Lam Vong Cơ khẽ suy tư, chấp bút viết tiếp lá thư thứ hai. Lá thư đầu tiên đã gửi đi được mấy ngày nhưng vẫn chưa có tin tức gì, e là phải thử viết thêm một lần nữa. Chợt nghe thấy tiếng động, y dừng động tác trên tay một chút, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ Tàng Thư Các vẫn còn mở một nửa. Nhưng bên ngoài ngoại trừ tiếng gió, cũng chẳng có thanh âm nào khác.
Lam Vong Cơ thu hồi ánh mắt, kinh ngạc nhìn xuống tờ giấy trước mặt, tại chỗ đầu bút đang dừng chẳng biết từ khi nào lại xuất hiện một viên giấy. Y hơi lưỡng lự, đưa tay đem viên giấy mở ra, trên đó là mấy nét chữ vừa tiêu sái vừa xinh đẹp.
[Ngươi đang nhớ ta sao?]
Thần sắc trong mắt Lam Vong Cơ liền ngưng lại, còn chưa kịp phản ứng, đầu vai chợt trĩu xuống, cảm xúc ấm áp từ phía sau ập tới, tiếng cười trong trẻo nhẹ nhàng dán bên tai y:
"Có muốn ta hay không?"
Khóe môi Lam Vong Cơ mơ hồ nhếch lên một chút, nhưng giọng nói vẫn nhàn nhạt như cũ:
"Vào bằng cách nào?"
Nếu đúng như dự đoán trước đây của y, y là bị ác rủa trói buộc chặt chẽ, không có cách nào thoát ra ngoài. Nhưng suốt một năm kia, cho dù đang ở trong mộng cảnh, Ngụy Vô Tiện vẫn luôn xuất hiện nhiều biến hoá, ác rủa cũng không tài nào khống chế tư tưởng lẫn phương thức hành động của Ngụy Vô Tiện. Hay nói cách khác, ác rủa chính là bị Ngụy Vô Tiện quản chế.
"Kết giới nhà các ngươi cũng không còn nghiêm ngặt như trước, bây giờ ta có thể tiến vào vô cùng dễ dàng" Ngụy Vô Tiện vươn tay đến trên bàn, tràn đầy vui vẻ mà nắm chặt lấy tay y: "Muốn viết cái gì, ta viết thay ngươi."
Lam Vong Cơ có chút bất đắc dĩ, nói:
"Ngươi biết phong thư này viết cho ai?"
Ngụy Vô Tiện lập tức dài giọng ra:
"Còn không phải là cho vị Ngụy công tử võ công cái thế anh tuấn vô song của Vân Mộng Giang thị sao."
Lam Vong Cơ đáp:
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện cười cười hôn lên vành tai y, thanh âm nhão nhoét nói:
"Ta ăn dấm nha! Ngươi viết cho hắn, không viết cho ta."
Cảm giác ngứa ngáy thuận theo vành tai tràn ra, khiến Lam Vong Cơ hơi cuộn đốt ngón tay lại.
"Muốn cái gì."
Ngụy Vô Tiện cầm lấy tay y, trên giấy chậm rãi hạ bút:
"Nhưng mà Lam Trạm này, ta dạy cho ngươi nha, ngươi viết thư tình thì đừng có viết đứng đắn cứng nhắc như vậy. Nếu người nhận không phải là ta thì sẽ không đến tìm ngươi đâu."
Lam Vong Cơ thản nhiên thụ giáo:
"Vậy xin hỏi, ta phải viết cái gì?"
"Không cần phải viết mấy câu nhàm chán kiểu 'Ta vẫn ổn, bởi vì Cô Tô sự vụ bề bộn nên không thể phân thân đi gặp ngươi, giữ sức khoẻ', ngươi chỉ cần trực tiếp viết đúng trọng điểm."
Ngụy Vô Tiện ngậm lấy vành tai y, nhẹ cắn lên da thịt nóng ấm mềm mại, chậm rãi viết trên giấy.
"Lam nhị công tử, ngươi phải viết 'Yêu ngươi, muốn ngươi, rất nhớ ngươi'..."
Ngụy Vô Tiện dừng lại một chút, trong mắt quang hoa lưu chuyển, từng chữ từng chữ một uyển chuyển hiện lên, cổ họng lại tràn ra tiếng cười nhẹ mập mờ, hơi thở ẩm ướt rơi vào trên cổ, bên tai Lam Vong Cơ, khiến làn da trắng ngần nơi đó chợt phiếm hồng.
"Cùng với... muốn hôn ngươi, ôm ngươi. Muốn đem ngươi trói lại trong ngực. Muốn cùng ngươi lên giường..."
'Cạch.'
Bút lông trong tay rơi xuống trên bàn, khiến cho chữ "giường" mới viết được phân nửa có một nét run rẩy, như thể tâm tư của người viết cũng đang rung động. Ngụy Vô Tiện híp nửa con mắt, khóe môi tràn đầy ý cười xấu xa, lười biếng đợi Lam Vong Cơ vòng tay xuống khúc cong nơi đầu gối bế lên, ôm vào lòng.
"Làm sao nữa đây, ngươi đối với ta như vậy có gì không đúng à, lại còn xấu hổ?"
Lam Vong Cơ từ trên cao trông xuống nhìn hắn, cố gắng đè nén thần sắc ám trầm trong ánh mắt đang cuồn cuộn như sương, khiến cho Ngụy Vô Tiện nhìn thấy, nhịn không được mà tim đập loạn. Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu, né tránh ánh nhìn nóng bỏng kia, hơi chột dạ nói:
"Biết làm sao được... Ta nhớ ngươi lắm."
Ngụy Vô Tiện khẽ liếm đôi môi khô khốc, giống như phàn nàn mà lầm bầm nói:
"Đã nửa tháng không gặp, khó khăn lắm mới nhận được một phong thư, viết đầy hai tờ giấy. Ta lật đi lật lại không dưới mười lần, ngoại trừ câu 'giữ sức khoẻ' ở cuối thư thì chẳng nhìn ra chỗ nào khác biệt cả."
Hắn dừng lại một chút, đưa tay nắm chặt y phục Lam Vong Cơ, cất giọng dò xét:
"Ta mỗi ngày đều nhớ ngươi. Còn ngươi... có nhớ ta nhiều không?"
Cả thể xác lẫn linh hồn của hắn thực sự đều bị người này khóa chặt trong tay. Tâm tư xao động hơn nửa tháng, bây giờ nằm trong vòng tay của Lam Vong Cơ mới chậm rãi lắng xuống, vừa an tâm lại vừa có chút ủy khuất, luôn cảm thấy một ngày không gặp dài tựa ba thu.
"Có."
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi xinh đẹp của hắn, thanh âm trầm thấp vô cùng. Trong nháy mắt, Ngụy Vô Tiện vui vẻ ra mặt, chống người dậy ngồi lên đùi y, ôm lấy bờ vai rộng rãi vững chắc, hôn lên môi y một cái:
"Được, ta biết ngay ngươi thích ta nhất."
Lam Vong Cơ thuận theo tấm lưng mềm mại, ôm lấy vòng eo thon gọn, cúi đầu hôn lên gáy hắn, giọng nói trầm ấm từ tính vương vấn bên tai:
"Nhớ ngươi."
Ngụy Vô Tiện ngứa đến mức co rụt cổ lại, eo bị người ta ôn nhu vuốt ve, toàn thân liền nhão ra, có chút mềm yếu. Nghe Lam Vong Cơ nói một câu nhớ mình, cảm thấy dễ nghe hơn cả mười câu dỗ ngon dỗ ngọt. Tận đến khi bị người ta đặt lên bàn, xuyên qua vải vóc mà xoa bóp hạ thân khiến cảm giác tê dại cùng ngứa ngáy lan khắp toàn thân, trong cổ họng không nhịn được mà tràn ra một tiếng rên rỉ. Ngụy Vô Tiện run rẩy mở chân, kẹp lấy eo Lam Vong Cơ, bị người kia cách một lớp quần áo đỉnh đỉnh vào mông thịt, từng đốt xương nhũn như con chi chi, không ngừng run lên, nhưng lại không thể ngăn bản thân đem cơ thể cuộn lại trong lồng ngực rộng lớn của y, cứ như phải để Lam Vong Cơ vuốt ve từ đầu đến chân hắn mấy lần, tốt nhất là nóng bỏng đánh dấu lên từng tấc da thịt hắn đến thỏa mãn mới thôi.
Áo ngoài cùng trung y của Ngụy Vô Tiện trượt xuống, vướng ở khuỷu tay hắn, đầu vai gầy gò bị người ta cắn mút, tràn đầy dấu vết đỏ tươi. Hắn thở gấp một tiếng, giữa những cái hôn mút trằn trọc vẫn cố gắng mở lời trêu chọc:
"Hàm Quang Quân, đây chính là Tàng Thư Các nhà các ngươi nha..."
Lam Vong Cơ cắn nhẹ lên cánh môi hắn:
"Vậy vì sao ngươi còn muốn đến?"
Ngụy Vô Tiện bị y hỏi câu này, lập tức á khẩu không trả lời được. Đúng nhỉ, bây giờ hắn mới nhận ra, từ đầu đến cuối Lam Vong Cơ không hề nói một câu muốn hắn tới.
Tại sao mình lại tự chui đầu vào rọ như vậy chứ?
Đại não đang tê liệt của Ngụy Vô Tiện rục rịch hoạt động một lúc, đem trước sau suy đi tính lại, bỗng nhiên vỡ lẽ, đưa tay nắm lấy cằm Lam Vong Cơ, hung dữ nói:
"Ngươi cố ý."
Đáy mắt Lam Vong Cơ hiện ý cười, hôn lên ngón tay hắn.
"Nhưng ta cũng rất muốn ngươi."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Ngụy Vô Tiện thầm hít sâu một hơi. Lam Trạm người này, thật đúng là... quá đáng sợ.
____//____
Đủ 33k view phát phúc lợi 2 chương liên tục =))))