Mấy căn nhà mới dựng đây đều cực kỳ sơ sài, nhưng bọn họ không phải là người kén chọn, có một nơi che mưa chắn gió là tốt rồi, vậy nên cũng chỉ mất ba ngày ngắn ngủi là đã dựng xong vài gian, để mọi người có thể sớm dọn vào tá túc.
Ôn Tình ở trong phòng cúi đầu kiểm tra lá thuốc vừa mới hái, bỗng nghe 'oành' một tiếng, cửa phòng đột ngột mở toang, bị dọa sợ đến mức thiếu chút nữa thì nhảy ngược lên, tưởng đâu là có người tới bắt các nàng:
"Ai?!"
Đợi nàng nhìn rõ hai bóng người trước mặt mình thì trong lòng liền dấy lên một cảm giác vô cùng kinh ngạc. Bởi vì đây là lần đầu tiên nàng thấy Lam Vong Cơ mất hết phong thái mà dùng chân đạp cửa như vậy. Lam Vong Cơ buông tay, đem mấy túi khoai tây thả xuống đất. Ngụy Vô Tiện thần sắc tái nhợt đang vô cùng mất mặt vùi đầu vào trong lồng ngực y, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm:
"Không ai nhìn thấy ta, không ai nhìn thấy ta."
Lam Vong Cơ một tay đỡ ở lưng, một tay vòng xuống chân, vững vàng bế lấy hắn, vậy nên không thể đưa tay mở cửa. Giọng nói của y đặc biệt lạnh lùng:
"Chuyện này có quan trọng không?"
Ngụy Vô Tiện đang nằm trong lòng y ngay lập tức im bặt, sau đó mới hữu khí vô lực than thở:
"Đương nhiên là quan trọng! Lam Trạm, lần này mặt mũi ta đều mất hết, đã nói là không cần ngươi bế mà."
Lam Vong Cơ bế hắn ngự kiếm trở về, lại bế hắn từ dưới chân núi lên, những người nhà họ Ôn dọc đường đi đều ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hai người bọn họ. Lòng tự tôn của một đại nam nhân trong Ngụy Vô Tiện bị tổn thương đến sâu sắc, hắn cật lực giãy giụa, nhưng mà khí lực của Lam Vong Cơ lại lớn vô cùng, hắn còn đang bị trọng thương, giãy mấy lần lại càng bị ôm chặt hơn, vậy nên đành dứt khoát bỏ cuộc mà giấu mặt vào trong lồng ngực y giả chết. Ôn Tình thầm nghĩ: Lần đầu tiên ngươi đến Loạn Táng Cương không phải cũng là được người ta bế sao. Chẳng qua lúc ấy ngươi đang hôn mê, mọi người muốn giữ thể diện cho ngươi nên mới không nói ra thôi. Ôn Tình cẩn thận xắn ống tay áo, bước về phía trước hỏi:
"Hắn bị sao vậy?"
Sắc mặt Lam Vong Cơ tuy vô cùng lạnh lẽo, nhưng động tác trên tay vẫn ôn nhu cực kỳ, đem người đặt lên chiếc giường vốn dành cho bệnh nhân nghỉ ngơi. Sau đó, y đưa tay muốn cởi quần áo của hắn ra. Ngụy Vô Tiện lập tức chống đối:
"Đừng đừng đừng! Không việc gì mà."
Đáng tiếc, tay của hắn bị người ta khéo léo vặn một cái, ngay lập tức bị khóa lại trong lòng bàn tay to lớn. Lam Vong Cơ đem ngoại bào của hắn cởi ra, làm lộ ra vùng bụng phẳng lì cùng với... một vết kiếm đâm kinh người ở trên đó. Tuy rằng máu đã được lau, vết thương cũng đã được linh lực phong bế, nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là một vết thương rất sâu. Hai đầu lông mày của Ôn Tình nhíu chặt lại:
"Đây là..."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Không có gì, đánh nhau với người khác một trận."
Ôn Tình nhướng mày:
"Ngươi đánh nhau với ai mà bị đâm đến mức ruột cũng lòi ra thế?!"
Ngụy Vô Tiện đưa mắt nhìn bụng mình một cái, nói:
"Đâu có, ta nhét vào rồi mà."
Ôn Tình: "..."
Ngụy Vô Tiện rít nhẹ một tiếng, cổ tay đang bị khóa chặt của hắn đau nhói, khổ sở nói:
"Lam Trạm, ngươi nhẹ tay một chút... Ta tốt xấu gì cũng đang là bệnh nhân."
"Thật có lỗi." Lam Vong Cơ vội vàng thả lỏng bàn tay vừa có chút không khống chế được mà dùng lực hơi mạnh, môi khẽ động, ánh mắt nhàn nhạt nhìn hắn: "Ngươi cũng biết mình là bệnh nhân, vì sao còn muốn giấu ta?"
Ngụy Vô Tiện thấy lần này y thực sự tức giận rồi, trong lòng biết là mình đuối lý, lập tức im mồm. Sáng nay hắn kiếm cớ đuổi Lam Vong Cơ xuống núi, sau đó hẹn Giang Trừng đánh nhau một trận oanh động vô cùng. Giang Trừng gãy một tay, bụng Ngụy Vô Tiện trúng một kiếm, lưỡng bại câu thương. Hắn phun ra một ngụm máu tươi, đối phương thống hận chửi bới một trận, sau đó rời đi, triệt để cạch mặt nhau. Ngụy Vô Tiện vốn còn muốn mang Ôn Ninh săn mấy con ác linh, sau đó tiện đường mua vài túi khoai tây, ai ngờ trên đường đúng lúc đụng phải Lam Vong Cơ, bị y phát hiện ra điều bất thường, không nói một tiếng vác về, dọc đường đi sắc mặt đều âm trầm đến đáng sợ. Ngụy Vô Tiện phân bua:
"Bây giờ ta đóng quân ở Di Lăng, đương nhiên là phải hung hăng đánh một trận thật lớn. Làm như vậy mới có thể khiến đám người kia tin là thật, để Giang Trừng có cớ trở về nói ta phản bội lại gia tộc, từ nay cùng Vân Mộng Giang thị ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn dính dáng gì đến nhau, tránh liên lụy đến sư tỷ bọn họ phải khó xử."
Hắn nghiêm mặt nói:
"Trận nay nhất định phải đánh. Ta sợ nếu ngươi biết sẽ không cho ta đi nên mới giấu ngươi..."
Bàn tay Lam Vong Cơ đang giữ cổ tay hắn hết nắm chặt rồi lại buông lỏng, cuối cùng vẫn là vô lực rũ xuống. Lam Vong Cơ đứng lên, nói:
"Ôn Tình, cô giúp hắn băng bó vết thương đi."
Ôn Tình đáp:
"À, được!"
Ngụy Vô Tiện thấy y muốn rời đi liền gấp rút "ôi, ôi, ôi" mấy tiếng, gọi với theo:
"Lam Trạm, đừng đi mà!"
Ôn Tình đang giúp hắn sát trùng miệng vết thương, thấy thế lập tức đè cái tên không biết nặng nhẹ kia xuống:
"Ngươi ngoan ngoãn một chút đi!"
Đúng lúc rửa tới chỗ đau nhất của miệng vết thương, mi mắt của Ngụy Vô Tiện khẽ run lên một cái, đau đến mức hoa mày chóng mặt. Đợi đến khi hắn lấy lại tinh thần thì đã không còn thấy bóng dáng Lam Vong Cơ đâu. Ngụy Vô Tiện nổi giận, quăng chân muốn nhảy xuống giường:
"Không làm, chờ tí nữa rồi làm tiếp!"
Ôn Tình không thể tin được mà nhìn hắn:
"Ngươi bị điên à, vết thương lớn như vậy!"
Ngụy Vô Tiện hổn hển thở dốc nửa ngày mới buồn bực nói:
"Cô không hiểu đâu!"
Ôn Tình đâm ngân châm vào một huyệt vị trên người hắn, dùng hết tâm địa lương y như từ mẫu mà gầm lên:
"Ta không hiểu cái gì? Có chuyện gì thì lát nữa mà nói! Để lão nương chữa thương trước đã!"
Ngụy Vô Tiện tránh không kịp một châm này của nàng, huyệt đạo bị phong bế, vô lực nằm im trên giường, để Ôn Tình vừa lải nhải vừa băng bó vết thương cho mình. Trong lòng hắn bây giờ khẩn trương vô cùng, chằm chằm nhìn ra bên ngoài, ánh mắt trông mong Lam Vong Cơ sẽ trở về tìm hắn. Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm:
"Hỏng rồi hỏng rồi..."
Lam Trạm tức giận như vậy, phải dỗ dành thế nào đây!