Sau khi ăn xong, hơn năm mươi người đều tự giải tán, đi về phía nhà gỗ của mình tắt đèn nghỉ ngơi. Cái lều dùng tám cột gỗ chống lên mái tranh đã được quét tước gọn gàng, nói chung là vì sợ làm mất lòng vị tôn đại phật Hàm Quang Quân này nên Loạn Táng Cương trước kia lộn xộn không có sức sống cũng vô thức được bọn họ chăm chút. Cỏ dại được dọn sạch sẽ, bàn ghế cũng được thu thập chỉnh tề, ngẫu nhiên còn có mấy khóm hoa dại nhỏ xíu tím tím vàng vàng mọc cạnh cột lều. Ở bốn góc mái của lều trung tâm đều treo bốn cái đèn lồng thủ công, trước cửa mỗi gian nhà gỗ nhỏ cũng treo một cái. Mỗi lần Ngụy Vô Tiện xuống núi trở về muộn, từ xa có thể nhìn thấy đèn lồng rực rỡ sáng rõ treo ở đầu cành cây, trên suốt đường về ấm áp chỉ hướng cho hắn. Thậm chí ở mấy con đường nhỏ tối đen khó đi cũng treo đèn lồng, được thắp lên để giúp những người vô tình đi lạc vào chân núi dẫn lên Loạn Táng Cương có thể thuận lợi rời đi. Đèn lồng uốn lượn men theo đường núi như một dải ngân hà ẩn hiện giữa núi rừng, khiến người ta nhìn thôi cũng thấy ấm áp trong lòng. Ngụy Vô Tiện thích nhất là mỗi khi trở về đều được ngắm hình ảnh này. Nếu như tiếp tục đi lên, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy có người đang đứng cạnh ụ đá bên đường núi chờ hắn.
Có khi là Ôn Tình nhiều lần thấy hắn là vừa hung dữ đòi đánh vừa la hét 'Ta không giám sát ngươi là ngươi lại mua đồ lung tung'. Có khi là Ôn Uyển nhỏ xíu chân còn không chạm đất, nhưng mỗi khi giương mắt nhìn hắn là khuôn mặt non nớt liền bừng lên nét tươi cười. Nhiều hơn cả là Tứ thúc cùng những người nhà họ Ôn khác đợi hắn với Ôn Ninh về, sau đó giúp bọn họ đẩy xe chở đồ. Nhưng luôn luôn sẽ có Lam Vong Cơ đứng đó chờ hắn...
Y phục tuyết trắng luôn được người này cẩn thận tỉ mỉ mặc vào, không một chút tì vết. Y bình lặng đứng ở đó, giống như đã chờ thật lâu, lại giống như vừa mới tới kịp lúc. Khuôn mặt thanh lãnh, sắc mặt thong dong, đến cả ánh trăng cũng phải xao động, bàng bạc rơi xuống chiếu rõ khuôn mặt vô song tuấn mỹ. Mỗi lần ánh mắt hai người chạm nhau, Ngụy Vô Tiện đều có một cảm giác, toàn bộ bản thân mình và trái tim đang đập từng nhịp mạnh mẽ... đều hoàn toàn thuộc về người kia. Cuộc sống ở Loạn Táng Cương khác xa cuộc sống trước kia của hắn, kham khổ hơn, tẻ nhạt hơn, nhưng lại hệt như lời hắn đã nói với Giang Yếm Ly, 'thật tốt'. Đây là con đường hắn lựa chọn, hắn chưa từng hối hận, cũng không có ý định từ bỏ.
Mặc dù vẫn có một điều tiếc nuối...
Ngụy Vô Tiện vuốt ve bình rượu trái cây thô ráp trong tay, thấp tiếng thở dài.
"Đang nghĩ gì?"
Một góc áo trắng tinh xuất hiện trong tầm mắt hắn, hơi thở trầm ổn, giống như là đã đứng ở đây từ rất lâu rồi. Ngụy Vô Tiện đưa tay phủi phủi chỗ bên cạnh mình, vỗ vỗ nói:
"Đến đây, ngồi xuống!"
Lam Vong Cơ trầm mặc trong chốc lát, nhưng vẫn theo lời hắn ngồi xuống. Gió đêm nhẹ nhàng mơn man trên khuôn mặt, bỗng nhiên lại có cảm giác lạnh lẽo. Ngụy Vô Tiện uống một ngụm rượu, lười biếng nói:
"Lam Trạm, ngươi cảm thấy Kim Tử Hiên là người thế nào?"
Đầu ngón tay Lam Vong Cơ khẽ khựng lại, y nhẩm tính thời gian một chút, sau đó liền hiểu Ngụy Vô Tiện đang muốn nói gì. Dẫu vậy, y vẫn bình tĩnh đáp:
"Tuy có hơi kiêu căng, nhưng những chuyện khác đều thủ lễ, hành sự đâu ra đấy."
Dù sao thì khi còn ở Lang Tà cũng đã từng kề vai sát cánh trên chiến trường, Kim Tử Hiên lúc đó chịu trách nhiệm chỉ huy thực sự không có gì để chê trách ngoại trừ việc có hơi tâm cao khí ngạo một chút. Ngụy Vô Tiện gật đầu, dường như là đang suy nghĩ điều gì đó:
"Đến cả ngươi cũng khen hắn."
Ngụy Vô Tiện cười ha ha một tiếng, ngửa đầu nhìn trời nói:
"Ta thì ngược lại. Trong mắt ta hắn là một kẻ tự cao tự đại, đáng ghét cực kỳ, không hiểu lễ nghĩa, tính tình lại nóng nảy. Chính là một con Kim khổng tước thích diễu võ giương oai."
Lam Vong Cơ từ chối cho ý kiến. Trước giờ y đều không tùy ý đánh giá người khác một cách thái quá. Ngụy Vô Tiện cười một hồi, thanh âm cũng nhạt dần đi. Một lúc lâu sau, hắn khẽ nói:
"Nhưng mà sư tỷ lại thật sự thích hắn, một hôn sự này cũng không hề tệ."
Lam Vong Cơ đáp:
"Ừ."
"Lam Trạm, ngươi biết không?" Ngụy Vô Tiện nói: "Hôm nay dưới chân núi ta có gặp sư tỷ và Giang Trừng, trước khi đến Lan Lăng, hai người họ tranh thủ qua gặp ta một chút."
Lam Vong Cơ đáp:
"Ừ."
Mấy ngón tay đang cầm bình rượu của Ngụy Vô Tiện siết chặt đến mức trắng bệch, khó khăn lắm mới nuốt xuống được khẩu khí:
"Ta biết rất nhiều người ở sau lưng bàn tán rằng sư tỷ ta không xứng với Kim Tử Hiên, nhưng trong lòng ta... chỉ có người tốt nhất trên thế gian mới xứng với tỷ ấy."
Lam Vong Cơ đồng ý:
"Ừ."
Thanh âm của Ngụy Vô Tiện cũng trở nên run rẩy, nhưng vẫn cao giọng nói:
"Nếu như ta có thể giúp sư tỷ tổ chức hôn lễ, ta muốn trong vòng một trăm năm mỗi khi có người nhắc đến đều chỉ có thể cảm khái mà khen không dứt miệng, không ai có thể vượt qua. Ta muốn nhìn tỷ ấy phong quang vô hạn mà kết thúc đại lễ."
Hắn thở dài một tiếng, bờ vai vô lực rũ xuống:
"Nhưng mà đáng tiếc..."
Lam Vong Cơ thấp giọng hỏi:
"Gì cơ?"
Ngụy Vô Tiện nhếch môi cười, dường như có chút bất đắc dĩ:
"Ta có một món quà vừa mới làm xong, nhưng lại không còn cơ hội đưa cho tỷ ấy làm quà tân hôn."
Hắn ung dung chậm rãi uống một ngụm rượu, nói:
"Cả đời này ta sẽ không có cơ hội nhìn thấy nàng kết thúc buổi lễ..."
"Có."
Lam Vong Cơ bỗng nhiên thấp giọng nói.
Ngụy Vô Tiện hỏi lại:
"Cái gì...?"
Lam Vong Cơ nâng mắt nhìn hắn, nghiêm túc nói:
"Có cơ hội."
Ngụy Vô Tiện bị y nắm lấy cổ tay kéo dậy, đến khi vững vàng đứng trên mặt đất rồi hắn vẫn còn mơ mơ hồ hồ hỏi lại:
"Có cơ hội gì cơ?"
Lam Vong Cơ im lặng nhìn hắn trong chốc lát, ngữ khí tràn đầy kiên định, rắn rỏi từng chữ nói:
"Ta dẫn ngươi đi gặp nàng."