện sẽ xảy ra sau này, thầm nghĩ biết đâu mình may mắn có thể thử sửa đổi lộ tuyến kia thêm một chút. Không tìm được cách giải quyết cũng không sao, ít nhất Ngụy Vô Tiện vẫn ở bên cạnh y, y sẽ dốc toàn lực bảo hộ hắn. Còn với ác rủa, cũng chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu mà thôi.
"Cuối cùng ngươi cũng về rồi..." Ngụy Vô Tiện được y ôm trong ngực, thấp giọng nói: "Mấy ngày trước ta đều nằm mơ thấy một giấc mơ không tốt, không có ngươi ôm thật là không thể yên giấc mà."
Lam Vong Cơ hỏi:
"Mơ thấy cái gì?"
Ngụy Vô Tiện cau mày, dường như có chút suy tư:
"Ta mơ thấy... chỉ còn lại một mình ta, tất cả mọi người đều rời bỏ ta."
Ngón tay của Lam Vong Cơ khẽ khựng lại, thanh âm trầm thấp nói:
"Sẽ không."
Ngụy Vô Tiện nhíu mày:
"Nhưng mà giấc mơ quá chân thực, ta luôn cảm thấy có chuyện gì đó không ổn."
Lam Vong Cơ vuốt ve gáy hắn, khẽ nói:
"Chỉ là mơ thôi..."
Ngụy Vô Tiện nhìn thẳng vào mắt y, tìm kiếm trong đáy mắt ấy một chút cảm giác an ổn vững chắc như bàn thạch. Một lúc lâu sau, Ngụy Vô Tiện mới cười nhẹ một tiếng:
"Thật ra cũng có gì quan trọng đâu, dù sao cũng không có ai có thể cam đoan mình sẽ vĩnh viễn không rời xa một người khác. Giống như ta hiện tại đã ly khai khỏi Liên Hoa Ổ, dọn đến ở trên Loạn Táng Cương này."
Tuy ngoài miệng nói lời cảm khái, nhưng thân thể lại chặt chẽ quấn lấy Lam Vong Cơ, như muốn đem toàn bộ nhớ nhung một tháng nay trút xuống trong cái ôm này, vừa hài lòng vừa thỏa mãn hít hà mùi đàn hương trên người y. Khóe mắt Lam Vong Cơ khẽ giật giật, cũng không đáp lại câu than thở phiền muộn kia của hắn, chỉ thản nhiên nói:
"Không nghe lời."
Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên trợn tròn hai mắt:
"Cái gì cơ?"
Lam Vong Cơ lại ôm chặt hắn, tiến về phía giường:
"Ngủ như thế, cơ thể sẽ không thoải mái."
Ngụy Vô Tiện "a" lên một tiếng, trong lòng biết Lam Vong Cơ đang trách hắn không có y ở đây mà ngựa quen đường cũ, chỉ lót một tấm thảm rồi tùy tiện ngủ ngay trên mặt đất. Trong phút chốc, từ đáy lòng chợt dâng lên một cảm giác ngọt ngào lại xen lẫn chút ủy khuất chua xót, nhíu mày giễu cợt nói:
"Hàm Quang Quân cũng không có sớm trở về giám sát, ngược lại còn trách ta sao?"
Lam Vong Cơ đem hắn đặt lên đệm, lại tỉ mỉ cởi ngoại bào và giày của hắn ra, gấp lại chỉnh tề để một bên:
"Trách ta."
"Thật sao? Không trách ngươi, ta yêu ngươi muốn chết, làm sao mà nỡ trách ngươi chứ."
Ngụy Vô Tiện bật cười, đem Lam Vong Cơ ôm vào trong lòng vuốt ve, lại còn thích chí hôn loạn một trận rồi kéo y vào trong chăn.
"Đến đến đến, ngủ cùng ta một lúc."
Cho dù bây giờ trời có sập xuống thì hắn cũng phải ngủ một giấc trước đã. Vậy nên Ngụy Vô Tiện vừa kéo một cái, Lam Vong Cơ liền phối hợp nương theo chui vào trong chăn. Người trong ngực y cựa phải cựa trái tìm một tư thế dễ chịu để ngủ, chóp mũi lại ở bên cổ Lam Vong Cơ ngửi tới ngửi lui. Lam Vong Cơ nghi hoặc nhìn hắn một lát. Ngụy Vô Tiện thấp giọng thì thầm:
"Đừng động, hơn một tháng không gặp, để ta ngửi xem trên người ngươi có mùi của người khác không."
Trong lòng Lam Vong Cơ biết rõ là hắn đang trêu chọc mình, nhưng vẫn mặc kệ Ngụy Vô Tiện muốn làm gì thì làm. Hai đầu lông mày của Lam Vong Cơ nhíu lại, cảm nhận được hai cánh tay không thành thật của người kia đang đục nước béo cò luồn vào bên trong quần áo của mình sờ soạng một trận, lại còn vô cùng lưu luyến ở trên vòng eo thọn gọn cùng vùng bụng săn chắc, bàn tay không ngừng vuốt ve từng tấc da thịt nơi đó. Tận đến khi bị sờ đến mức toàn thân bốc hỏa, Lam Vong Cơ mới cố đè lại tiếng rên rỉ, nắm chặt lấy tay Ngụy Vô Tiện, nhàn nhạt nói:
"Ngửi xong?"
Ngụy Vô Tiện hôn bẹp lên cổ y một cái, thấp giọng nói:
"Tốt lắm, đã kiểm tra xong, đúng là chỉ có mùi của ta."
Lam Vong Cơ hạ mi mắt xuống, nói:
"Ừm, thế thì ngủ đi."
Hai người rơi vào im lặng. Một lúc sau, Ngụy Vô Tiện lại lên tiếng:
"Hàm Quang Quân, ngươi cứ nắm lấy tay ta như vậy thì ta ngủ thế nào được."
Lam Vong Cơ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, đáp:
"Không túm lấy, ngươi cũng đâu có ngủ."
"Lam Trạm, ngươi học xấu!" Ngụy Vô Tiện bị y nói một câu đâm trúng tim đen, lập tức cười một tiếng, nói: "Ngươi buông ta ra, ta sẽ không lộn xộn nữa."
Lam Vong Cơ buông lỏng cổ tay hắn ra, đem người ôm vào trong ngực, nói:
"Là ngươi dạy tốt."
Ngụy Vô Tiện cười ha ha, quả nhiên là ngoan ngoãn vòng tay ôm lấy eo y, không nghịch ngợm nữa. Đúng thật là có chút mệt mỏi, Ngụy Vô Tiện chôn mặt ở vai y, hết ngáp ngắn rồi ngáp dài, lẩm bẩm nói:
"Lần này ngươi về nhà có sao không? Thúc phụ ngươi có làm khó dễ ngươi không? Đại ca ngươi nói thế nào?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Bình thường, cũng không gặp thúc phụ, lần này là huynh trưởng giấu thúc phụ lén gọi ta về."
Ngụy Vô Tiện "a" một tiếng, mơ mơ hồ hồ nói:
"Vậy là tốt rồi... Trước đó ta còn sợ ngươi không cách nào bàn giao với thúc phục ngươi." Hắn thấp giọng cười: "Nếu thật sự là phạt nặng Lam nhị ca ca của ta thì đúng là không nói lý lẽ mà."
Lam Vong Cơ càng đem hắn ôm chặt hơn:
"Sẽ không."
Ngụy Vô Tiện lại như nhớ ra chuyện gì đó, từ trong ngực y giãy ra:
"Đúng rồi! Ta cho ngươi xem thứ này!"
Lam Vong Cơ nhìn theo Ngụy Vô Tiện đưa tay ra với lấy ngoại bào màu đen, sau đó lục lọi một chút, từ bên trong lôi ra một vật, đưa đến trước mặt y:
"Lam Trạm, ngươi nhìn xem."
Một cái chuông bạc điêu khắc hình hoa sen chín cánh lẳng lặng nằm đó, tỏa ra ánh sáng bàng bạc tinh khiết, được chạm trổ cực kỳ tinh xảo. Dù là lần đầu nhìn thấy, nhưng Lam Vong Cơ cũng biết rõ đây là cái gì. Trước khi nhập mộng, Ngụy Vô Tiện đã từng nhắc đến vật này với y, chính là đại lễ mừng đầy tháng mà rốt cuộc hắn không thể tận tay tặng cho Kim Lăng. Y im lặng mím chặt môi, đột nhiên không biết nên nói cái gì cho phải. Ngụy Vô Tiện cực kỳ hài lòng ngắm nghía chuông bạc trên tay, lên tiếng giải thích:
"Ngươi đừng xem thường nó, cái chuông bạc này có ẩn chứa một cỗ năng lượng cực kỳ mạnh mẽ, những yêu ma quỷ quái cấp thấp đều không đến được gần người đeo nó đâu."
Lam Vong Cơ gật đầu:
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện nói tiếp:
"Ta muốn đưa nó..."
"Là tặng nó cho Kim Lăng nhân ngày đầy tháng, đúng không?" Lam Vong Cơ khẽ nói: "Ta có nghe huynh trưởng nói qua chuyện thiếp mời."
Nhãn tình Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên sáng rực:
"Người hiểu ta nhất chỉ có thể là Hàm Quang Quân."
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, nhìn Ngụy Vô Tiện đung đưa chiếc chuông bạc trong tay, lại còn thấp giọng phàn nàn:
"Hạ lễ tặng cho cháu trai chưa gặp mặt kia của ta khiến ta hao tâm tổn sức tận nửa tháng trời."
Nhưng khóe miệng lại thấp thoáng ý cười không thể che giấu. Ngụy Vô Tiện trù tính:
"Còn thiếu một món linh kiện nữa, ngày mai ta sẽ xuống núi mua."
Bàn tay đang nắm lấy chiếc chuông bạc của hắn bỗng nhiên bị bao phủ bởi một bàn tay khác, thân thể đang nửa nằm nửa ngồi trên giường bị người ta kéo vào trong ngực. Đến khi cơ thể có chút lạnh được Lam Vong Cơ chặt chẽ ôm lấy, Ngụy Vô Tiện mới mơ hồ hỏi:
"Sao thế?"
Lam Vong Cơ tựa cằm lên vai hắn, thanh âm thật thấp:
"Mấy ngày tới ngươi có thể đừng xuống núi được không?"
Đột nhiên y rất muốn... thăm dò xem có thể sửa đổi lộ tuyến đã định ra trong hồi ức hay không... Dù chỉ có một phần vạn khả năng...
Ngụy Vô Tiện cười cười nói:
"Nhưng mấy ngày nữa là tới tiệc đầy tháng của Kim Lăng rồi, nếu không xuống núi thì ta mua linh kiện thế nào được."
Lam Vong Cơ trầm giọng nói:
"Ta đi thay ngươi."
"Phần tâm ý này phải do chính tay ta chọn mới có thể hài lòng được." Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên trợn tròn mắt, như thể đã hiểu ra chuyện gì, nhẹ nhàng hít vào một tiếng, khó tin mà nâng mặt Lam Vong Cơ lên: "Lam Trạm..."
Ngụy Vô Tiện ngừng lại một chút, lựa lời nói:
"Không phải là ngươi đang làm nũng đấy chứ..."
Lam Vong Cơ cũng không trả lời, chỉ hạ thấp mi mắt xuống. Ngụy Vô Tiện thấy tiểu bộ dáng nhu thuận hiếm thấy này của y, bèn thử lên tiếng thăm dò:
"Thật sự là đang làm nũng?"
Lam Vong Cơ: "..."
Lam Vong Cơ muốn giải thích, nhưng không biết phải nói thế nào cho ổn, vậy nên chỉ có thể phun ra hai từ:
"Không có."
Ngụy Vô Tiện cười ha ha, yêu thương mà vòng tay ôm lấy y, hôn một cái:
"Được rồi được rồi, ngươi đừng cáu kỉnh, là ta nghĩ nhiều, được chưa! Nhưng mà ngươi cũng phải nói cho ta biết vì sao ngươi không muốn ta xuống núi chứ."
Nam nhân này bình thường ở trước mặt mình luôn cường thế trầm ổn, khó khăn lắm mới lộ ra thần sắc khó xử muốn nói rồi lại thôi, khiến cho trong lòng Ngụy Vô Tiện bỗng có chút ngứa ngáy. Lam Vong Cơ trầm mặc, chớp mắt một cái, khẽ mím môi. Tiếp theo, y do dự cúi đầu xuống, chậm rãi ghé sát lại gần khóe môi của Ngụy Vô Tiện rồi đặt lên đó một cái hôn cực nhẹ. Ngụy Vô Tiện bị nụ hôn này của y làm cho sửng sốt, trong lòng lại càng ngứa ngáy hơn. Nhưng mà hắn có cảm giác động tác này cực kỳ quen thuộc.
"Ta..." Lam Vong Cơ thấp giọng nói; "Không muốn ngươi xuống núi, có được không?"
Ánh mắt của y nâng lên một chút, lại đặt lên chóp mũi Ngụy Vô Tiện một cái hôn cực nhẹ khác. Ngay tại lúc Ngụy Vô Tiện đang định hé miệng nói cái gì đó, cánh môi nhạt màu mềm mại ngay lập tức ngậm lấy đôi môi của hắn, nhẹ nhàng hôn liếm.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Cuối cùng Ngụy Vô Tiện cũng hiểu vì sao mà mình cảm thấy động tác này cực kỳ quen thuộc... Cái động tác này, con mẹ nó mỗi lần hắn làm nũng với Lam Vong Cơ đều thường xuyên đem ra dùng!
Hôn khóe môi một cái, hôn chóp mũi một cái, cuối cùng là ngậm lấy cánh môi liếm một cái, chuyên môn được hắn đem ra dùng để câu tiểu cô bản này. Câu phát nào chuẩn phát đó, trong chốc lát là có thể đem người câu thẳng lên giường. Bình thường hắn hay làm cái trò này cũng cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng mà đổi lại là Lam Vong Cơ làm, trong lòng hắn như bùng nổ.
"Được! Ngươi có phải cho rằng ta đang mệt thì sẽ không ăn ngươi?!"
Một cỗ ham muốn bùng lên, Ngụy Vô Tiện cảm thấy eo lưng mình có chút mềm nhũn ra, liền xoay người cưỡi lên thân Lam Vong Cơ, làm ra vẻ ác bá túm lấy hai cánh tay của Lam Vong Cơ chế trụ trên đỉnh đầu. Ngụy Vô Tiện cúi đầu xuống, cắn lên môi y, thanh âm ướt át nói:
"Ta sẽ đem ngươi ăn sạch sẽ, để Hàm Quang Quân không xuống nổi giường của Di Lăng lão tổ ta luôn."
Lam Vong Cơ bị hắn hôn đếm mức khóe môi vương đầy nước bọt, sắc mặt vẫn bình tĩnh đáp:
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện hắc hắc cười, vuốt ve mặt y nói:
"Nói đi, trước khi ta động thủ có muốn nói gì với ta không? Chỉ cho ngươi một cơ hội duy nhất, không nói thì sẽ không có quyền lên tiếng nữa."
Lam Vong Cơ vẫn im lặng, chỉ là ánh mắt lưu ly cực thiển vẫn thâm tình nhìn thẳng vào hắn. Ngay tại lúc mà Ngụy Vô Tiện sắp bị mỹ sắc câu dẫn đến mức thần hồn điên đảo, không thể nhịn được nữa, thở ra một tiếng cúi đầu định hôn xuống, Lam Vong Cơ rốt cuộc cũng chịu mở miệng. Đôi mắt nhạt màu vô cùng thản nhiên lại tràn đầy nghiêm túc, y gằn rõ từng chữ một:
"Ngụy Anh, chúng ta thành thân đi."
Đầu ngón tay của Ngụy Vô Tiện bỗng run lên, hai mắt mở lớn vì kinh ngạc.
"Thật ra cũng có gì quan trọng đâu, dù sao cũng không có ai có thể cam đoan mình sẽ vĩnh viễn không rời xa một người khác."
Nếu vậy, ta sẽ dùng phương thức này, cam đoan với ngươi, vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi!