Ôn Tình nhìn Ngụy Vô Tiện kéo một xe trái cây lên núi, ngạc nhiên hỏi:
"Hôm nay bán khoai tây đắt hàng vậy sao? Mua nhiều trái cây như vậy?"
Ngụy Vô Tiện chỉ huy Ôn Ninh đem đồ chuyển xuống, đồng thời ném cải trắng vào tay Ôn Tình, phất tay nói:
"Lúc trở về trùng hợp nhìn thấy có người bày đồ cúng cho Di Lăng lão tổ nên thuận tay mang về, tối nay cho mọi người thêm chút đồ tráng miệng. Ngươi giúp ta rửa cải trắng đi, ta tự mình nấu một bữa cơm."
Ôn Tình đã sớm quen với việc dưới núi có một đám người thỉnh thoảng lại bày đồ cúng hiếu kính với hắn, nhưng cái làm nàng ngạc nhiên lại là chuyện khác:
"Ngươi tự mình nấu?"
Ngụy Vô Tiện xắn ống tay áo lên, cười cười liếc mắt nhìn nàng:
"Làm sao, không tin à? Bản công tử lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, chỉ là nấu cải trắng thôi mà, có gì khó."
Tận đến khi hắn đem một dĩa cải trắng nấu với nhiều ớt tới nỗi không nhìn ra màu trắng nguyên bản, vững vững vàng vàng như dâng bảo vật mà đưa đến trước mặt Lam Vong Cơ, mới khiến cho những người lúc nãy còn hiếu kỳ sặc đến mức chảy nước mắt. Vị cay của dĩa đồ ăn này quá nồng nặc, chỉ ngửi mùi thôi cũng đủ biết nếu mà ăn hết thì chẳng khác gì bị trúng độc cho mà xem.
Ngụy Vô Tiện ngồi xổm bên cạnh bàn, hai tay chống cằm ngước nhìn Lam Vong Cơ, ánh mắt tràn đầy mong đợi:
"Nếm một miếng?"
"..." Lam Vong Cơ ngập ngừng: "Ngươi nấu?"
Ngụy Vô Tiện gật đầu:
"Đúng vậy, mới vừa nấu xong, ta làm."
Lam Vong Cơ trầm thấp "Ừ" một tiếng, vươn đũa về phía dĩa đồ ăn kia. Ôn Tình đứng bên cạnh không dám nhìn, hai mắt nhắm tịt lại. Ôn Uyển bị mùi cay nồng kia làm cho sặc, không ngừng ho khan, được Ôn bà bà cẩn thận ôm vào trong ngực quạt gió. Tứ thúc ngập ngừng nói:
"Ngụy công tử, hay là để ta đem đồ ăn nhúng qua nước một lần..."
Ngụy Vô Tiện nghi hoặc hỏi:
"Sao lại phải nhúng qua nước? Ta đã bỏ rất ít ớt, Lam Trạm không ăn được quá cay, cho nên lần này chắc hẳn là hợp khẩu vị y."
Lam Vong Cơ vẫn bình thản gắp một đũa đồ ăn, chớp mắt liền nhai kỹ nuốt chậm, sau đó cầm chén nước lên uống mấy ngụm. Y dừng lại một chút, sau đó lại uống thêm mấy ngụm nữa. Ngụy Vô Tiện cười hì hì hỏi:
"Ăn ngon không?"
Lam Vong Cơ bình tĩnh nói:
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện đem dĩa thức ăn đẩy gần về phía y hơn, hài lòng nói:
"Vậy ngươi ăn nhiều một chút, tất cả đều là làm cho ngươi đó. Không đủ thì ngày mai ta lại xuống núi mua tiếp."
Lam Vong Cơ nhẹ gật đầu, lại gắp một đũa thức ăn đưa vào miệng. Ngụy Vô Tiện ngồi ở bên cạnh rót nước cho y:
"Ôi ăn chậm thôi, đừng vội. Có khát nước không? Đến đến đến, uống nhiều nước một tí."
Động tác gắp thức ăn của Lam Vong Cơ một chút cũng chưa từng ngừng lại:
"Ừ..."
Ôn Tình nhìn thoáng qua Ôn Uyển vì tò mò mà nếm trộm một miếng rau, sau đó bị cay đến mức khóc sắp tắc thở, lại nhìn sang Lam Vong Cơ bình tĩnh gắp từng đũa thức ăn trên bàn, tư thế cứ như thật sự muốn đem tất cả ăn hết.
Nàng diện vô biểu tình cùng với những người nhà họ Ôn đang đứng bên cạnh liếc nhau một cái, trong lòng quyết định không lên tiếng đả kích Ngụy Vô Tiện, tránh làm tổn thương lòng tự tôn của hắn. Chậc, một người muốn đánh còn một kẻ thì tình nguyện chịu đánh... đúng là tuyệt phối mà.