"Ngụy Vô Tiện này thật sự khó lường, Bách Hoa yến lớn như vậy, trước ánh mắt của bao nhiêu người cũng không thèm nể mặt, nói đi là đi. Làm càn đến mức mấy lời như kiểu 'Ta căn bản không đem gia chủ như Giang Vãn Ngâm đặt vào mắt' cũng dám nói ra! Tất cả mọi người ở đây đều chính tai nghe được..."
Kim Quang Thiện càng nói càng hăng. Bỗng nhiên, có một thanh âm lãnh đạm vang lên:
"Không đúng."
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía cửa, thấy hai đạo thân ảnh bạch y nhã chính từ ngoài cửa bước vào.
"Ta chưa từng nghe thấy Ngụy Anh nói câu này. Cũng chưa từng thấy hắn biểu lộ nửa phần bất kính đối với Giang Tông chủ."
Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói. Kim Quang Thiện bị y bóc mẽ, vốn dĩ có hơi chột dạ xấu hổ, nhưng lại nhớ tới trước đó Lam Vong Cơ đã nhiều lần dung túng che chở cho Ngụy Vô Tiện, dường như là nắm được nhược điểm của người khác, nói:
"Hàm Quang Quân đối với Ngụy Vô Tiện thật có lòng, vì cho hắn một cái bậc thang để bước xuống đem người cứu đi đã tốn nhiều tâm tư. Đáng tiếc tên Ngụy Vô Tiện kia không cảm kích chút nào, vẫn như cũ muốn giết người nào thì giết, không cho ai thể diện."
Lam Vong Cơ đưa mắt qua hai người đang quỳ dưới đất, dừng lại ở vết thương trên đùi người đang nửa nằm nửa ngồi trên cáng. Bắp đùi như bị ai dùng lực xé toang, lộ cả cơ thịt xương cốt ra ngoài, vô cùng đáng sợ. Trên mặt người kia mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đau đến mức toàn thân co rút, nhưng vẫn cố gắng trợn mắt trừng trừng, ra vẻ cực kỳ đau khổ nói:
"Tông chủ, người phải làm chủ cho huynh đệ chúng ta!"
Kim Quang Dao đứng một bên, nói khẽ với Lam Hi Thần:
"Lần này Ngụy Vô Tiện đến Cùng Kỳ đạo, giết một đốc công, đả thương một người, dẫn năm mươi kẻ là dư đảng của Ôn thị chạy trốn. Hắn đem bọn họ lên Loạn Táng Cương, sau đó lệnh cho mấy trăm cỗ hung thi tuần tra canh giữ dưới chân núi, chúng ta bây giờ ai cũng không thể bước nổi một bước lên đó."
Lam Vong Cơ đứng bên cạnh Lam Hi Thần, trong lòng biết rõ những lời này là cố tình nói cho y nghe. Y ra mặt nói chuyện thay Ngụy Vô Tiện, tránh không được sẽ bị gièm pha thành y bảo đảm cho Ngụy Vô Tiện, bảo đảm tối thiểu rằng hắn sẽ không làm ra sự tình quá thương thiên hại lý. Nhưng mà ba kẻ đang ở trước mặt bách gia, một thì gãy chân, hai người còn lại đều bị doạ đến mức sắc mặt trắng bệch, đến cả nói cũng không thể nói rõ ràng, chỉ có thể run rẩy phát ra vài câu hàm hồ:
"Gạt người, người chết sống lại..."
"Gặp quỷ... Có ma..."
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng hít vào một hơi, trong lòng biết rõ thế này so với Ngụy Vô Tiện ở kiếp trước giết bốn người đã là ít hơn rất nhiều. Linh thức đúng là có tác dụng, nhưng mà... vẫn chưa đủ mạnh để ngăn lại cơn bạo động trong lòng hắn. Những đốc công này không tham gia chiến đấu, đương nhiên chưa bao giờ chứng kiến Ngụy Vô Tiện thổi sáo ngự thi, dùng năng lực của mình khống chế bách quỷ, vậy nên thấy được một màn kinh hồn bạt vía này mới giống hệt như nhìn thấy yêu pháp, lúc kể lại càng dọa người hơn. Đám người kia nghe mấy kẻ này đem tiền căn hậu quả nói xong, trong miệng chỉ có duy nhất một loại lời nói, oán than thuật pháp của Ngụy Vô Tiện có bao nhiêu âm tà, lại có thể thúc giục người đã chết vùng dậy giết người, lại còn vô cùng hung tàn, không ai cản nổi. Mà Ngụy Vô Tiện thao túng hung thi kia quả thực là một hỗn thế ma đầu, ai cũng nên tru diệt. Nói một phen cho đã, tất cả mọi người kinh ngạc có, sợ hãi có, phỏng đoán nguyên nhân có, nhưng trong đầu đều chung một ý nghĩ: Tên Ngụy Vô Tiện này nhất định phải trừng trị. Lam Vong Cơ đứng giữa đám người kia, ánh mắt khẽ động, bỗng nhiên hiểu rõ một việc.
Nhiều năm về trước, trong đầu y luôn có ý nghĩ muốn đem người này mang về, đúng là quá đơn thuần...
Chưa kể đến Ngụy Vô Tiện có đồng ý hay không, mà cho dù hắn có theo y trở về, kiểu gì cũng sẽ bị đám người xung quanh mở to mắt mà chăm chú nhìn. Giết một người hay giết một trăm người, chỉ cần Ngụy Vô Tiện khống chế không nổi mà hung tính bạo phát thì sẽ bị ngàn người thoá mạ vạn người chửi mắng. Hắn sẽ giống như một cái bia, để mọi người đem tất cả phẫn nộ cùng chán ghét chồng chất nhắm vào. Một khi hắn đã tu Quỷ đạo thì chắc chắn sẽ phải nhận lại những thứ này, bởi vì có quá nhiều người vì thực lực của hắn tăng lên mà ghét hắn, hoặc bởi vì liên quan đến lợi ích của bản thân mà muốn mạng của hắn.
Giang Trừng nói:
"Chuyện này đúng thật là không ra gì, ta thay hắn tạ lỗi với Kim tông chủ. Nếu có hướng giải quyết hậu quả như thế nào xin hãy báo trước, ta sẽ dốc sức đền bù thiệt hại."
Kim Quang Thiện lại lắc đầu, vẻ mặt khó hiểu mà chậm rãi thở dài:
"Giang tông chủ, trước khi cùng ngài thương lượng, có khả năng là chúng ta cần cùng một người khác nữa nói chuyện."
Tất cả mọi người nghe lão nói xong câu này, ánh mắt không hẹn mà cùng rơi xuống trên người Lam Vong Cơ. Giang Trừng không tham gia dạ yến, đương nhiên là không biết chuyện xảy ra khi đó, nghi ngờ hỏi:
"Ai cơ?"
Kim Quang Thiện bước về phía trước vài bước, đứng trước mặt Lam Vong Cơ, nói:
"Hàm Quang Quân, ngươi nói xem mạng người này nên an bài thế nào mới ổn đây? Thật đúng là làm ô uế chữ tín của Hàm Quang Quân mà."
Đám người kia lại xì xào bàn tán, không ai không nói Lam Vong Cơ nối giáo cho giặc, bị Ngụy Vô Tiện kia mê hoặc tâm trí, còn vì hắn mà đứng ra nói chuyện. Lam Vong Cơ im lặng trong chốc lát rồi nhàn nhạt lên tiếng:
"Ngụy Anh sai, ta sẽ chịu trách nhiệm."
"Muốn ngươi phải chịu trách nhiệm cái gì?"
Một giọng nói lạnh lùng như đang đè nén lửa giận từ cửa truyền vào, khiến đám người kia kinh sợ hít một hơi, thầm nghĩ, vừa nhắc đến ôn thần ôn thần liền đến, lập tức rẽ sóng dạt sang hai bên.
Nước mưa chảy dọc theo xương hàm tái nhợt tí tách rơi xuống, hình như Ngụy Vô Tiện đã phải vội vã chạy tới đây, toàn thân ướt đẫm, vết máu bị bắn trên mặt còn chưa kịp lau, mũi ủng lấm lem không rõ là máu đông hay bùn đất, đáy mắt giăng ngập tơ máu. Toàn thân hắn tỏa ra khí tức băng lãnh, trái lại thật sự có vài phần hung hãn tựa như ôn thần:
"Ta giết người, liên can gì đến Lam Trạm?!"
Trong phút chốc mọi người ở đây đều bị kinh hãi, Kim Quang Thiện mặt mày trắng bệch, vội vàng lùi lại mấy bước rồi ngã ngồi xuống cái ghế đằng sau, lắp bắp nói:
"Ngươi, ngươi... ngươi còn dám quay về? Chẳng lẽ khi nãy ngươi giết người còn chưa đủ, muốn trở lại giết sạch tiên môn bách gia chúng ta sao?"
Hộ vệ Kim gia ngay lập tức tạo thành một vòng cung bảo vệ, đem Kim Quang Dao cùng Kim Quang Thiện ngăn ở phía sau. Các gia chủ thế gia còn lại trên mặt cũng tràn đầy sự đề phòng, bàn tay im lặng nắm chặt chuôi kiếm, cứ như chỉ cần có gì bất thường thì sẽ tuỳ thời ra tay. Ngụy Vô Tiện từng bước từng bước tiến vào đại sảnh, mỗi bước chân không biết vì nước mưa hay vì máu tươi mà kéo thành một vệt nước dài. Ba tên đốc công kia vốn đang lớn tiếng mắng mỏ, sau khi bị Ngụy Vô Tiện lạnh lùng liếc một cái cũng hoảng sợ mà im bặt. Trong thoáng chốc chỉ có thể nghe thấy tiếng nước tí tách rơi xuống sàn cùng tiếng lạo xạo của đế giày đạp trên mặt đất. Ngụy Vô Tiện vững vàng đứng bên cạnh Lam Vong Cơ.
Đợi đến lúc chỉ mình Lam Vong Cơ mới có thể nhìn rõ khuôn mặt hắn thì thần sắc tái nhợt vốn đang lạnh lẽo cứng rắn lập tức nhu hoà đi một chút, tay chân luống cuống, áy náy nói:
"Thật xin lỗi... Ta lại mất khống chế. Ta cũng không biết là có chuyện gì xảy ra."
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng lắc đầu, nắm lấy cổ tay hắn:
"Không sao."
Thần trí của Ngụy Vô Tiện vốn đang căng thẳng như dây đàn, thấy Lam Vong Cơ không có ý trách cứ cũng phá lệ mà yên tâm hơn một chút. Lam Vong Cơ thấp giọng nói:
"Ngươi không nên quay về."
"A, không nên quay về?" Kim Tử Huân nãy giờ vẫn yên lặng đứng một bên, bỗng nhiên cười lớn nói: "Hắn làm sao nỡ bỏ lại tình lang của hắn đây? Đúng là một đôi dã uyên ương thâm tình."
Kim Tử Huân thình lình nói một câu như sét đánh bên tai, toàn bộ Điểm Kim Các đều lặng ngắt như tờ, trên mặt mọi người ngoài kinh ngạc cũng chỉ có kinh ngạc. Mi tâm Lam Hi Thần nhíu chặt lại. Ngụy Vô Tiện trợn tròn mắt kinh hãi, như bị người ta giẫm phải đuôi, quay đầu gầm lên giận dữ:
"Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì đấy?!?"
"Ta nói hươu nói vượn?" Kim Tử Huân bật cười ha hả: "Đều trách ta, trước đó mấy ngày có chặn lại một vài lá thư. Ban đầu còn tưởng rằng tất cả chỉ là trò đùa, nhưng hôm nay thấy Hàm Quang Quân che chở cho ngươi như thế, mười phần cũng không thể không tin cả mười."
Kim Tử Huân đem thư cướp được từ trong túi càn khôn lôi ra, ném trước mặt Ngụy Vô Tiện, nói:
"Ngụy công tử, ngươi có muốn ta đem những gì viết trong thư đọc to lên không?"
Gã ngừng lại một chút, như đang suy nghĩ gì đó, ác ý cười nói:
"Thôi bỏ đi, ta đọc ra chỉ tổ bẩn miệng."
Trên thư tuy không viết gì quá lộ liễu, bởi dù sao Ngụy Vô Tiện vẫn còn lo lắng thư đến nơi sẽ bị Lam Khải Nhân xem trước một lần. Nhưng mà ý tứ nhớ nhung giấu giếm trong đó dù đui mù cũng có thể nhận ra, chữ nào cũng ngập tràn tình ý cùng trêu chọc.
Trong lòng Lam Vong Cơ cũng chùng xuống, thầm nghĩ tại sao ác rủa lại thay đổi mộng cảnh như vậy. Ác rủa kia, rốt cuộc là muốn làm gì?
Lần này Ngụy Vô Tiện đúng là bị chọc đến mức bốc hoả, tức nổ đom đóm mắt nói:
"Là ngươi?"
Hóa ra Lam Vong Cơ không nhận được thư không phải là do Lam Khải Nhân ngăn cản, mà là bị tên kia chặn cướp. Rốt cuộc kẻ này không vừa mắt mình đến mức nào mới có thể làm ra loại việc bỉ ổi như vậy. Một người bên cạnh tò mò muốn cúi người nhặt phong thư lên xem thì trang giấy kia lại bị Ngụy Vô Tiện một chưởng đánh nát, xé thành từng mảnh nhỏ vụn. Trong chớp mắt mọi người đều rõ ràng, sợ là thật sự có tư tình với nhau rồi.
Cửa sổ còn chưa đóng, cơn gió bắt đầu gào thét bên ngoài bỗng nhiên tràn vào trong sảnh, khiến những mảnh giấy vụn tung bay tán loạn. Phong ba đã nổi lên...
Sắc mặt Ngụy Vô Tiện hết xanh lại trắng, mấy ngón tay đang nắm lấy y phục Lam Vong Cơ cũng run rẩy. Nếu như ngày trước bị vạch trần chuyện này cũng chẳng có gì đáng ngại, cùng lắm chỉ là nam tử với nam tử, nghe chỉ hơi quái dị một chút. Nhưng hiện tại bản thân hắn đang phải gánh nợ máu trên vai, bị kẻ khác bủa vây tứ phía muốn bắt lại đền tội. Một khi bị bại lộ, cũng chính là nói Lam Vong Cơ vì tư tình mà luôn bao che cho hắn, thậm chí còn dung túng hắn giết người. Những lời này nếu bị truyền đi đâu chỉ là khó nghe, phải gọi là vô cùng khó nghe... Thanh danh tốt mà Lam Vong Cơ gây dựng từ nhỏ đến lớn tất cả đều sẽ bị hủy trong tay mình. Hô hấp của Ngụy Vô Tiện run rẩy, từ đầu đến cuối không dám quay đầu lại nhìn thần sắc của Lam Vong Cơ, cũng không dám tưởng tượng đến nét mặt của y ngay lúc này.
"Xem ra Ngụy Công tử đã thừa nhận hai người có tư tình." Ánh mắt của Kim Tử Huân dời đến trên người Lam Vong Cơ, cười cười lên tiếng: "Không người mai mối đã tằng tịu với nhau, tư định chung thân, thậm chí là không thèm để ý đến đạo lý, thiên vị dung túng cho Ngụy Vô Tiện giết người."
Kim Tử Huân thu lại ý cười, thanh âm lạnh lùng nói:
"Đúng là không thể lường được mà, Hàm Quang Quân."
Diêu tông chủ đứng một bên cũng tỏ vẻ buồn nôn, nói:
"Trước kia ta còn nghĩ chỉ là quan hệ tốt, không ngờ đến lại có thể là... cái loại quan hệ này."
Ông ta im lặng lắc đầu, như là khó mà có thể nói tiếp. Lam Hi Thần thấp giọng:
"Diêu tông chủ."
Diêu tông chủ tránh đi cái nhìn của Lam Hi Thần, cúi đầu uống một ngụm rượu. Ông ta ngừng lại, nhưng đám người kia một chút cũng không muốn bỏ qua. Trong đại sảnh tràn ngập tiếng xì xào 'Hàm Quang Quân đúng là có tư tình với tên tà ma ngoại đạo kia?', còn có tiếng người bừng tỉnh đại ngộ 'Đúng thật là thế, ta sớm đã thấy quan hệ của bọn họ rất không bình thường...', hoặc là tiếng cười nhẹ tràn đầy ác ý 'Thật sự làm bại hoại gia phong của Lam gia, không biết Lam lão tiền bối biết được liệu có tức chết hay không?', cũng có người hiểu chuyện thì chỉ ngạc nhiên nói 'Nam nhân cùng nam nhân cũng có thể sao...'
Tiếng bàn tán rõ ràng là rất nhỏ, nhưng lại từ bốn phương tám hướng chui vào lỗ tai, khiến cho Ngụy Vô Tiện nghe được thì khớp hàm cắn chặt, đầu đau như muốn nứt ra, lửa giận hòa với nỗi sợ hãi cùng hối hận làm cho từng tấc da thịt gân mạch như muốn nổ tung thành trăm mảnh.
'Phụt!'
Ngụy Vô Tiện nộ khí công tâm, từ trong miệng phun ra một ngụm máu tươi. Hắn qua loa lau đi vết máu nơi khóe miệng, ngẩng đầu hung dữ nói:
"Là giả! Lam Trạm cùng ta không có tư tình, tất cả là ta tự mình..."
"Mọi chuyện là thật."
Lam Vong Cơ nắm chặt tay hắn, đem người ôm vào trong ngực. Đầu Ngụy Vô Tiện đau đến mức muốn vỡ ra, đưa tay đẩy y, nói:
"Ngươi nói lung tung cái gì thế!"
Khí lực của Lam Vong Cơ lại lớn muốn chết, một chút cũng không muốn buông tay, đem hắn ôm thật chặt trong lòng, nhàn nhạt nói:
"Nhưng không phải là tằng tịu với nhau, ta và Ngụy Anh..."
"Đã sớm kết duyên đạo lữ."
Ngụy Vô Tiện chấn động, toàn thân đang nằm trong vòng tay mạnh mẽ của y cũng cứng đờ. Hắn chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày Lam Vong Cơ đứng trước mặt tất cả mọi người mà thẳng thắn nói ra quan hệ giữa hai người bọn họ.
Không phải là tằng tịu với nhau...
Mà là đạo lữ...
Là người duy nhất trên đời này y thừa nhận, là đạo lữ danh chính ngôn thuận của y.
Toàn bộ đại sảnh bị lời nói của Lam Vong Cơ làm cho kinh hồn táng đảm đến mức chân tay cứng đờ, ngay cả kiếm cũng nắm không vững, keng một tiếng rơi xuống.
Hơi thở Ngụy Vô Tiện nóng dần lên, cảm giác mệt mỏi sau mấy canh giờ bôn ba cùng với lửa giận công tâm ùn ùn kéo đến khiến chân tay hắn rã rời, đứng cũng không vững. Nhưng một cảm giác yên tâm không biết từ đâu tràn lan vuốt ve tâm trí hắn, nhẹ nhàng mà an ủi con tim đang gấp gáp đập từng nhịp khẩn trương. Thanh âm của hắn bỗng nhiên trở nên mềm mại như nước, còn mang theo vài tia giọng mũi. Hắn thấp giọng nói:
"Lam Trạm ngươi nghĩ cho kỹ... ngươi thực sự muốn như thế sao?"
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện nói tiếp:
"Kể từ nay vận mệnh của ta và ngươi sẽ buộc chung một chỗ, không thể tách rời. Giống như ngươi từng nói, dù đúng dù sai, đều nguyện ý cùng nhau gánh vác."
"Ừ."
"Vậy được!"
Ngụy Vô Tiện cười một tiếng, nói:
"Ngươi cùng ta về Di Lăng. Lần này đổi lại, ta mang ngươi đi!"
Trong nháy mắt Lam Vong Cơ hiểu ra hàm ý trong lời hắn nói. Con ngươi lưu ly nhạt màu ánh lên ý cười, ngón tay thon dài hữu lực siết chặt lấy đuôi kiếm. Thanh âm trầm thấp của y vang lên, không có một chút hối hận hay tiếc nuối nào, chỉ còn kiên định ngập tràn.
"Được, ta đi theo ngươi."