Ánh nắng chói chang thuận theo khe hở giữa cành lá sum suê chiếu thẳng lên mặt người đứng dưới tán cây. Rõ ràng khí trời đang là ngày cuối thu, vậy mà lại nóng nực ẩm ướt như thể mùa hè còn chưa trôi hết. Một dãy núi chạy dài trước mắt, hòa cùng đường chân trời kéo xa thêm vài dặm.
Trong một cái chớp mắt đã nhập mộng, Lam Vong Cơ đứng dưới tàng cây, ánh mắt quan sát bốn phía, biết được đây là dãy núi khi xưa. Nhiều năm về trước y ngồi trên ngựa đã bắt được một đóa hoa từ phía sau ném tới, quay người liền chạm phải một đôi mắt trong vắt đen nhánh. Lúc đấy chỉ nghĩ là đối phương thuận theo thói quen trêu chọc mình, sau đó còn cười đến vô tâm vô phế đùa giỡn với kẻ khác, bây giờ hồi tưởng lại trở thành một điểm mềm mại nhất ở sâu trong lòng. Cách đó không xa, bãi săn bên ngoài đài quan sát ồn áo náo nhiệt không ngừng, tiếng phược tiên võng bắt lấy con mồi nhỏ vụn vang lên cùng tiếng mắng chửi vui vẻ của những tu sĩ tham gia vây săn văng vẳng bên tai. Lam Vong Cơ di động bước chân, theo phương hướng trong trí nhớ đi sâu vào núi.
"Hàm..."
Một tu sĩ cách đó không xa nhìn thấy y, dường như muốn hành lễ, Lam Vong Cơ lại không để ý, vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
"Suỵt, thời gian này đừng có đụng đến Hàm Quang Quân."
Một tên tu sĩ khác đi cùng lên tiếng:
"Vì sao?"
"Ta đoán hiện giờ tâm tình ngài ấy không tốt lắm đâu. Không phải lúc nãy còn suýt đánh nhau với Ngụy Vô Tiện ở đài quan sát bên kia hay sao?"
Tu sĩ kia "a" lên một tiếng, hơi giật mình nói:
"Cũng phải, may có ngươi nhắc nhở"
"Nghe đồn sau Xạ Nhật chi chinh hai người bọn họ giống như nước lửa tương khắc, nói hai ba câu không hợp liền ra tay đánh nhau, đây cũng là chuyện thường tình."
"Lúc thiếu thời hai người bọn họ không phải là đồng môn sao? Sao lại mâu thuẫn lớn như vậy."
"Có thể không mâu thuẫn sao? Một người là nhân sĩ chính đạo trong mắt không chứa nổi một hạt cát, một kẻ là tà ma ngoại đạo ra ngoài không mang theo bội kiếm còn tuỳ tiện kiêu căng ngạo mạn, không chừng thù cũ nợ mới nhiều vô kể luôn ấy chứ... Khục, nhưng mà tên Ngụy Vô Tiện kia đúng là tuổi trẻ khinh cuồng. Lúc nào cũng ỷ bản thân mình có công lớn trong Xạ Nhật chi chinh, không xem ai ra gì, không để ai vào mắt."
"Đừng nói nữa, để hắn nghe thấy lại phiền to."
Hai người đều im lặng, qua một lúc lâu, một người suy nghĩ trăm lần vẫn không lý giải được, thấp giọng khó hiểu nói:
"Có điều, ta cũng không hiểu Ngụy Vô Tiện phẫn nộ đến cực điểm nói 'Ngươi không phải là y...' rốt cuộc là có ý gì nhỉ?"
Người tu tiên vốn tai thính mắt tinh, tuy rằng đã đi xa, nhưng thanh âm vẫn đứt quãng chui vào trong tai. Hơi thở Lam Vong Cơ có chút đình trệ, nhịp tim càng lúc càng nhanh, dưới chân nửa bước cũng không dám ngừng.
Ngụy Vô Tiện nằm trên một chạc cây thấp, đôi mắt dưới miếng vải đen nheo lại, đem cây sáo đang kề bên môi thu vào trong người, bắp chân được bao lấy bởi một đôi giày đen gác lên một cành cây, thỉnh thoảng lại thả xuống đong đưa, quét lên bãi cỏ tạo nên tiếng xào xạc. Đóa hoa của Giang Yếm Ly ném cho được cài bên ngực, toả ra một mùi hương dìu dịu thấm vào ruột gan, khiến cho tâm trạng đang bực bội của hắn chậm rãi buông lỏng, ngáp một cái, cảm thấy có hơi buồn ngủ. Chẳng biết từ khi nào, bên tai hắn truyền tới một tiếng động, Ngụy Vô Tiện đang ngái ngủ bỗng nhiên tỉnh táo lại:
"Ngươi cũng tới tham gia vây săn sao?"
Giọng nói của Ngụy Vô Tiện vang lên, giống như phát giác ra đối phương không hề có ý xấu, ngay cả tư thế cũng không đổi, miếng vải đen che mắt cũng không tháo xuống. Thấy đối phương cũng không trả lời, Ngụy Vô Tiện cười nói:
"Ngươi ở gần ta sẽ không săn được thứ gì đâu..."
Lưng Nguỵ Vô Tiện vì đang tựa vào thân cây nên có chút đau, bây giờ được một người dùng tay làm đệm, tự nhiên không cảm thấy khó chịu nữa. Một xúc cảm ấm áp rơi xuống môi hắn, trực tiếp đem nửa câu còn lại của hắn lấp lại.
Đôi mắt dưới tấm vải đen bỗng trừng lớn, lúc này mới kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra. Một cỗ phẫn nộ cùng xấu hổ lan khắp tứ chi, hắn nhấc chân muốn đá, lại bị người kia đem cả hai chân cố định trên chạc cây, cổ tay như bị một cái gọng sắt kìm lại, không thể động đậy dù chỉ một chút. Cái hôn này đối với hắn cực kỳ quen thuộc, một năm trước đã bị một người dạy dỗ đến mức ăn tủy biết vị, nhưng qua một năm dị thường này cũng rất lâu không được nếm trải. Song như vậy không có nghĩa là ai cũng có thể đến khinh bạc hắn!
Nguỵ Vô Tiện liều mạng giãy giụa, lại bị đối phương đem đầu gối chen vào giữa hai chân thúc nhẹ, khiến cho eo lưng bỗng chốc tê dại. Dường như đối phương biết rất rõ điểm mẫn cảm của mình, đem mọi cảm xúc thầm kín trong cơ thể hắn khuấy đảo đến rung động. Cuối cùng vẫn là chịu không nổi, bị người ta cường hãn nhấc lên, ngồi trên đùi đối phương, dưới thân mở ra, hai mũi ủng giấu trong thảm cỏ. Môi lưỡi đang hôn hắn vừa thô bạo vừa nóng bỏng, mang theo sự lôi cuốn mạnh mẽ, hôn hắn đến mức hít thở không thông, ngón tay bị người khống chế có chút run rẩy, nước mắt tràn theo khoé mi thấm ướt tấm vải đen. Hắn hung hãn há miệng cắn vào môi đối phương, nhưng lại giống như kích thích đối phương hung tính đại phát, nặng nề thở ra một tiếng trầm khàn, bàn tay như gọng kìm nắm lấy cằm bóp một cái, khiến Ngụy Vô Tiện vô thức hé môi, cúi đầu hôn càng thêm ác liệt.
Ngụy Vô Tiện bị hôn đến mức không còn sức lực chống cự, dựa hẳn vào trong lồng ngực rộng lớn của đối phương. Hai điểm mẫn cảm ngay dưới y phục hắn đã rất lâu rồi chưa được người yêu thương qua, không khống chế được mà dựng đứng lên, trong phút chốc có một chút mong muốn đối phương luồn tay vào mà xoa nắn vuốt ve. Nhưng đến khi cảm giác được bàn tay đối phương thuận theo hai bên đùi hé mở của hắn sờ lên, nhéo bên eo một cái, Ngụy Vô Tiện lập tức vừa kinh hãi vừa xấu hổ, vừa thẹn vừa giận đến cực điểm, bị sờ đến hơi thở cũng hỗn loạn, có chút run rẩy kháng cự cắn vào lưỡi, ép đối phương phải thối lui. Lần này hình như đã thật sự cắn đau đối phương, rốt cuộc Ngụy Vô Tiện cũng mềm oặt dựa vào chạc cây mà thở dốc. Lồng ngực hắn kịch liệt phập phồng, thở hổn hển mấy hơi mới bình ổn, bàn tay đang đè hắn lại nửa điểm cũng không thu lực, giống như người này không có ý định từ bỏ, muốn đem việc vừa rồi còn chưa làm xong làm nốt, đem quần hắn lột ra, trực tiếp tiến vào. Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng thấy không ổn, đầu óc giống như nổ tung, khàn giọng tức giận quát:
"Ai?!?"
Lồng ngực đối phương đang kề sát hắn cũng phập phồng không kém, một chữ cũng chẳng thốt ra. Ngụy Vô Tiện lần này thực sự phát giận, nhấc chân muốn đạp đối phương ra, lại bị người ta ngay lập tức đem đùi mở rộng hơn. Với tay đem miếng vải đen trên mắt kéo xuống, tia nắng chói chang đáp trên hàng mi đang khẽ run, Ngụy Vô Tiện bị ánh sáng bất chợt đâm vào mắt khiến khoé mi đẫm lệ, cánh môi sưng đỏ, nhìn giống hệt như vừa bị chà đạp đến thê thảm. Khi hắn thấy rõ được người trước mắt, một cỗ hoả khí bùng nổ xông lên đại não:
"Ngươi!"
Đối phương sắc mặt âm trầm nhìn hắn, tận đến khi khắc sâu bóng dáng hoàn chỉnh của mình vào đáy mắt đen bóng đang phủ một tầng hơi nước kia. Lam Vong Cơ nặng nề thở dốc, cúi người cắn lên môi hắn, thanh âm trầm thấp có chút hung ác:
"Là phu quân của ngươi!"