Tuy đã gần giữa trưa, mặt trời cũng đã lên đến đỉnh đầu, nhưng thời tiết tháng mười một, tháng mười hai vẫn rất lạnh. Một hán tử ngồi trên xà ngang lay lay kiểm tra cái khung gỗ mới dựng, sau đó vẫy tay ra hiệu:
"Tứ thúc! Cần một cây nữa!"
"Có ngay!"
Tứ thúc ước lượng cây gỗ to khoảng nửa vòng ôm, đưa mắt nhìn xung quanh, thấy mọi người đều đang bận rộn, không tìm được ai có thể phụ một tay, đành gắng sức nhấc cây gỗ đưa lên. Nhưng mà lão thực sự đã đánh giá thấp trọng lượng của cây gỗ, bản thân lại suy nhược chưa phục hồi, không thể chịu nổi sức nặng như vậy. Mu bàn tay lão nổi đầy gân xanh, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, ngay lúc người phía trên sắp tiếp được cây gỗ thì bất cẩn trượt một cái.
"Cẩn thận!"
"Tứ thúc, mau tránh ra!"
Khúc gỗ từ trên cao như vậy rơi xuống, đè lên người không chết thì cũng tàn phế. Mọi người xung quanh thấy vậy đều kêu lên sợ hãi. Ai ngờ có một cánh tay duỗi ra, vững vàng đỡ lấy đầu khúc gỗ. Tứ thúc còn chưa hoàn hồn nhìn Lam Vong Cơ dùng một tay đỡ khúc gỗ, như thể nó chỉ nhẹ tựa lông hồng, không chút khó khăn nâng lên đưa cho hán tử bên trên ôm lấy. Vốn là một thế gia công tử ngọc thụ lâm phong, dáng người lại cao cao gầy gò, không nghĩ đến lực tay lại kinh người như vậy, khiến tất cả mọi người ở đây đều trợn tròn cả mắt. Lam Vong Cơ cao hơn Tứ thúc một khoảng, bình thản hạ ánh mắt:
"Cẩn thận."
Tứ thúc hơi run lên một chút, lúc này mới hoàn hồn, vội vàng khom người nói:
"Tạ, tạ ơn Hàm Quang Quân..."
Lam Vong Cơ nhàn nhạt đáp:
"Không có gì."
Lam Vong Cơ đang muốn cất bước rời đi, bỗng nhiên cảm thấy bên đùi nặng trĩu. Cảm giác này quen thuộc vô cùng, khiến y theo thói quen cúi đầu xuống. Quả nhiên là một hài tử ngọc tuyết đáng yêu lại cực kỳ quen mắt. Ôn Uyển không biết từ lúc nào đã sáp tới gần, lúc này đã ôm chặt lấy chân y, khuôn mặt tròn trịa hơi ngửa lên, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn y. Đứa nhỏ này vốn dĩ mấy ngày đầu mới tới Loạn Táng Cương còn nhát người lạ, chung quy là do mấy ngày trước bị đe dọa nên để lại bóng ma tâm lý, trốn ở trong sơn động không dám ra ngoài, bây giờ thấy chỗ này đã an toàn mới bạo gan chạy ra. Lam Vong Cơ im lặng cúi đầu nhìn Ôn Uyển, vô thức gọi:
"Tư..." Y khựng lại một chút, sau đó thấp giọng: "A Uyển."
A Uyển nghe thấy y gọi tên mình, liền cong cong đôi mắt, cực kỳ thân mật mà cọ lấy chân Lam Vong Cơ, bi ba bi bô học theo Tứ thúc nói:
"Tạ, tạ ơn... Hàm Quang... Quân..."
Ôn Tình đứng một bên vô cùng lúng túng, muốn đưa tay ôm lấy A Uyển:
"Hàm Quang Quân, đứa nhỏ A Uyển này thích ai thì sẽ ôm đùi người đó, ngài đừng để bụng."
Ôn Uyển đứng một bên không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng lại cảm thấy vô cùng hứng thú mà vô thức nói theo:
"Hàm.. Quang Quân... Hàm... Quang... Quân... ca ca."
Ôn Uyển lẩm nhẩm trong miệng một lúc lâu, giống như rốt cuộc cũng đem mấy từ này học thuộc, mừng rỡ úp mặt vào y phục mềm mại của Lam Vong Cơ, thanh âm giòn tan:
"Hàm Quang Quân!"
Có chỗ nào đó trong lòng Lam Vong Cơ bỗng mềm mại như nước, y lắc đầu với Ôn Tình, ra ý bảo không có chuyện gì, sau đó cúi người tách A Uyển từ trên đùi mình xuống. Y nhìn xung quanh, sau đó bế A Uyển lên đặt trên gốc cây ở cạnh đường lên núi. Gốc cây này là do Ngụy Vô Tiện sợ không có chỗ ngồi nên mới bảo mấy người kia chặt cây trước lấy gỗ đem đi xây nhà, còn hắn thì phủi phủi qua loa mạt gỗ bên trên rồi hạ tọa nghỉ chân. A Uyển vốn nhỏ nhắn, bị đặt lên trên mặt gỗ nên chân không thể chạm đất, nhưng ít nhất sẽ không chạy lung tung ôm đùi người khác mà quần áo lấm lem.
"A Uyển!"
Ôn Tình đứng một bên trầm giọng quát, ánh mắt đều là một vẻ không đồng ý nhìn cánh tay nhỏ nhắn dính đầy bùn đất của tiểu hài tử đang túm chặt ống tay áo của Lam Vong Cơ, sợ rằng nó sẽ làm bẩn một thân bạch y không nhiễm một hạt bụi kia. Ôn Uyển ngay lập tức run lên một cái, rụt tay lại:
"Tình tỷ tỷ..."
Ngay sau đó, bàn tay nhỏ lấm lem bùn đất bị Lam Vong Cơ nắm trong tay, A Uyển vô thức sợ hãi trừng lớn mắt, lại chỉ thấy vị ca ca vốn lạnh lùng như băng kia hơi cúi người, kiên nhẫn dùng khăn vải đem bùn và đất bám trên ngón tay nó lau sạch. Động tác vô cùng thuần thục, giống như đã làm đi làm lại rất nhiều lần. Ngụy Vô Tiện vừa tiễn Giang Trừng xong, đúng lúc quay về thì thấy cảnh này, hơi sững người một chút, ngạc nhiên nói:
"Hàm Quang Quân, ta không ngờ là người cũng biết chăm sóc trẻ con nha."
Lam Vong Cơ đưa mắt nhìn hắn một cái, ý vị thâm trường nói:
"Chuyện ngươi không ngờ còn nhiều lắm."
"Ha ha ha ngươi mà cũng trêu ngược lại ta." Ngụy Vô Tiện không hiểu được hàm ý trong lời nói của y, còn tưởng rằng y đang hiếm lắm mới trêu chọc mình, liền tiến đến ôm lấy vai Lam Vong Cơ, kéo y đến bên mỏm đá ngồi xuống: "Không sao, mỗi ngày biết thêm một chút là được rồi. Đến đến đến, ngồi đây, đứng mãi không mỏi chân sao?"
Lam Vong Cơ đáp: "Ừ."
Ngụy Vô Tiện đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của A Uyển, nói:
"A Uyển, đệ ôm chân vị ca ca này sao?"
Ôn Uyển nhu thuận gật đầu, giống như phát hiện ra Lam Vong Cơ sẽ không thu liễm tia nhu hòa kia lại, chút bỡ ngỡ ban đầu cũng biến mất hết, vô thức nghiêng đến cọ cọ vào lồng ngực Lam Vong Cơ, khuôn mặt đỏ ửng nói:
"A Uyển, ôm!"
Lam Vong Cơ đưa tay vào ngực áo, lấy ra một con bướm nhỏ tết bằng cỏ mà lúc xuống núi tiện tay mua, tặng cho Ôn Uyển. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Uyển ngay lập tức tràn đầy ý cười, hai cánh tay non nớt ôm lấy con bướm tết bằng cỏ, yêu thích không buông:
"Cảm ơn ca ca!"
Ngụy Vô Tiện thấy hai người bọn họ thân nhau như vậy, chép miệng một cái, nói:
"A Uyển, mấy ngày trước đây lúc ta đem đệ cứu về, trong lúc đệ mơ mơ màng màng còn ôm chặt ta không buông. Bây giờ thì hay rồi, có tiền chính là cha nha." Ngụy Vô Tiện vỗ đùi một cái, giả vờ than thở: "Ôi, có tiền thật là tốt, hài tử cũng có thể tùy ý nhặt về."
"Có tiền ca ca, Tiện ca ca..." khuôn mặt A Uyển có chút đỏ, hết nhìn người này lại nhìn người kia, cuối cùng thấy Ngụy Vô Tiện có vẻ như thật sự đau lòng, do do dự dự tiến lại gần, ôm lấy đầu gối Ngụy Vô Tiện lay lay, ánh mắt trông mong nhìn hắn: "Tiện ca ca... Tiện ca ca đừng buồn..."
Ngụy Vô Tiện ra vẻ nghiêm túc vỗ vỗ đầu nó, nói:
"Tiện ca ca giận rồi, muốn đem đệ trồng xuống đất. Đợi đến mùa thu, trên cây nở ra tám mười cái hài tử thì sẽ vứt đệ đi."
Lam Vong Cơ trầm giọng:
"Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện ghé sát vào tai y thì thầm:
"Ta đang trêu nó mà, ngươi đừng có chen vào, ngoan."
Lam Vong Cơ đúng là bị một tiếng "ngoan" này của hắn dỗ đến ngây ngẩn cả người, cuối cùng lại im lặng. Ngụy Vô Tiện cũng không nhận ra tiểu tâm tư của y đang xoay vòng vòng, chỉ cười hì hì nhìn A Uyển nói:
"A Uyển, đệ nói xem có được hay không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Uyển vốn đang đầy vẻ trông mong, nghe thấy vậy liền lập tức trắng bệch, nước mắt tí tách rơi xuống:
"A Uyển không muốn... Tiện ca ca đừng vứt A Uyển đi..."
Ôn Tình đứng một bên cảm thấy hết cách, hai tay chống nạnh, mi tâm nhíu một cái:
"Ngụy Vô Tiện, ngươi làm cái gì đấy!"
"Được rồi được rồi, không vứt đệ đi." Ngụy Vô Tiện nhìn A Uyển dùng ống tay áo loạn xạ lau mặt, đem khuôn mặt vốn trắng nõn lau đến lem luốc, thế là hắn vươn tay bế nó lên đùi mình, không tim không phổi nói: "Vậy đệ cứ nghĩ như thế này, trồng ra tám cái mười cái tiểu hài tử để chơi cùng A Uyển, có phải là rất tốt không."
Ôn Uyển chần chừ trong chốc lát, dường như cũng hơi bị thuyết phục, nhưng mà hai mắt vẫn còn mông lung đẫm nước. Bàn tay nhỏ nhắn đã được Lam Vong Cơ lau sạch của nó níu lấy quần áo Ngụy Vô Tiện, tựa đầu lên vai hắn, giọng mũi vẫn còn chút nghẹn ngào, lầm bà lầm bầm nói:
"Nhưng mà A Uyển nhỏ hơn ca ca cùng tỷ tỷ..."
Ngụy Vô Tiện trong lòng thầm nghĩ: Coi như thật sự trồng được, cũng chỉ có thể trồng cho ngươi đệ đệ muội muội, sao có thể trồng ra được ca ca tỷ tỷ đây. Không phải là sai quá sai rồi sao. Nhưng mà ngoài miệng hắn vẫn nói:
"Được, được, được! Trồng cho đệ, trồng cho đệ."
"Không... đừng trồng..." A Uyển vẫn đang vùi mặt vào cổ hắn, mềm mại nói: "Tứ thúc nói mảnh đất này không thể trồng được cái gì cả."
Chắc hẳn là lúc trốn ở đằng sau nghe lén người lớn nói chuyện nên nhớ được. Ngụy Vô Tiện bị một đứa trẻ trực tiếp bóc mẽ thì chép miệng một cái, ôm lấy khuôn mặt của nó, nói:
"Không trồng cho đệ, vậy chả lẽ đệ muốn ta sinh cho đệ sao?"
Ôn Uyển ngây ngô nhìn hắn một lát, sau đó gật đầu:
"Vâng,"
Động tác bận rộn của mọi người ở đó ngay lập tức đều chậm lại, có chút hứng thú nhìn về phía cuộc trò chuyện bên này. Ngụy Vô Tiện dở khóc dở cười:
"Đệ đúng là làm khó ta mà, ta tìm ai để sinh cùng bây giờ?"
Ôn Uyển do do dự dự nhìn xung quanh một vòng, sau đó nở một nụ cười mừng rỡ, níu lấy quần áo của Lam Vong Cơ đang ngồi cạnh, đặc biệt nghiêm túc ngây ngô nói:
"Cùng với Có tiền ca ca..."
Mấy ngón tay của Lam Vong Cơ đang đặt trên đầu gối khẽ cuộn lại,
"Khục..." Tứ thúc không nhịn được mà cười ra tiếng, vội vàng quay lưng đi, bờ vai còn có chút rung rung. Ôn Tình nhịn cười đến méo cả miệng, thực sự không dám đưa mắt nhìn phản ứng của Lam Vong Cơ lúc này. Ngụy Vô Tiện bị giọng điệu ngây thơ kia làm cho nghẹn họng, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn, trong đầu nghĩ dây thần kinh trực giác của thằng nhóc này sao lại chuẩn như vậy, dù đang vô cùng xấu hổ vẫn phải cẩn thận chỉ dạy nó:
"Ta và Có tiền ca ca của đệ đều không thể sinh được. Chúng ta đều là nam nhân."
Bỗng nhiên hắn rất muốn kết thúc cuộc trò chuyện này.
"Nhưng mà A Uyển... A Uyển thấy Có tiền ca ca cùng Tiện ca ca tối nào cũng ngủ cùng nhau mà!"
Ôn Uyển đang ngồi trên đùi hắn dựng thẳng cái lưng nhỏ lên, thanh âm giòn tan nói:
"A Uyển trước kia từng nghe Tiểu Hổ ca ca nhà hàng xóm nói qua, cha và nương của huynh ấy cũng như vậy, sau đó liền có tiểu bảo bảo..."
Ngụy Vô Tiện sững sờ:
"Oa, tên tiểu quỷ nhà đệ..."
Hắn vô thức quay đầu nhìn sang bên cạnh. Khá lắm, tai Lam Trạm đỏ hết lên rồi. Hàng mi dài khẽ run, vệt màu hồng kia từ tai lan dần xuống cổ. Tuy rằng hai ngày nay lên Loạn Táng Cương, Ngụy Vô Tiện cũng không nhắc đến chuyện hắn với Lam Vong Cơ có quan hệ ra sao, nhưng mà cũng không có ý che giấu một chút nào cả. Hắn nghĩ rằng bên ngoài đã đồn ầm lên như vậy rồi, giấu giấu giếm giếm cũng có ích gì đâu. Hai người bọn họ ở chỗ này lúc nào cũng không coi ai ra gì mà thân mật dính lấy nhau, ai nhìn vào cũng đều biết cả. Chỉ là mọi người đều giả vờ như không nghe thấy, không nhìn thấy, cũng không nhắc đến. Dù sao Lam Vong Cơ bẩm sinh đã lạnh lùng, loại khí chất này luôn khiến cho người khác trong lòng cảm thấy e ngại. Bọn họ còn dám nói vài câu với Ngụy Vô Tiện, chứ Lam Vong Cơ thì đến gần còn không dám chứ đừng nói đến chuyện khác. Nhưng mà điều khiến mọi người khó hiểu nhất là y cùng Ngụy Vô Tiện tính cách khác nhau như ngày với đêm như vậy sao lại có thể quen biết nhau, thậm chí tình cảm lại còn... thắm thiết đến thế.
Lần này bị trẻ nhỏ không kiêng kỵ gì mà thẳng thắn vạch trần, mọi người đều muốn cười mà phải cố nén lại. Xung quanh liền trở nên yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ. Tất cả đều quay lại với công việc đang dang dở của mình, đến thở mạnh cũng không dám, giả vờ bình tĩnh giống như chưa có chuyện gì xảy ra.