'Ầm!'
Ghế dựa bằng gỗ tử đàn theo một tiếng vang mà vỡ nát, Ngụy Vô Tiện túm lấy cổ áo Kim Tử Hiên, đem hắn đè bên trên những mảnh gỗ vụn mà đánh. Ngụy Vô Tiện tức đến rách cả mi mắt, trong giọng nói giận dữ còn mang theo vài tia sát khí không kiềm chế được:
"Kim Tử Hiên! Tên chó chết nhà ngươi!"
"Ngụy công tử đừng đánh nữa! Đánh nữa sẽ mất mạng đó!"
Tâm phúc của Kim Tử Hiên từ phía sau liều mạng ngăn hắn lại, hai tay luồn qua dưới nách của hắn cố tách hai người ra:
"Chuyện này chỉ là hiểu lầm! Giải thích rõ là được!"
"Hiểu lầm?!"
Ngụy Vô Tiện cười lạnh một tiếng, bàn tay đang nắm chặt cổ áo của Kim Tử Hiên không buông lỏng dù chỉ nửa phân. Sắc mặt hắn xám xịt, đưa mắt nhìn Giang Yếm Ly đang đứng một bên, biểu cảm của nàng giống hệt như vừa bị ai dọa sợ:
"Sư tỷ ta khóc thành cái dạng này, còn dám gọi là hiểu lầm?"
Tâm phúc kia bị tình huống thật trước mắt làm cho nghẹn họng, lúng túng nói:
"Kim Công tử chỉ là hơi nặng lời một chút..."
"Nặng lời một chút?"
Ngụy Vô Tiện nghiến răng, đạp Kim Tử Hiên ngã lăn trên mặt đất, ngồi đè lên người hắn, tay nắm thành quyền, hung hăng nện xuống mặt đối phương:
"Hắn còn biết nói tiếng người sao?!? Cái gì mà 'tự trọng'? Sư tỷ ta rõ là một cô nương tốt như vậy, lại bị hắn ta kén chọn vũ nhục, còn phải tự trọng? Ta xem hắn muốn tự trọng như thế nào?"
Kim Tử Hiên bị đánh đến lệch cả mặt, khóe miệng chảy máu, sắc mặt tái xanh phức tạp nhìn về phía Giang Yếm Ly, cũng chẳng thèm để ý đến tay Ngụy Vô Tiện vẫn không ngừng đánh xuống, khiến khuôn mặt bình thường trắng nõn cao ngạo của hắn đều thâm tím. Nhưng từ đầu đến cuối hắn đều không nói một lời, đến một câu cũng phản bác. Nữ tu mạo danh thay thế bên cạnh bị sát khí đang tràn ra bốn phía của Ngụy Vô Tiện dọa đến mức chân cũng mềm nhũn, khóc cũng không dám khóc, ngồi im không dám động đậy.
Ngụy Vô Tiện bị bộ dáng chết cũng không chịu hối cải của Kim Tử Hiên chọc giận đến triệt để, một quyền lại một quyền mang theo sát ý ngút trời nện xuống. Hai mắt hắn đỏ ngầu, nghiến răng chuẩn bị giáng một đấm, nói:
"Một ngày nào đó, ta muốn ngươi phải chết dưới tay ta."
Một quyền hung ác đến cực hạn này chuẩn bị đánh vào khuôn mặt đầy vết xanh tím kia, nhưng chưa kịp chạm tới thì đã bị người khác vững vàng ngăn lại. Ống tay áo trắng tinh sạch sẽ thêu hoa văn mây cuốn khiến hai mắt Ngụy Vô Tiện đau nhức, hắn khó tin ngẩng đầu lên, gầm một tiếng:
"Lam Trạm!!!"
Cổ tay Lam Vong Cơ khẽ động, nhìn giống như không hề dùng sức, lại khiến Ngụy Vô Tiện khí tức đình trệ, cảm giác như một đấm nặng ngàn cân kia của mình bị y hoàn toàn khống chế. Lam Vong Cơ chằm chằm nhìn hắn, gằn từng chữ:
"Ngụy Anh, dừng tay."
Ngụy Vô Tiện bị y cường ngạnh giữ lại, trong lòng càng nổi giận, quát:
"Dừng cái gì mà dừng! Tránh ra!"
"Ngụy Anh, ngưng thần!"
Lam Vong Cơ nhìn thẳng vào mắt hắn, giống như nhìn thấu sát khí đang bị hắn kiềm chế dưới đáy mắt, lại nhìn đến tia hung ác giữa hai đầu lông mày, nặng nề nói:
"Ngươi bây giờ không thanh tỉnh."
Mấy người khi nãy cố gắng tách hai người bọn họ ra cùng với vài kẻ muốn châm chọc Ngụy Vô Tiện thấy Hàm Quang Quân cũng đến khuyên can, lá gan liền lớn thêm vài phần, nhao nhao khuyên nhủ:
"Đúng vậy đó Ngụy công tử, ngươi quá kích động rồi!"
Một người nói, những kẻ khác liền mồm năm miệng mười xen vào:
"Cũng không phải chuyện gì lớn, nói rõ là được rồi! Làm gì mà phải đánh người hung ác thế!"
"Đúng vậy đúng vậy! Dù sao trước đây giữa hai nhà cũng từng có hôn ước. Cũng nên nể mặt mũi nhau chút!"
Tiếng khóc đứt quãng của Giang Yếm Ly quanh quẩn bên tai, Ngụy Vô Tiện từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy nàng khóc đến đau lòng như vậy. Nàng khóc khiến hắn cảm thấy khổ sở như trời sắp sập xuống. Trần Tình bên hông dường như cảm giác được sự phẫn nộ cùng kiềm chế của hắn, bỗng nhiên có chút rung rung. Sau đó, hệt như là có một đôi tay đem thần trí của hắn tách ra, rót vào đó sát khí hung ác ngập trời. Trong tiếng ồn ào xung quanh, hơi thở của Ngụy Vô Tiện liền trầm xuống. Rõ ràng Lam Vong Cơ chỉ nhẹ nhàng khuyên một tiếng, vào tai hắn lại như nhóm lửa châm ngòi một quả đại pháo, lửa giận bỗng chốc vọt lên, khiến hai hốc mắt của Ngụy Vô Tiện đỏ ngầu. Người mà hắn nhiều ngày nay cố gắng hết sức tránh mặt đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn, không còn ôn nhu như xưa, ngược lại còn đứng về phía đối lập ngăn cản mình. Điều này làm cho ngọn lửa giận mà Ngụy Vô Tiện cố gắng đè ép rốt cuộc cũng bùng nổ, như mèo bị giẫm vào đuôi, nổi điên quát:
"Ta không thanh tỉnh?!?"
Ngụy Vô Tiện cắn răng nghiến lợi đem cổ tay mình từ trong lòng bàn tay Lam Vong Cơ giãy ra, không thèm nhìn đến đám người bên cạnh giống như bị bộ dáng đột nhiên phát cuồng của hắn dọa đến lặng ngắt như tờ:
"Ta đang rất tỉnh táo!"
Lam Vong Cơ vừa muốn mở miệng, lại bị Ngụy Vô Tiện bắn liên thanh một tràng chặn họng:
"Sư tỷ của ta bị tên chó chết này ức hiếp đến phát khóc, ta còn không được đánh hắn?!?"
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nói:
"Ta không có ý đó."
Ngụy Vô Tiện giận quá hóa cười, nói:
"Vậy ý ngươi là gì?!?"
Lam Vong Cơ trầm giọng nói:
"Ngụy Anh!"
Ngụy Vô Tiện hít sâu một hơi, bàn tay đang nắm chặt cổ áo siết chặt lại, như thể muốn đem kẻ trước mặt này bóp nát. Từ cái đêm bắt đầu đến Lang Tà đến bây giờ, hỏa khí bị đè ép đến nửa tháng có thừa rốt cuộc cũng bùng nổ, không cách nào ngăn lại.
"Hàm Quang Quân, nếu không biết rõ toàn bộ sự tình thì cũng đừng quản việc của Giang gia chúng ta."
Ngụy Vô Tiện cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói, mỗi câu mỗi chữ đều như thoát ra từ ao tuyết hầm băng, lạnh đến thấu xương, ngoan độc không một chút lưu tình, cứ như đang nói một chuyện đương nhiên:
"Ta cùng Lam nhị công tử... cũng không thân thiết đến mức đó, phải không?"
Nói không oán không giận chuyện cũ đều là nói dối, nhưng muốn hắn truy cứu đến cùng thì thật sự quá khó. Bình tĩnh mà nghĩ lại thì cũng không phải là chuyện gì lớn, nhưng mà trong lòng hắn thực sự không tháo gỡ được cái khúc mắc kia.
Mối tình đầu lẫn lần đầu tiên của hắn đều trao cho người này, nửa tháng trước lại đột nhiên phát hiện ra... người này vì có chuyện giấu giếm mà không dám đối diện với mình.