Kim Tử Hiên đến vô cùng kịp lúc, không nói tới lời thứ hai là đã cùng Kim Tử Huân nói chuyện phải trái. Nhưng mà Kim Tử Huân lại một mực khẳng định ác chú Thiên sang bách khổng này là do Ngụy Vô Tiện hạ, thề bằng mọi giá phải khiến hắn phơi thây ở Cùng Kỳ đạo.
"Ngươi rõ ràng biết ta không phải người như vậy! Thiên sang bách khổng trên người ngươi cũng chưa chắc là do hắn hạ, việc gì phải vội vàng manh động như thế! Ngụy Vô Tiện dù sao cũng là ta mời đến tham dự tiệc đầy tháng của A Lăng, các ngươi hành xử như vậy, có đem ta đặt vào mắt không? Có đem phu nhân của ta đặt vào mắt không?"
Kim Tử Huân cười lạnh nói:
"Hắn không tham dự được là tốt nhất! Ngụy Vô Tiện là cái thá gì chứ, hắn mà cũng xứng tham dự gia yến nhà chúng ta? Ai dính vào hắn là cả người đều bị mang tiếng cả. Ngươi nhìn Hàm Quang Quân đi, một người đoan chính thanh cao biết bao nhiêu, hiện tại cũng không phải bị hắn mê hoặc đến mức cùng nhau cẩu thả một chỗ sao, bên ngoài nhắc đến đều là những lời khó nghe đến mức..."
Ngụy Vô Tiện tức muốn nổ đom đóm mắt:
"Ngươi câm ngay!"
Kim Tử Huân lập tức ngừng nói, nhưng không phải bởi vì Ngụy Vô Tiện, mà là nhìn thấy một người vừa ngự kiếm đáp xuống. Lần này, gã lại càng ra vẻ giễu cợt hơn:
"Đúng là vừa kêu thổ địa thì thổ địa liền hiện, đây không phải là Hàm Quang Quân sao?"
Kim Tử Hiên ra lễ, nói:
"Hàm Quang Quân."
Lam Vong Cơ gật đầu đáp lễ Kim Tử Hiên, thấy trước mắt vẫn chưa xảy ra chuyện gì, trong lòng tạm thời thả lỏng. Sắc mặt y nặng nề vô cùng, đi đến bên cạnh Ngụy Vô Tiện, muốn đưa tay đem người kéo ra sau lưng:
"Ngụy Anh."
Cơn giận của Ngụy Vô Tiện còn chưa tan, cứ như là bị điện giật, vung tay tránh y:
"Buông ra!"
Lam Vong Cơ thấp giọng:
"Ngươi khống chế Ôn Ninh lại trước đã."
Ngụy Vô Tiện cả giận, nói:
"Tại sao ta lại phải khống chế Ôn Ninh lại?! Nếu như gã bị khống chế, chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này!"
Lam Vong Cơ thấy có khuyên hắn cũng vô dụng, đành phải quay đầu lại nói với Kim Tử Huân:
"Kim công tử, xin đem đồ trả lại."
"Ôi, thật buồn cười mà. Trả lại? Ai biết thứ này có thể gây hại cho A Lăng hay không, sao có thể lưu lại?" Kim Tử Huân thấy y không thèm đem mình để vào mắt nên lại càng tức giận, lập tức nói chuyện cũng thêm mấy phần hung hiểm khó nghe: "Huống chi, lúc này hai ngươi còn có tâm tư mà liếc mắt đưa tình với nhau? Phía trên cũng đang còn không ít cung thủ đấy."
Ngụy Vô Tiện gầm lên:
"Ngươi!"
Kim Tử Hiên cũng quát:
"Tử Huân."
Kim Tử Huân bất mãn nói:
"Tử Hiên, ngươi mời hắn đến, ngươi không sợ sau này trên người ngươi, còn có A Lăng và tẩu tử lưu lại một vết nhơ mà cả đời cũng gột không sạch sao?!"
Kim Tử Hiên lớn giọng quát:
"Ngươi im miệng ngay cho ta!"
"Được, được!"
Kim Tử Huân trong lòng tức giận, bàn tay phát lực, ngay lúc Lam Vong Cơ định ra tay cướp lại thì gã đã đem cái hộp chứa chiếc chuông bạc khắc hoa sen chín cánh kia bóp nát, sau đó xòe tay, khoe ra một mớ bột phấn bay tứ tán trong không trung.
"Ngụy Vô Tiện, không phải ngươi muốn lấy lại sao?! Đến đây mà lấy!"
Ngụy Vô Tiện tận mắt chứng kiến bảo vật mà mình một đường nâng niu bị hóa thành bột mịn, đồng tử bỗng nhiên co rút lại, vung một chưởng đánh về phía Kim Tử Huân:
"Kim Tử Huân!"
Nhưng Lam Vong Cơ lại nhanh hơn hắn một bước, nắm chặt lấy cổ tay hắn, gằn giọng:
"Ngụy Anh, ngưng thần!"
Kim Tử Hiên cũng không biết trong hộp kia đựng thứ gì, nhưng thấy bộ dạng Ngụy Vô Tiện hai mắt đỏ ngầu, toàn thân đầy sát khí như muốn đem người vặn nát, liền quát:
"Ngụy Vô Tiện! Ngươi làm loạn đủ chưa!"
Hắn ta ngừng lại một chút, dường như đang lo lắng, hai đầu lông mày nhíu chặt:
"Trước hết ngươi hãy kêu Ôn Ninh dừng tay, đừng để gã tiếp tục nổi điên nữa. Đừng khiến mọi chuyện loạn càng thêm loạn."
Lam Vong Cơ cũng thấp giọng nói:
"Ngụy Anh, nghe lời, trước hết khống chế Ôn Ninh lại đã."
Nếu còn không khống chế Ôn Ninh lại...
Trái tim Ngụy Vô Tiện thoáng chốc trở nên nặng nề, lồng ngực phập phồng kịch liệt, trong mắt giăng đầy tơ máu. Cổ tay hắn bị Lam Vong Cơ nắm đến phát đau, đối phương dốc toàn lực ra mà nắm, sắc mặt cũng nghiêm túc lạ thường, khiến cho hắn nói chuyện cũng phải thêm vài phần cứng rắn:
"Lam Trạm, ngươi cũng biết vừa rồi hắn bóp nát cái gì mà..." Ngụy Vô Tiện gằn từng chữ: "Ngươi đừng ép ta!"
Hắn đưa mắt nhìn Kim Tử Hiên, giọng nói cũng khản đi:
"Sao ngươi không kêu bọn hắn dừng tay trước?"
Xung quanh đều là tiếng đánh nhau kêu gào thảm thiết và tiếng vũ khí va chạm hòa cùng với nhau. Ôn Ninh như mãnh hổ không ngừng đại khai sát giới đem đám người kia xử lý, sau khi hung thi hóa thì uy lực lại càng khó mà có thể ngăn cản. Bản thân Kim Tử Hiên đã có nhiều năm giao tình cùng Kim Tử Huân, lần này thấy phía trên là một trận chiến không cân sức, đầu đau đến mức muốn nứt ra, cả giận nói:
"Ngụy Vô Tiện, dừng tay lại! Đừng có ngoan cố ưng ngạnh nữa! Ngươi cùng ta đến Kim Lân đài một chuyến để nói rõ phải trái, chỉ cần không phải chuyện do ngươi làm, tự nhiên sẽ không có chuyện gì xảy ra!"
Ngụy Vô Tiện cười lạnh:
"Dừng tay?! Một khi ta dừng tay lại, lập tức sẽ bị vạn tiễn xuyên tim, chết không toàn thây! Lấy cái gì đến Kim Lân đài để nói lý?"
Kim Tử Hiên nói như đinh đóng cột:
"Tuyệt đối không có chuyện đó!"
Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện càng ngày càng tức giận, trong lòng biết rõ lúc này làm gì cũng vô dụng, chỉ có thể im lặng nắm lấy tay hắn, đồng thời nhìn về phía Kim Tử Hiên, chờ tới thời khắc quan trọng sẽ lập tức ra tay ngăn cản Ôn Ninh. Chỉ có ngăn Ôn Ninh lại mới có thể thuyết phục được Ngụy Vô Tiện rằng hắn thật sự sẽ mất khống chế mà gây ra chuyện không thể cứu vãn. Ngụy Vô Tiện cười nhạo nói:
"Không có sao? Ngươi lấy cái gì ra đảm bảo? Kim Tử Hiên, từ đầu đến giờ ngươi thật sự không biết một chút gì về kế hoạch muốn chặn giết ta của bọn hắn sao?!"
Kim Tử Hiên ngẩn ra, sau đó giận dữ quát:
"Ngươi! Ngụy Vô Tiện, ngươi... ngươi điên rồi phải không!"
Ngụy Vô Tiện cố gắng kìm nén lửa giận ngút trời, nhưng lại không nghĩ đến việc quay sang nhìn Lam Vong Cơ, tránh cho lửa cháy còn đổ thêm dầu, đã tức lại còn tức hơn:
"Kim Tử Hiên, ngươi tránh ra cho ta. Ta không đụng đến ngươi, ngươi cũng đừng trêu chọc ta!"
Lam Vong Cơ vẫn kiên trì thấp giọng nói:
"Ngụy Anh, ngưng thần!"
Sát khí trong mắt Ngụy Vô Tiện cuồn cuộn dâng lên, từ nói bắt đầu chuyển sang gầm:
"Lam Vong Cơ!"
'Bụp...'
Một âm thanh quái dị bỗng nhiên truyền đến. Bởi vì khoảng cách quá gần, máu tươi trực tiếp bắn lên mặt Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện trợn trừng hai mắt, máu nóng đang lưu chuyển toàn thân ngay lập tức lạnh xuống. Kim Tử Hiên cũng kinh ngạc nhìn hắn, biểu cảm như khó mà tin nổi. Chẳng biết tự lúc nào, Ôn Ninh đã tiến đến gần bọn họ, trên khuôn mặt cứng ngắc còn lưu lại mấy giọt máu đỏ tươi vô cùng chói mắt.
Một cánh tay đâm xuyên qua y phục thêu hoa văn mây cuốn, nghiền nát da thịt, chọc thành một cái lỗ thật lớn nhuốm đầy máu tươi. Trên mặt Lam Vong Cơ vẫn còn giữ nguyên nét hoang mang, chưa kịp định hình xem mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, bờ môi giật giật, một dòng máu theo đó trào ra khỏi khóe miệng, như một con rối bị cắt đứt dây, mềm oặt ngã xuống. Thân thể của y rơi trên mặt đất tạo thành một tiếng động nặng nề, chưa đến một khắc sau, máu tươi đã ồ ạt tuôn ra, khiến đất cát vàng cháy dưới thân bị nhuộm thành một mảng đen ngòm.
Xung quanh hết thảy đều câm lặng, Ngụy Vô Tiện vẫn đang còn trừng mắt nhìn, dường như là không thể tin được. Đợi đến khi hắn lấy lại phản ứng, liền ngay cả một tiếng cũng không thốt lên nổi, ngã nhào xuống trên người Lam Vong Cơ. Máu tươi nhuốm đầy trên đầu ngón tay hắn, thân thể người trong ngực tức khắc trở nên cứng đờ.