Ngụy Vô Tiện sau khi được tắm rửa sạch sẽ, ngón tay mềm mại vùi vào trong chăn đệm, mơ mơ hồ hồ hồi tưởng lại cảnh tượng ý loạn tình mê mới diễn ra vừa rồi ở Tàng Thư Các. Dường như hắn rất thích trêu chọc Lam Vong Cơ tại cái nơi đặc biệt nghiêm túc kia, càng trêu đến mức đối phương không tự kiềm chế được, bộ dạng quy phạm đoan chính cũng vỡ nát không còn một mảnh, hắn càng thêm thập phần vui vẻ.
Nhớ lại dáng vẻ vừa khẩn trương lại vừa có chút xấu hổ của Lam Vong Cơ khi nãy, bị trêu chọc đến độ đem Ngụy Vô Tiện đang nằm dưới thân thao đến đặc biệt lợi hại. Tất cả sách vở trên bàn đều bị gạt xuống, y phục dây dưa, môi lưỡi cuốn lấy nhau cùng nhục thể quấn quýt đến tiêu hồn thực cốt. Ngụy Vô Tiện còn cười đùa nói không bằng y đem hắn cấm ngôn, không cần phải phiền toái như vậy. Cuối cùng đúng là làm Lam Vong Cơ thở hổn hển dùng môi lưỡi chặn miệng hắn, đem hàng trăm tiếng gọi cao thấp lặp đi lặp lại ngăn giữa hàm răng. Động tác bên dưới dây dưa kịch liệt khiến Ngụy Vô Tiện buồn bực hừ một tiếng, khóe mắt phiếm hồng, đầu ngón chân co lại đạp loạn. Hắn một khi đã thích ai đó thì sẽ muốn đối phương thích mình càng sớm càng tốt. Trong miệng không ngừng hồ ngôn loạn ngữ một trận, cứ như nhất định phải bắt Lam Vong Cơ thừa nhận bản thân bỏ lỡ cơ hội cực tốt, đáng lẽ năm mười lăm tuổi còn ngây ngô nên đem cả thân cả tâm hắn lừa gạt đến tay mới đúng.
Ngụy Vô Tiện một tay chống đầu, lười biếng dựa trên giường, tay còn lại 'bộp bộp' vỗ vỗ chăn đệm, ý tứ mời gọi rõ ràng:
"Lam Trạm, ngươi đừng vội, tới đây."
Lam Vong Cơ đưa mắt nhìn hắn một cái, đem ngoại bào màu đen vắt lên bình phong rồi mới cúi người rót một chén nước, đi đến bên giường. Ngụy Vô Tiện nhìn thấy y bưng chén trà đến cũng không thèm đưa tay ra nhận, lại còn giương mắt chăm chăm nhìn y, tràn đầy ý chờ mong. Lam Vong Cơ bất đắc dĩ đem hắn ôm dậy, để hắn dựa vào lồng ngực mình. Ngụy Vô Tiện lúc này mới hài lòng cầm lấy chén trà, tựa vào ngực Lam Vong Cơ mà tràn đầy sảng khoái 'ừng ực' uống một miệng đầy nước.
Nửa tháng không gần nhau thật sự đã khiến hắn suy nghĩ rất nhiều. Lúc trên đường tới đây hắn ngủ mê man, được Lam Vong Cơ ôm lấy, mấy ngón tay mềm mại nắm chặt vạt áo trước ngực đối phương, giống như chỉ sợ hắn vừa buông lỏng tay là Lam Vong Cơ sẽ lập tức chạy mất. Ngụy Vô Tiện trong lúc mơ màng thi thoảng còn mở mắt trừng lớn, tận đến khi xác nhận Lam Vong Cơ vẫn đang ở trong phạm vi mắt thấy tai nghe của hắn thì mới thở phào nhẹ nhõm mà ngủ thiếp đi.
Bởi vậy, tuy hắn vừa cùng Lam Vong Cơ trải qua một trận "đại chiến" nhưng cũng không buồn ngủ tí nào. Trong đầu có bao nhiêu chuyện muốn nói với Lam Vong Cơ. Hơi thở của y mang đến cho hắn cảm giác an toàn và yên tâm tuyệt đối, không có thứ nào khác có thể thay thế. Lam Vong Cơ đem khóe môi còn dính nước trà của hắn nhẹ nhàng lau sạch, lòng bàn tay đem giọt nước do hắn không cẩn thận để chảy xuống cổ vuốt khô. Ánh mắt màu lưu ly cực nhạt xưa nay không có chút rung động dưới ánh đèn chăm chú nhìn hắn, lộ ra vài tia mềm mại. Ngụy Vô Tiện vừa mới ngủ dậy, còn hơi mơ hồ, thấy Lam Vong Cơ vuốt ve mặt mình liền thoải mái đem mặt cọ cọ vào lòng bàn tay y, như muốn nói y nhất định phải kiểm tra mặt hắn thật kỹ mới được. Trong lòng sung sướng thoả mãn, nhưng ngoài miệng vẫn phải kêu ca để có thể tranh thủ y ôn nhu an ủi:
"Ta không thể ngự kiếm, cưỡi ngựa từ Vân Mộng chạy đến đây mệt muốn chết luôn."
"Ừm."
Lam Vong Cơ cưng nựng mặt hắn, khiến Ngụy Vô Tiện ngứa ngáy, vô thức khép hờ hai mắt lại. Một cái hôn cực nhẹ đặt lên chóp mũi sau khi tắm xong hiện lên chút phấn hồng của hắn, thanh âm trầm thấp mà từ tính:
"Vất vả."
Ngụy Vô Tiện nghe được y nói hai từ "vất vả", trong lòng bỗng chốc nảy lên một tiểu tâm tư lẫn tò mò muốn xem thử Lam Vong Cơ có bao nhiêu yêu thích đối với việc hắn luôn ỷ sủng mà kiêu. Vậy nên thanh âm liền thấp xuống mấy phần, như chỉ thuận miệng hờ hững nói, nhưng lại ủy khuất vô cùng, đem cổ chân nhỏ gầy tái nhợt vươn ra ngoài chăn, đặt trong tầm mắt của Lam Vong Cơ mà nhẹ nhàng vung vẩy:
"Lam nhị công tử không đến tìm ta, ta chỉ còn cách tự đến tìm ngươi mà thôi."
Ngụy Vô Tiện thở dài:
"Đôi chân này của ta thật đáng thương, cưỡi ngựa suốt cả đêm luôn."
Lam Vong Cơ: "...."
Ngụy Vô Tiện xoa xoa cái eo:
"Eo cũng đau nữa."
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện lại thở dài:
"Hết cách rồi, ai bảo ta thích ngươi như vậy, phi ngựa gấp quá mà, bị mệt chết cũng đáng."
Hàm ý trong lời nói của hắn chính là, cái mệt mỏi này không chỉ nhắc đến chuyện bôn ba đường trường lúc trước, mà còn như có như không gợi lại tình cảnh kiều diễm trong Tàng Thư Các vừa rồi. Vành tai Lam Vong Cơ lại đỏ lên, đưa tay nắm lấy cái chân nhỏ của hắn. Ngụy Vô Tiện thoải mái mà rên một tiếng, thân thể cuộn tròn hướng ngực Lam Vong Cơ cọ cọ đến mức vui sướng. Hắn gối đầu lên vai y, eo lưng được người ta ôn nhu ôm lấy. Bàn tay thuận theo mắt cá chân từ dưới đi lên xoa bóp cẳng chân thon dài, linh lực cực mỏng trong lòng bàn tay khiến cho Ngụy Vô Tiện cảm thấy toàn thân như đang ngâm trong dòng suối vừa ấm áp vừa tràn đầy năng lượng. Ngụy Vô Tiện tặc lưỡi, nói:
"Lam Trạm, ngươi không biết trong khoảng thời gian này không được gặp ngươi ta nhàm chán thế nào đâu.
"Ừm." Lam Vong Cơ khéo léo xoa bóp chân cho hắn, đem cơ bắp tinh tế săn chắc nắm trong lòng bàn tay, khiến từng thớ thịt của Ngụy Vô Tiện ngứa ngáy, nhưng vẫn lười biếng bất động: "Trong thời gian này, thân thể vẫn tốt chứ?"
Ngụy Vô Tiện lầm bầm một tiếng không rõ ràng, nghiêng mặt qua, ngửa đầu hôn lên cằm y, hai mắt phát sáng, giống như mao đầu tiểu tử mỗi ngày đều nâng niu lễ vật của người trong lòng, giống như là hiến bảo, cẩn thận đem đàn mộc châu được xuyên qua một sợi dây đang đeo ở cổ tay cho y nhìn:
"Rất tốt, không phải là ta có cái này sao? Lễ vật ngươi tặng ta thật tốt."
Bản thân đàn mộc châu vốn mang theo linh thức của y, có thể đem một phần linh lực của Lam Vong Cơ trợ giúp hắn lúc hắn cần, giúp hắn ngưng thần tỉnh táo mà vận công chữa thương. Tuy là trong lúc vận công thỉnh thoảng cũng gặp chút đau nhức, nhưng đem vật này kề sát vào tim thì sẽ không còn thấy đau nữa. Lam Vong Cơ bị bộ dáng chân thành lại nhiệt liệt thản nhiên nói lời yêu thương của hắn làm cho tim mềm nhũn, cúi đầu xuống hôn lên mặt Ngụy Vô Tiện một chút, lại nhịn không được hôn một cái lên khoé môi hắn, thanh âm thật thấp:
"Có nghỉ ngơi đúng giờ không?"
Ngụy Vô Tiện luôn có thói quen đến nửa đêm là tỉnh như sáo, giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi lộn xộn, tính xấu ngàn năm khó đổi. Hắn cười ha ha lảng sang chuyện khác:
"Ta ăn cơm đúng giờ, mỗi ngày đều nghe lời ngươi không tự giày vò bản thân."
Lam Vong Cơ nhàn nhạt nhìn hắn, cũng không vạch trần tiểu tâm tư nhỏ mọn kia:
"Ừ."
Vùng da thịt dễ bị tổn thương nhất khi cưỡi ngựa là chân và mông. Nếu một người cưỡi ngựa không tốt, tránh không được chỉ cưỡi một chút là sẽ khiến hai chân kẹp bên bụng ngựa bị mài tới trầy da tróc vẩy. Vì vậy người thường xuyên cưỡi ngựa đều chai sần ở hai bên bắp đùi, là bởi do nhiều lần bị rách da mà thành. Ngụy Vô Tiện khi trước còn có Kim Đan, muốn ra ngoài chỉ cần ngự kiếm mà đi. Bây giờ làm gì cũng đành tự thân vận động, không còn cách nào khác phải cưỡi ngựa bôn ba phi từ Vân Mộng đến.
Bàn tay đang xoa bóp cẳng chân Ngụy Vô Tiện theo da thịt mềm mại sờ lên trên, sờ đến độ Ngụy Vô Tiện vừa trải qua tình triều mãnh liệt trong vô thức kẹp lấy tay y, toàn thân run lên, ngón tay đang nghịch nghịch vạt áo Lam Vong Cơ cũng siết lại. Lam Vong Cơ vỗ vỗ đầu gối của hắn:
"Ngoan, để ta xem có vết bầm không."
Lúc nãy trong Tàng Thư Các ánh nến lờ mờ, khó mà nhìn rõ. Ngụy Vô Tiện hàm hồ "ưm" một tiếng, đem chân tách ra để y có thể nhìn kỹ hai bên bắp đùi của mình. Quả nhiên da thịt non mịn bị cọ đến mức rách da, bị y nhìn chằm chằm liền đỏ mặt xấu hổ:
"Đã lâu rồi không cưỡi ngựa, chuyện thường thôi."
Lam Vong Cơ "ừm" một câu đáp lại, lấy thuốc từ trong tay áo ra bôi cho hắn, sau đó còn nhẹ nhàng xoa bóp ở trên đầu gối của Ngụy Vô Tiện một chút. Ngụy Vô Tiện vì động tác giống như khích lệ hắn ngoan ngoãn này mà hưởng thụ cực kỳ, mơ hồ lại có chút phản ứng, nhưng mà hậu huyệt đáng thương của hắn thực sự không thể chịu nổi thêm một lần yêu thương nào nữa. Ngụy Vô Tiện vội vàng ho một tiếng, đem mặt vùi vào hõm cổ Lam Vong Cơ, vừa cọ qua cọ lại vừa lẩm bẩm, khóe mắt quét một vòng quanh phòng, giống như thật sự tò mò, hỏi:
"Đúng rồi, ta quên mất không hỏi, căn phòng này là...?"
Đây là một gian phòng gọn gàng sạch sẽ, nhìn qua không giống như là có người ở, nhưng lại được thường xuyên được quét dọn lau chùi, vốn dĩ có hơi chút tối tăm ảm đạm, ở nơi vô cùng hẻo lánh nhưng bên ngoài lại chỉ thắp độc nhất một chiếc đèn lồng. Lúc này, Lam Vong Cơ đốt một ngọn nến lên, khung cảnh mới trở nên sáng sủa hơn một chút. Trong lòng Ngụy Vô Tiện biết rõ, mình vụng trộm đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, khẳng định là không thể trốn trong phòng ngủ của Lam Vong Cơ. Nhưng gian phòng này không biết là của ai, mà vẻ mặt của Lam Vong Cơ lại hơi kỳ lạ, lúc nào cũng cẩn thận không làm xáo trộn bài trí trong phòng, tự nhiên khiến hắn mơ hồ có một cảm giác rất kỳ quái.
Quả nhiên, hắn vừa dứt lời thì đã thấy ngón tay của Lam Vong Cơ như dừng lại, hàng mi dài khẽ buông xuống. Lần này Ngụy Vô Tiện càng tò mò hơn, cười nói:
"Thế nào? Không nói được sao?"
Trong lòng hắn thật ra vẫn có chút để tâm, luôn cảm thấy dường như Lam Vong Cơ đang cất giữ rất nhiều chuyện, thời niên thiếu trôi qua lại thành thục và trầm ổn quá mức. Huống hồ...
Huống hồ Ngụy Vô Tiện thực sự hi vọng y có thể đem tất cả mọi chuyện nói với mình, để mình chia sẻ cùng y.
Lam Vong Cơ cũng chỉ im lặng trong chốc lát rồi lên tiếng:
"Đây là nơi ở của mẫu thân ta ở Vân Thâm Bất Tri Xứ."
Ngụy Vô Tiện nhẹ "a" lên một tiếng, chợt nhớ lại hình như Lam Vong Cơ chưa từng nhắc đến chuyện của cha mẹ y, nhất thời không biết nên mở lời sao cho phải. Qua một lúc sau, Ngụy Vô Tiện vẫn nắm chặt góc áo y, vòng tay ôm lấy cổ Lam Vong Cơ, chăm chú nhìn:
"Lam Trạm, ngươi có gì muốn nói không?"
Lam Vong Cơ hỏi ngược lại hắn:
"Chuyện gì?"
Ngụy Vô Tiện cọ cọ lên mũi y, hầu kết có chút nhấp nhô, khó có mấy khi câu nệ, nuốt nước bọt nói:
"Ta rất muốn nghe tâm sự của ngươi. Nếu như ngươi nguyện ý nói với ta, ta sẵn sàng lắng nghe. Còn nếu ngươi không muốn, cũng chẳng có vấn đề gì."
Lam Vong Cơ xuyên qua ánh nến đang nhảy múa trước mí mắt, yên lặng nhìn thẳng vào hắn. Ngụy Vô Tiện bị y nhìn chằm chằm đến mức thẹn thùng xấu hổ, bỗng nhiên cảm thấy đáng ra không nên nói những lời vừa rồi, tránh để cho người ta nghĩ lòng hiếu kỳ của hắn quá nặng. Nhưng ngay tại lúc hắn cân nhắc có nên lái sang chuyện khác hay không, lại nghe người trước mặt nhẹ nhàng "ừ" một tiếng. Lam Vong Cơ đưa tay luồn vào trong tóc, vuốt ve gáy hắn, nhìn hắn không chớp mắt:
"Được."
___//__
33k view *nhảy múa*
Cảm ơn mọi ng đã ủng hộ!!!