Ở hiện thực chờ thêm mấy ngày, bây giờ đã đến lúc phải rời đi.
"Vong Cơ, phù triện của Ngụy công tử lưu lại chỉ có thể chống đỡ một lần trận pháp cuối cùng này. Nếu không thể đưa Ngụy công tử về..."
Lam Hi Thần nghiêm túc lên tiếng, mặc dù chưa nói hết câu nhưng cũng cảm thấy không cần phải nói tiếp. Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, dùng khăn lông ấm cẩn thận lau rửa ngón tay của Ngụy Vô Tiện vì hôn mê lâu mà có chút cứng ngắc. Y vòng tay ôm chặt lấy hắn, giống như muốn dùng hết sức lực toàn thân ra mà ôm, nhưng người trong lòng y vẫn mềm nhũn lại vô lực, nửa điểm sức sống cũng không có, sắc mặt tái nhợt làm người ta sợ hãi. Lam Hi Thần không nỡ nhìn thẳng, thấp giọng thở dài. Ôn nhu hôn vào thái dương của Ngụy Vô Tiện, giọng nói của Lam Vong Cơ trầm thấp từ tính nhẹ nhàng vang lên, nhưng lại vô cùng kiên định:
"Chờ ta."
Mấy ngày nay y phải đợi cho vết thương hoàn toàn khép miệng mới được Lam Hi Thần đồng ý đưa vào pháp trận. Lam Vong Cơ cố chấp ngồi bên cạnh trông chừng Ngụy Vô Tiện, vì hắn mà lau mặt xoa người, nửa khắc cũng không có ý định muốn nghỉ ngơi. Lam Hi Thần không an lòng, dặn dò:
"Lần này tiến vào, không được tùy ý hành sự nữa."
Lam Vong Cơ: "Vâng."
Lam Hi Thần hơi chần chừ, nhưng cảm thấy có vài lời vẫn cần phải nói, để cho đệ đệ mình chuẩn bị trước:
"Lần trước đệ ở trong mộng đã trải qua hơn một năm, nhưng hiện thực lại chỉ mới qua ba ngày. Lần này nhập mộng, ta cũng không biết đệ sẽ gặp Ngụy công tử ở thời điểm nào. Có thể là cách khi đệ rời đi nửa tháng, nửa năm hoặc cũng có thể là một năm."
"Đệ ra khỏi mộng cảnh, tất cả những người cùng những chuyện phát sinh đều sẽ quay về như lúc ban đầu." Lam Hi Thần dừng một chút, nói tiếp: "Theo như những gì đệ kể... thì Ngụy công tử tỉnh lại có thể sẽ không thấy đệ, bởi vì trong khoảng thời gian này đúng ra đệ phải ở Cô Tô."
Lam Vong Cơ hiểu được huynh trưởng của y đang muốn nói gì:
"Ác rủa thừa cơ vắng vẻ mà lẻn vào, khiến mộng cảnh của Ngụy Anh trở về đúng theo lộ tuyến của nó."
"Đúng vậy, thậm chí còn có thể nghiêm trọng hơn." Lam Hi Thần nói: "Khoảng thời gian đó Ngụy công tử đã cảm mến đệ, nếu chịu loại thương tổn này, chắc chắn sẽ hoàn toàn mất đi lòng tin đối với đệ. Cho dù đệ quay lại, cũng rất khó đem tín nhiệm của đệ ấy cứu trở về."
Lam Hi Thần cân nhắc nửa ngày mới có thể đem hết tất cả nói ra, bản thân cũng biết việc này thật sự quá khó. Trái tim một người đã bị tổn thương, há có thể dễ dàng lấy lại niềm tin lần nữa...
Lam Vong Cơ trầm mặc đem bàn tay của Ngụy Vô Tiện nhét vào trong chăn, ngón tay đang nhẹ nhàng vuốt ve liền êm ái chạm vào mi tâm của hắn, thuận tay lướt qua lông mày đang khép chặt, rơi xuống khóe môi. Lam Hi Thần đang muốn lên tiếng dặn dò, lại nghe thấy Lam Vong Cơ gọi:
"Huynh trưởng."
Lam Hi Thần đáp:
"Có chuyện gì?"
Giọng Lam Vong Cơ nhàn nhạt giống như đang kể chuyện, nói:
"Lúc trong mộng, đệ có đưa cho Ngụy Anh một viên đàn mộc châu."
Lam Hi Thần sững sờ:
"Đệ đã kể chuyện này với ta rồi."
Lam Vong Cơ mím nhẹ môi, mi mắt buông xuống, nói khẽ:
"Trước khi đệ rời đi, đã đem một tia linh thức bám lên trên nó."
Lam Hi Thần nghe vậy liền kinh hãi thốt lên:
"Vong Cơ, đệ..."