Vân Thâm Bất Tri Xứ, bên ngoài Tàng Thư Các.
Lam Vong Cơ vững vàng đứng bên hiên cửa, dõi mắt nhìn theo đám người phía xa đang không ngừng tán dương khen thưởng. Khoảng cách này không đủ để những người đang dự lễ khánh thành Tàng Thư Các có thể chú ý đến y, nhưng y vẫn có thể nghe rõ bên kia đang nói những gì.
"Không nghĩ đến một tòa tiên phủ quy mô lớn như vậy, lại còn là tiên cảnh trăm năm, vậy mà lại có thể trùng kiến trong thời gian ngắn như thế, quả thật là không tưởng."
"Lam gia là thế gia lâu đời, Tàng Thư Các lại là nơi quan trọng nhất, đương nhiên phải cố sức dựng lại rồi."
"Nhưng mà cũng chỉ là xây lại bên ngoài, không biết những tàng thư bí quyển trước kia có được lưu giữ lại hay không. Thật đáng tiếc!"
"Chuyện này thì ngươi không biết rồi, trước khi Xạ Nhật chi chinh diễn ra, Ôn thị còn như mặt trời ban trưa, Trạch Vu Quân lúc đó đã một thân một mình liều chết mang theo những bí thư trong Tàng Thư Các thoát ly hiểm cảnh. Hiện tại những thư tịch đó đều đang được đặt trong Tàng Thư Các trước mặt ngươi đó."
"Trạch Vu Quân đúng là không tầm thường, đáng tiếc đệ đệ của ngài ấy lại cùng với ma đầu Ngụy Vô Tiện..."
Đột nhiên, có một người hỏi:
"Lần này sao không thấy Hàm Quang Quân đâu?"
Bốn phía bỗng nhiên yên tĩnh dị thường. Một người cười nhạo nói:
"Làm gì mà phải nhắng lên như vậy, y cũng đâu có ở đây. Hiện tại Lam gia sợ là cũng không dám gọi y về, tránh phải bước lên đầu sóng ngọn gió. Y như vậy mà dám trước mặt bách gia thừa nhận cùng Ngụy Vô Tiện tằng tịu có tư tình với nhau, có lẽ bây giờ còn đang ở trên cái chốn hoang dã gọi là Loạn Táng Cương kia tiêu dao khoái hoạt rồi. Còn gọi y một tiếng Hàm Quang Quân là đã nể mặt Trạch Vu Quân mà lưu lại chút lễ mọn rồi đó."
Một tu sĩ đứng bên cạnh cau mày nói:
"Lời này không thể nói, Hàm Quang Quân chẳng qua là bị kẻ gian mê hoặc thôi."
Vừa nhắc đến loại chuyện tư mật chỉ có thể ngầm hiểu với nhau chứ không thể công khai nói ra này, lập tức có người luôn miệng cảm khái:
"Ôi, các ngươi nói xem, ma đầu Ngụy Vô Tiện kia rốt cuộc đã dùng cách gì mà có thể đem một chính nhân quân tử của một thế gia mẫu mực như Lam Vong Cơ câu dẫn đến mức thần hồn điên đảo, thà từ bỏ thân phận Lam gia nhị công tử cũng muốn cùng hắn chạy đến cái nơi thâm sơn cùng cốc kia, lại còn ở với nhau tận hai năm?"
Trong đám người có kẻ trầm thấp nở nụ cười:
"Có thể là cách gì... Ngụy Vô Tiện tu luyện tà đạo như vậy, ắt hẳn là biết phương thức song tu gì đó khiến âm dương điên đảo, người đã bị hắn câu đến tay đều không thể thoát ra được."
"Chậc, lời này của ngươi cũng thật là..." Người nào đó có vẻ như không đành lòng nghe tiếp, cảm khái: "Hàm Quang Quân cũng thật là hồ đồ mà!"
"Đúng vậy, thật sự là hồ đồ rồi!"
Lam Vong Cơ thu liễm ánh mắt, bình tĩnh đứng yên tại chỗ. Một cành ngọc lan sum suê vươn dài ra, bao phủ cả thể xác lẫn tinh thần y. Từng cánh hoa ngọc lan thuận theo làn gió nhẹ mà xào xạc rơi, uốn mình trong không trung rồi ung dung đáp xuống, yên lặng nằm cạnh góc áo trắng tinh và mũi giày của y. Một cánh tay bỗng vươn ra, đón lấy đóa hoa còn nguyên màu tươi mới. Lam Hi Thần không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh y, đầu ngón tay khẽ mân mê cánh hoa mềm mại:
"Vong Cơ."
Lam Vong Cơ hạ thấp mi mắt, hành lễ:
"Huynh trưởng."
Lam Hi Thần gật đầu:
"Lần này gọi đệ trở về, đệ biết là có ý gì không?"
Lam Vong Cơ khẽ lắc đầu:
"Không biết."
Lam Hi Thần suy tư, nhìn y một lúc mới lên tiếng:
"Thật sự không biết sao?"
Lam Vong Cơ trầm mặc trong chốc lát, đáp lời:
"Nếu là vì chuyện kia, huynh trưởng cũng biết, một khi Vong Cơ đã quyết định thì sẽ không thay đổi."
Lam Hi Thần cũng trầm mặc. Hai huynh đệ họ vốn không phải sinh đôi, nhưng lại giống nhau đến tám chín phần. Có điều, hiện tại cùng sóng vai đứng dưới tàng ngọc lan xanh mướt đã có thể nhận ra tướng mạo dần thay đổi theo thời gian. Bây giờ chỉ cần nhìn qua cũng sẽ phân biệt được ai là tông chủ của Lam gia, ai là Hàm Quang Quân "bị ma đầu mê hoặc tâm trí đến thần hồn điên đảo" trong miệng thế nhân. Một lúc lâu sau, Lam Hi Thần mới thở dài một tiếng:
"Đệ hà tất phải khổ như vậy."
Lam Vong Cơ rũ mi mắt, đáp:
"Vong Cơ cũng không cảm thấy thiệt thòi."
Lam Hi Thần lại nói:
"Lần này là ta tự mình chủ trương, giấu giếm thúc phục... gọi đệ về dự lễ."
Cơn giận của Lam Khải Nhân đến nay còn chưa tan, mỗi lần nghĩ đến chuyện này đều uất nghẹn không nói nên lời. Sau khi biết chuyện, ông đã phái người đi khuyên bảo nhiều lần nhưng không có kết quả, nên mới tức tối nói:
"Nếu không về thì vĩnh viễn không cần quay lại nữa!"
Lam Hi Thần dừng lại một chút, thấp giọng hỏi:
"Đệ cùng Ngụy công tử... vẫn tốt chứ?"
Nhắc đến người này, thần sắc nghiêm túc trong mắt Lam Vong Cơ liền nhu hòa đi vài phần, thanh âm trầm thấp:
"Rất tốt, huynh trưởng không cần lo lắng."
Lần này y trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng đã hơn một tháng, ngoài mặt thì mang danh nghĩa dự lễ, nhưng thực chất là cố tình thuận theo lộ tuyến mà ác rủa đề ra, thử xem đến cùng là nó muốn giở trò gì. Lam Vong Cơ xem qua tất cả các thư quyển trong Tàng Thư Các, hi vọng có thể tìm được chút ít thông tin gì đó để phá giải ác rủa. Nhưng mà trước mắt, ngoại trừ việc ác rủa mặc kệ y cải biến lộ tuyến trong hồi ức, cùng Ngụy Vô Tiện sớm chiều ở chung trên Loạn Táng Cương ra thì cũng không còn dị động nào khác. Nếu như ác rủa muốn chọc giận Ngụy Vô Tiện thì đáng lẽ không nên thuận theo tâm ý của hắn mà phải tìm đủ cách cản trở bọn họ. Nhưng đến giờ phút này, ngoại trừ những lời châm chọc mắng chửi từ miệng thế nhân nhắm vào mình thỉnh thoảng sẽ làm Ngụy Vô Tiện không vui khi ra ngoài thì cũng không làm gì khác. Nhưng cách này đúng là có thể ảnh hưởng đến Ngụy Vô Tiện, hay nói đúng hơn, đây là cách duy nhất có hiệu quả với Ngụy Vô Tiện.
Mỗi lần Ngụy Vô Tiện nghe thấy có người ở sau lưng đàm tiếu về Lam Vong Cơ thì đều sẽ tính tình đại phát, hỏa khí cùng phẫn nộ bừng bừng dâng lên, nhiều khi còn muốn trực tiếp ra tay động thủ. Vậy nên càng ngày Lam Vong Cơ càng không dám tùy ý để hắn một mình xuống núi, lúc nào cũng đi cùng hắn, mỗi khi hắn tức giận đến không kiềm chế được đều sẽ kịp thời dỗ dành, đem người hảo hảo khống chế lại. Sau đó Ngụy Vô Tiện sẽ vừa áy náy lại vừa có chút bất an nằm ngoan ngoãn trong lòng y, hoặc là chủ động ôm y hôn y. Lam Vong Cơ đương nhiên không cần hắn dỗ dành như vậy, nhưng cuối cùng vẫn chịu không nổi những lời bày tỏ tâm ý vừa thẳng thắn vừa chân thành của hắn, trực tiếp mạnh mẽ cuốn lấy nhau, một mảnh tràn đầy xuân sắc.
Lam Vong Cơ nhớ lại, vào cái đêm trước khi mình trở về có nói với Ngụy Vô Tiện rằng lần này mình có thể ra ngoài hơi lâu. Trên mặt Ngụy Vô Tiện lúc đó rõ ràng là một bộ dáng thấu hiểu, giả vờ coi như không có chuyện gì lớn, còn nói:
"Lần này ngươi về cứ ở thêm mấy ngày, ở bên thúc phụ và đại ca ngươi lâu một chút."
Thật ra trong lòng hắn vô cùng lưu luyến không nỡ rời xa, nhưng lại e ngại y cho rằng mình là người không hiểu đạo lý, ngay cả giọng nói cũng mang theo một tia ý vị xót xa. Từ trước đến nay, trong lòng hắn luôn áy náy, cảm thấy Lam Vong Cơ ở cạnh mình đã phải chịu khổ quá nhiều, vì muốn đồng cam cộng khổ với mình mà không được gặp người thân. Nhưng mà hắn cũng đã sớm được y nuông chiều đến mức ỷ lại, một ngày không gặp dài tựa ba thu, chỉ cần nghĩ đến việc buổi tối không có người thương ôm mình chìm vào trong giấc ngủ thì toàn thân lại thấy không thoái mái. Nhưng cuối cùng hắn vẫn cười nhẹ một tiếng, một câu 'Ta không sao đâu, ngươi cứ đi đi' vô cùng bình thường từ miệng hắn tuôn ra lại thập phần ai oán, giống như tân nương bị chính phu quân của mình bỏ rơi ngay trong đêm tân hôn. Lam Vong Cơ không biết phải nói gì, chỉ yên lặng nhìn hắn, sau đó vươn tay kéo người vào trong ngực, hạ xuống một cái hôn vừa sâu vừa dài.
Ngụy Vô Tiện bị hôn đến mức cả mặt ửng hồng, phập phồng thở dốc. Đến khi bị người ta đặt dưới thân, đem hai chân tách ra, cửa huyệt mềm mại phấn nộn bị hung hăng thúc vài cái, dịch thủy trong suốt không ngừng theo động tác ra vào mà tuôn trào, thấp giọng vừa nức nở vừa rên rỉ, vách thịt nóng ấm lại càng siết chặt hơn. Ngụy Vô Tiện thuận theo tình triều mãnh liệt liều mạng quấn lấy Lam Vong Cơ, ở bên tai y thở gấp nỉ non, cái gì mà không có y thì không chịu được, hoặc là rên rỉ phóng đãng cầu hoan không cần giấu giếm. Dáng vẻ mềm mại nhu thuận cả về thể xác lẫn tinh thần khiến người ta yêu thương này lại đặc biệt khơi dậy dục vọng chinh phục cùng độc chiếm mà Lam Vong Cơ vẫn luôn ẩn nhẫn kiềm chế, khiến y bắt đầu hành sự không biết nặng nhẹ, ra sức thao lộng người dưới thân. Ngụy Vô Tiện cũng vô cùng phối hợp, từ đầu đến cuối đều mặc y giày vò, còn hận không thể đem tính khí của y nuốt vào sâu hơn, để cho y hung hăng yêu thương mình hơn nữa.
Tận đến khi bị người ta làm đến mức toàn thân run lẩy bẩy, hai mắt thất thần mông lung đẫm nước, mỗi tấc da thịt mịn màng đều lưu lại những vết hôn mút và liếm cắn, từ đầu đến chân đều được bao bọc trong mùi đàn hương thanh lãnh, trận hoan ái thô bạo lại kích thích này mới chịu dừng lại. Ngụy Vô Tiện mềm nhũn tựa vào trong ngực y, sống chết cũng không cho Lam Vong Cơ rút ra, thấp giọng nỉ non:
"Nếu ngươi muốn ta... thì mau mau trở về với ta... ta sẽ rất nhớ ngươi."
Lam Vong Cơ yêu thương vuốt ve tấm lưng trần còn khẽ run rẩy của hắn, như vuốt lông một con mèo nhỏ, dỗ dành xoa dịu người trong ngực. Y hiểu quá rõ con người của Ngụy Vô Tiện, biết hắn thường hay lo lắng thái quá nhưng lại một mực giấu kỹ nơi đáy lòng. Khi ngủ, Ngụy Vô Tiện thích nhất là không mặc gì mà dán lấy y, hoặc là bắt y để nguyên phân thân trong người hắn rồi cùng nhau yên giấc. Như vậy mới có thể khiến hắn có được cảm giác an tâm thật sự, thời điểm nép vào trong lòng Lam Vong Cơ sẽ vô cùng ngoan ngoãn, giống như một con mèo nhỏ thích quấn người mà làm nũng.
Buổi sáng ngày hôm sau, trước khi Lam Vong Cơ lên đường, hắn còn cố gắng mở mắt, mơ mơ màng màng ôm lấy mặt y vừa hôn loạn vừa thấp giọng lầm bầm gì đó. Tận đến khi được ôm vào thùng tắm thu dọn sạch sẽ, mặc trên người trung y của Lam Vong Cơ thì hắn mới hài lòng cuộn tròn trong chăn ngủ tiếp. Lam Vong Cơ nhẹ nhàng xoa nắn mấy đầu ngón tay của hắn, vốn định sớm lên đường, nhưng lại nhịn không được đem tiểu mềm mại vừa nhu thuận vừa dính người kia ôm vào trong ngực, ôn nhu vuốt ve một hồi lâu, nhẹ nhàng đặt từng cái hôn yêu thương lên trán hắn, dùng dằng đến tận gần trưa mới xuất phát.
Những ngày này tuy trên mặt y không lộ ra chút cảm xúc nào, nhưng trong lòng lại nhớ Ngụy Vô Tiện vô cùng. Nhưng mà lấy đại sự làm trọng, y vẫn luôn muốn từ trong Tàng Thư Các tìm ra chút gì đó có thể giúp y giải quyết triệt để ác rủa kia. Linh thức bám trên đàn mộc châu ở trên thân Ngụy Vô Tiện cũng không xuất hiện điều gì bất thường, chứng tỏ trong khoảng thời gian này hắn cũng không gặp chuyện bất trắc, nên mới yên tâm ở lại lâu hơn một chút. Lam Hi Thần nghe y nói 'không cần lo lắng', trong lòng cũng buông lỏng, gật đầu nói:
"Vậy là tốt rồi"
Lam Vong Cơ đáp:
"Vâng."
Lam Hi Thần hỏi tiếp:
"Đệ tính khi nào thì quay về?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Ở lại thêm mấy ngày."
Lam Hi Thần nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, lại lẳng lặng nhìn Tàng Thư Các cách đó không xa. Một lúc lâu sau, như chợt nhớ ra chuyện gì đó, y lại nói:
"Nhắc mới nhớ, mấy ngày nữa là tới tiệc đầy tháng của Kim gia tiểu công tử."
Đầu ngón tay của Lam Vong Cơ khẽ khựng lại. Lam Hi Thần lại nói tiếp:
"Nghe nói nửa tháng trước Kim công tử đã phái người đưa bái thiếp đến dưới chân Loạn Táng Cương..."
Lam Hi Thần bỗng nhiên im lặng, không tiếp tục nói nữa, kinh ngạc nhìn Lam Vong Cơ vội vàng hành lễ với mình. Hiếm khi thấy Lam Vong Cơ không giữ nổi bình tĩnh mà ngắt lời:
"Huynh trưởng."
Lam Hi Thần dường như có chút không hiểu, khẽ cười hỏi:
"Sao thế?"
Khóe môi Lam Vong Cơ khẽ giật giật, muốn nói nhưng lại thôi, mi tâm nhíu chặt. Thấy vậy, Lam Hi Thần liền nói:
"Vong Cơ, nếu là việc khẩn cấp thì mau chóng khởi hành đi."