Gần đến giờ Tý, các phòng đều đã sớm tắt đèn. Ánh nến chập chờn thoắt ẩn thoắt hiện giữa tán lá xơ xác trước cửa sổ của một tiểu trúc tương đối u tĩnh, cách biệt với những gian phòng khác, tiếng đàn kéo dài hồi lâu cuối cùng cũng ngưng lại. Ngón tay thon dài chậm rãi thu về, cầm huyền khẽ rung, phát ra vài âm cuối cực nhẹ.
Trong phòng có hai người ngồi đối diện với nhau, ở giữa là một chiếc bàn, trên bàn là một cây cổ cầm vẫn còn linh lực phảng phất quấn quanh. Tướng mạo của họ tuy có tám phần tương tự, nhưng từ ánh mắt đến thần sắc lại vô cùng khác biệt.
"Vong Cơ." Lam Hi Thần khẽ nói: "Vừa rồi là khúc gì?"
Lam Vong Cơ nhàn nhạt đáp:
"Thanh Tâm Âm."
Lam Hi Thần nói tiếp:
"Sau khi yến tiệc trên đại sảnh kết thúc, ta một mực bắt đệ nghe Thanh Tâm Âm, đệ có biết là vì sao không?"
Ngón tay tinh tế thon dài cuộn lại trong tay áo, tạo ra vài tiếng sột soạt. Lam Vong Cơ nhẹ gật đầu, đáp:
"Đệ biết."
Lam Hi Thần im lặng nhìn y một lúc, bất đắc dĩ thở dài:
"Tội tình gì mà đệ phải như vậy."
Lam Vong Cơ ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Lam Hi Thần, kiên định nói:
"Tâm đệ duyệt hắn."
Lam Hi Thần nói:
"Vậy đệ có biết lần này thúc phụ tức giận đến mức nào không?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Đệ biết."
Đêm hôm đó, có lẽ là do thực sự mệt mỏi, hoặc có lẽ do được mùi hương còn sót lại của Ngụy Vô Tiện vấn vít trong lòng mà y ngủ đặc biệt sâu, cho nên buổi sáng liền dậy muộn, vừa mở mắt đã lập tức đến từ đường quỳ gối hối lỗi tới tận đêm. Những chuyện này y không nói với Ngụy Vô Tiện, cảm thấy cũng chẳng có gì đáng để nhắc đến. Lam Khải Nhân thấy y giống hệt phụ thân mình, khư khư cố chấp, không lời mai mối đã tằng tịu với nhau, tư định chung thân, thậm chí còn đem người giấu ở Vân Thâm Bất Tri Xứ thì đau thương ngồi một bên im lặng nhìn y, không biết nên bắt y phải làm cái gì bây giờ. Tuy lúc đó không nói gì, nhưng trong lòng luôn âm thầm lo lắng y giẫm vào vết xe đổ của phụ thân mình, sau này ắt có một ngày gieo gió gặt bão.
Lam Hi Thần nói tiếp:
"Đệ cũng không quay về đúng hạn."
Trước khi rời đi, Lam Vong Cơ đã được Lam Hi Thần dặn đi dặn lại là phải trở về đúng hạn, hai người cùng nhau đến Lan Lăng. Nhưng Lam Hi Thần chờ đợi hồi lâu cũng không thấy bóng dáng y đâu, cuối cùng Lam Khải Nhân tức giận đến mức phất tay áo quay về phòng, để lại một câu: "Không về kịp thì cũng không cần về nữa!"
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng gật đầu:
"Thật có lỗi."
Thật sự y không có cách nào bỏ mặc được Ngụy Vô Tiện. Lam Hi Thần lựa lời nói:
"Lần này đệ cùng ta trở về, đầu tiên là tìm thúc phụ hảo hảo thỉnh tội. Đến khi người hết giận thì đi tìm Ngụy công tử sau."
Lam Vong Cơ ngập ngừng:
"Đệ..."
"Giết người rồi! Ngụy Vô Tiện giết người rồi!"
Tiếng gào thét kinh thiên động địa khiến tất cả mọi người đang chìm trong giấc ngủ giật bắn mình. Mấy con chim khách đang đậu trên cành cây cũng vì sợ hãi mà bay tán loạn. Thần sắc Lam Vong Cơ có chút khẩn trương, trái tim vô thức siết chặt, bàn tay từ khi vào trong trúc gian nghe Thanh Tâm Âm luôn giấu trong ống tay áo khẽ vươn ra, khéo léo làm một cái thủ ấn. Ngón tay bình tĩnh chuyển động điều khiển linh thức bám trên đàn mộc châu trong tay Ngụy Vô Tiện. Vốn dĩ tưởng rằng có thể thông qua linh thức mình lưu lại mà giúp hắn chế ngự được sát ý, không ngờ vẫn là chậm hơn một nước cờ.
Rốt cuộc là chỗ nào sai?