"Không có việc gì, là tại ta suy nghĩ nhiều, ngươi lần đó chắc cũng là lần đầu tiên rồi."
Ngụy Vô Tiện nói xong cũng nhạy bén nhận ra phản ứng của người đang đè bên trên mình không được đúng cho lắm, đôi tay đang vòng xuống định trở người cho hắn đột nhiên cứng đờ. Ngụy Vô Tiện cảm giác như có ai đó vừa hung hăng giáng một gậy vào đầu hắn.
Vốn dĩ là đang bị xúc cảm da thịt thân cận làm cho động tâm, nhưng lại vì phản ứng kỳ lạ của đối phương mà tâm tình như bị quét sạch không chừa một mảnh. Ngụy Vô Tiện cảm thấy trong cổ như bị liệt hỏa thiêu đốt, nghẹn ngào không nói nên lời.
Đến khi hắn có thể mở miệng nói tiếp thì lại phát hiện ra cuống họng mình khô khốc, đành gượng cười, giọng nói có chút không được tự nhiên:
"Không sao đâu Lam Trạm."
Ngụy Vô Tiện chằm chặp nhìn Lam Vong Cơ, không muốn bỏ sót bất kỳ một tia biến hóa nào trong thần sắc của y. Đáng tiếc, dù Ngụy Vô Tiện có nhìn gương mặt kia đến tám trăm năm thì cũng vô pháp nhìn xuyên qua biểu tình vô cùng bình tĩnh kia, dò la ra được tâm tình bất ổn mà y đang che giấu.
Cô Tô Lam nhị công tử xưa nay phong thái đoan chính, tuân thủ nghiêm ngặt ba ngàn điều gia quy của Lam thị. Thái độ làm người hay phong cách hành sự đều không thẹn với lòng, cẩn thận tỉ mỉ, chưa từng nói dối.
Cho dù trước đó Ngụy Vô Tiện có cùng y nói láo để trêu đùa Nhiếp nhị thì Lam Vong Cơ cũng chỉ ở bên cạnh im lặng không nói gì. Đương nhiên y cũng có rất nhiều chuyện không muốn nói hay không thể nói, nhưng thay vì nói dối, y sẽ chọn cách im lặng. Ngụy Vô Tiện tự nhận mình cũng cùng y quen biết được bốn năm năm, cũng từng cảm thán qua thói quen chưa từng nói dối này của Lam Vong Cơ thật tốt. Nhưng mà, giờ phút này hắn lại thật sự hi vọng Lam Vong Cơ sẽ nói dối một lần, chứ không phải là đối với mình giữ im lặng như thế.
Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng duy trì vẻ mặt tươi cười bình thản, nhưng trong lòng lại đổ ra một bình giấm thật to lại thật chua, chua đến mức từ đầu đến chân đều chua:
"Ha ha ta đã bảo là không sao mà, vừa rồi là ta nói nhầm, quả nhiên ngươi cũng không phải là lần đầu tiên."
Bị người phía trên nhìn chằm chằm làm cho trong lòng hắn có chút hoảng loạn, đành nhắm mắt nói bừa.
"Thật ra..." Ngụy Vô Tiện dừng một chút, nói dối không biết chớp mắt: "Thật ra ta cũng không phải là lần đầu tiên."
Lam Vong Cơ: "Ừm."
Ngụy Vô Tiện nói xong mới phát hiện ra câu này của mình thật sự là cực kỳ ngu xuẩn. Lam Vong Cơ đâu hỏi hắn có phải là lần đầu tiên hay không, hắn lại vội vàng tự mình nói đến, giống như nhất định phải chứng minh mình cũng giống y mới được. Nhưng mà rõ ràng là...
Rõ ràng là Lam Vong Cơ lấy đi lần đầu tiên của hắn, nhưng lại không chịu nói cho hắn biết: Trước khi đến bên hắn, y đã từng yêu mến người khác.
Ngụy Vô Tiện cố tự nhủ rằng hiện tại người Lam Trạm yêu chính là hắn. Nhưng mà vừa nghĩ tới có người khác cũng giống mình, ở trên giường thấy qua dáng vẻ trầm luân trong dục vọng khiến người ta phát điên của Lam Vong Cơ, tự nhiên cảm thấy cơn ghen nổi lên không cách nào khống chế được, rất muốn túm lấy cổ áo Lam Vong Cơ trực tiếp hỏi y người kia rốt cuộc là ai. Nhưng mà hỏi được rồi, thì cũng có thay đổi được gì không? Hóa ra, một thân ôn nhu âu yếm và kỹ thuật hôn điêu luyện của y là từ trên người kẻ khác luyện ra.
Hắn thì trong đầu xoắn xuýt suy nghĩ người kia rốt cuộc là ai, Lam Vong Cơ lại dường như không có hứng thú với chuyện hắn nói "Thật ra ta cũng không phải lần đầu tiên", cũng không có ý muốn hỏi thêm gì.
"Được rồi, không nói đến nữa, ngủ đi ngủ đi."
Ngụy Vô Tiện chui thẳng vào trong chăn, đưa tay vỗ vỗ vai Lam Vong Cơ, nhưng đến vai áo cũng không đụng vào, chỉ là vỗ vỗ hai lần vào không khí phía trên bờ vai y.
Lam Vong Cơ: "Ừm."
Ngụy Vô Tiện chán nản ngừng nói, đưa tay kéo chăn trùm lên mặt, cả người cứng ngắc như một cái xác không hồn, quay lưng về phía Lam Vong Cơ mà nghiêm chỉnh nằm.
Còn tận lực nằm cách xa Lam Vong Cơ hẳn một gang tay!
Mùi đàn hương thanh nhã lại từ phía sau bao bọc lấy hắn, cánh tay như có như không đem hắn ôm lấy. Ngụy Vô Tiện ngay cả nửa phần vui mừng như ngày thường cũng không có, trong lòng chỉ toàn là khó chịu cùng giận dỗi. Trong đầu hắn bây giờ toàn là những suy nghĩ thất loạn bát tao.
Không biết người kia là tiểu nam tu hay tiểu nữ tu của Lam gia, liệu có phải trong khoảng thời gian mình rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ nên không thể ở cạnh Lam Vong Cơ, tạo điều kiện cho hai người bọn họ nảy sinh tình cảm.
Hay là sau biến cố Đồ Lục Huyền Vũ hai người tách nhau, hắn về Vân Mộng, y về Cô Tô? Nghĩ lại thì cũng có thể lắm. Lúc đó Lam Trạm cũng bị thương nặng, vạn nhất có người chăm sóc y từng li từng tí, làm cái tiểu băng sơn này cảm kích mà sinh tình, cũng không phải không có khả năng.
Lam Vong Cơ bình thường tốt như vậy, chỉ là tính tình hơi có chút cứng ngắc. Nhưng đến khi y ôn nhu đối đãi với một người thì đối phương đúng thật là không cách nào kháng cự. Trước mình đã có người phát hiện ra điểm đặc biệt tốt kia của Lam Vong Cơ, cùng y lăn giường, cũng rất có thể.
Môn sinh Lam gia tướng mạo đều đoan chính, gặp nhau tình đầu ý hợp cũng rất đỗi bình thường. Nghĩ lại, ở Lam gia nhiều đối tượng khả nghi như vậy, mà sau khi hắn bị đuổi khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ đến một câu hỏi thăm Lam Vong Cơ cũng không có...
Trong bóng tối, Ngụy Vô Tiện mở to hai mắt, cau mày suy nghĩ cả nửa canh giờ, nghĩ từ việc "Lam Trạm rốt cuộc là cùng một chỗ với đối phương từ khi nào" đến việc năm ấy Lam Trạm mười lăm tuổi, hắn đáng ra nên đem y kéo ra hậu sơn, sau đó để y hung hăng thao mình mới đúng.
Đêm đã rất khuya rồi nhưng Ngụy Vô Tiện lại không thấy buồn ngủ dù chỉ một tí, mà người sau lưng hắn cũng thập phần yên tĩnh đến lạ thường. Hắn im lặng thở dài, trong lòng cảm thấy cực kỳ ủy khuất, đem đầu vùi vào trong chăn đệm:
"Rõ ràng ta và Lam Trạm đã quen nhau sớm như vậy. Thế mà..."
__________///_________
Muahahahahahaha
Nguỵ A Tiện ăn dấm vì Di Lăng lão tổ
Muahahahahahaha
Còn dám có suy nghĩ dụ dỗ Lam A Thố 15 tủi
Muahahahahahaha
Cười chết ta