Lam Vong Cơ phát hiện, Nguỵ Vô Tiện là thân thể theo y trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng linh hồn nhỏ bé tự do tự tại, phóng khoáng đầy sức sống kia, lại dường như đã đánh rơi ở nơi hồ sen lăn tăn gợn sóng từng nuôi dưỡng hắn.
Lên lớp học, Nguỵ Vô Tiện không chỉ không ngủ gà ngủ gật, không làm việc riêng, không lôi kéo Lam Vong Cơ gây rắc rối, thậm chí còn bắt đầu hết sức chú tâm nghe giảng, tuy rằng lưng vẫn như dây leo cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng tốt xấu gì cũng tĩnh tâm, hỏi gì đáp nấy, thực sự khiến các vị tiên sinh giảng bài lau mắt mà nhìn.
Ngay cả Lam Khải Nhân cũng ngạc nhiên không nhặt ra được lỗi lầm gì, nhưng dù sao vẫn còn sợ hãi đối với những việc xấu nổi danh trong quá khứ của hắn, sợ Nguỵ Vô Tiện cố tình đùa bỡn ông, âm thầm lên kế hoạch âm mưu kinh thiên động địa nào đó, kinh hoàng khiếp sợ mà trải qua những ngày tháng thần hồn nát thần tính. Tiếp tục sợ bóng sợ gió quan sát một đoạn thời gian nữa, thằng nhãi bùn nhão không trét nổi tường này dường như thật sự quyết tâm thay đổi, biết liêm sỉ và yên tĩnh, không còn nghịch phá làm bậy làm bạ nữa, tuy vẫn có một vài tật xấu nhỏ khiến người ta bất mãn, nhưng từ sau khi trở về từ Liên Hoa Ổ là chưa từng bị phạt quỳ ở từ đường, đúng là một tiến bộ nhảy vọt. Lam Khải Nhân mới dám yên tâm vui mừng, chỉ nghĩ Lam Vong Cơ đi một chuyến Liên Hoa Ổ, trở về thông suốt, biết cách trị 'vợ', bắt đầu lộ ra một chút ổn trọng và quyết đoán của một người lập gia đình nên có.
Nhưng bản thân Lam Vong Cơ, lại không vui vẻ như vậy.
Y ban đầu là món bánh thơm ngon được người ta thèm muốn bây giờ làm như không còn thơm ngon gì mấy, cũng không khiến người ta thèm thuồng gì mấy. Vừa trở về một hai ngày, y tắm rửa sạch sẽ, đúng giờ hợi ngồi xuống giường, chỉ mặc một bộ trung y mỏng manh khiến người ta muốn nhìn xuyên qua, an an tĩnh tĩnh ngồi yên một lát, đợi Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc xong xuôi đi tới, tiếp đó hôn phớt một cái lên môi y.
"Lam Trạm, ngủ ngon..."
Nguỵ Vô Tiện ngáp một cái ngã vào ổ chăn là ngủ ngay lập tức. Lam Vong Cơ tốn công sức suy nghĩ một hồi, cảm thấy có phải mình có chỗ nào làm không đúng hay không.
Ngày hôm sau, y trực tiếp cởi đai lưng, nằm giữa giường như một chiếc chày gỗ lớn, chỉ thiếu điều viết bốn chữ to trên mặt "Nguỵ Anh, ta muốn". Ngược lại Nguỵ Vô Tiện chú ý đến điểm khác thường nào đó của Lam Vong Cơ.
"Lam Trạm, đai lưng của ngươi chưa cột kìa".
Nguỵ Vô Tiện vô cùng săn sóc cột cho y, ngáp một cái lướt qua chiếc chày gỗ lớn này, tiếp tục ngã vào ổ chăn ngủ.
Lần này Lam Vong Cơ rốt cuộc phát hiện có gì đó không thích hợp. Y cũng ngại ngùng trực tiếp nói muốn với Nguỵ Vô Tiện, nên ôm lấy hắn từ phía sau, kết quả Nguỵ Vô Tiện mặc cho y ôm, căn bản không nghĩ đến phương diện kia, chỉ tự mình điều chỉnh một tư thế thoải mái, nhắm mắt rồi ngủ.
Lam Vong Cơ cảm thấy có thể biểu hiện của mình chưa đủ rõ ràng, hôn lên cổ hắn vài cái, rồi dùng đầu gối cọ cọ vào đùi hắn, Nguỵ Vô Tiện cuối cùng phát hiện mấy động tác nhỏ này, quay đầu lại, cẩn thận nhìn vào hai mắt của Lam Vong Cơ, đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ viết đầy vẻ chờ mong nho nhỏ.
"Lam Trạm, ngươi và con thỏ dường như thích cựa quậy tới lui ở đằng sau ta, ta làm sao ngủ được chứ, nếu ngươi không buồn ngủ, thì tự mình tìm việc gì đó để làm đi, đừng ở đây giỡn nhây với ta, ta mệt mỏi mà..."
Lam Vong Cơ rầu rĩ, đành buông hắn ra, thành thành thật thật nằm một mình.
Y chỉ nghĩ Nguỵ Vô Tiện mới từ Liên Hoa Ổ trở về, người thật sự mệt mỏi, không có tâm trạng trêu đùa cùng y. Ai ngờ, bắt đầu từ hôm đó, tình hình không chỉ không có chuyển biến tốt đẹp lên, mà còn trầm trọng đi.
Trong thời gian bọn hắn rời đi bỏ lỡ nhiều bài học, sau khi trở về đương nhiên buộc phải bổ sung một trận. Nguỵ Vô Tiện không chỉ không oán trách, còn hết lòng hết sức, hễ có thời gian rảnh, là ngồi trước án thư chăm chỉ làm bài tập.
Trước khi Lam Vong Cơ tắm, Nguỵ Vô Tiện đang làm bài tập, sau khi tắm gội xong đi ra, Nguỵ Vô Tiện vẫn đang làm bài tập. Đến giờ hợi đáng lẽ nên tạm nghỉ ngơi, hắn vẫn chong đèn chăm chú suy nghĩ, ngẩn người cắn đầu bút như cắn ra được kẹo kéo, càng kỳ lạ chính là, lại có thể kiên trì đến mức mệt mỏi gục xuống, trực tiếp ngủ trên án thư, được Lam Vong Cơ ôm lên giường, mới đột ngột vươn thẳng người, chỉ khi Lam Vong Cơ tắt hết nến, cả người mới giống như vặn cái chốt nào đó, rũ rượi ngủ thiếp đi.
Nhưng nhìn như chuyên tâm nghiên cứu bài tập, lại tiến bộ rất chậm, có đôi khi Lam Vong Cơ ghé vào bên cạnh xem, nửa ngày không thấy hắn viết ra được một chữ, còn bị bắt gặp có những lúc mơ mộng thơ thẫn với cái đầu trống rỗng, quả thực khiến người ta hoài nghi có phải vì tránh né việc gì đó, mà giả bộ chăm chỉ hay không.
Kết quả của việc "chăm chỉ" như thế là, vừa leo lên giường, Nguỵ Vô Tiện lập tức giống như một lão nông lao động cả ngày, mệt mỏi ngả đầu xuống là ngủ. Mỗi lần Lam Vong Cơ tới ôm hắn, đều là đột ngột ngủ mất, hờ hững như xác chết, khiến y không thể nào xuống tay được.
Đêm nay, Tĩnh Thất đốt đèn sáng trưng, ở bên này án thư, Nguỵ Vô Tiện một tay chống cằm, một tay cầm bút, ánh mắt lướt qua cuốn《Nhã Chính tập》mở ra từ nãy giờ, mặc dù trong miệng phát ra những âm thanh đều đều nhàm chán, nhưng ánh mắt lại thong dong nhàn nhã, như thế mỗi một câu gia quy trước đó khiến hắn đau đầu, chỉ giống như một cuốn thoại bản tuỳ ý mua ở quán nhỏ ven đường, văn phong bình thường, tình tiết nhạt nhẽo, dùng để giải trí, sao cũng được.
Hắn cầm cán bút gõ nhẹ lên thái dương, tìm ra một hai đoạn có chút ấn tượng sau khi nhai đi nhai lại, nghiền ngẫm một lát, rất có cảm hứng hạ bút viết một phen, làm bài cảm tưởng hàng tuần để nộp lên Lam Khải Nhân. Bài tập này nếu là trước đây, Nguỵ Vô Tiện đều là vừa khóc lóc vừa làm, một bên ôm đùi Lam Vong Cơ, mỗi lần viết được một câu, là mếu máo rên rỉ oán trách hai câu, làm như nguyên thần bị thương nặng, phải sờ vài cái lên người phu quân, giống như lúc uống thuốc đắng được an ủi và khen thưởng mứt trái cây, sờ đến khi hồi huyết hoàn hồn, mới có thể cắn răng kiên trì viết câu tiếp theo.
Ở bên kia án thư, mứt trái cây hình người Lam Vong Cơ lại bị lạnh nhạt một cách hiếm hoi, suốt một canh giờ, thân thể trong sạch vậy mà không bị làm bẩn, đai lưng cột không chút cẩu thả, cổ áo kín mít, không hề lộ ra một chút phi lễ chớ nhìn nào. Làm như sợ đối phương khổ sở trong vị thuốc đắng, nghẹn hỏng rồi, viên "mứt trái cây" này có chút thiếu kiên nhẫn nhích người sang bên cạnh, phần đùi ngồi xếp bằng trên chiếu vô tình hữu ý chạm vào một cái.
Ngòi bút của Nguỵ Vô Tiện bị chạm vào lệch đi, "Ơ?" một tiếng, cúi đầu nhìn, tưởng rằng chỗ ngồi Lam Vong Cơ không đủ, nên xích ra một chút, rồi lại hết sức chăm chú viết tiếp.
Tựa như bị đả kích nặng nề, tay cầm sách của Lam Vong Cơ cứng đờ trong không trung. Một khắc trôi qua, không lật nổi một tờ.
Lúc trước còn không đến một khắc thế này, Nguỵ Vô Tiện đã tìm đủ mọi cớ để dính lên trên người Lam Vong Cơ, thay đổi mọi phương pháp để nhắc nhở đối phương, sinh hoạt vợ chồng của con thỏ còn phong phú hơn so với bọn hắn.
"Nguỵ Anh, giờ hợi sắp tới rồi...."
Quyển kinh Phật trong tay Lam Vong Cơ bỗng nhiên trở nên chướng mắt, bị bỏ sang một bên không chút lưu luyến, ánh mắt của chủ nhân nó hơi lập loè, ngữ khí hiếm khi lại trở nên mè nheo.
Nguỵ Vô Tiện cũng không ngẩng đầu lên nói: "Ta còn chưa viết xong mà, thêm một lát nữa. Ngươi mệt thì đi ngủ trước đi."
Ngón tay Lam Vong Cơ cuộn lại dưới tay áo, ánh mắt đảo mấy vòng trên người Nguỵ Vô Tiện, định nói gì đó, sắp ra khỏi miệng, lại làm như khó có thể mở miệng, cũng không thể trách y, từ sau khi hai người thành thân, chưa bao giờ cần y phải chủ động, người được chiều hư lúc nào cũng thấy thực hiện bước đầu tiên khó khăn hơn trong tưởng tượng.
Nhưng suy cho cùng Lam Vong Cơ cũng không phải là hoà thượng đầu gỗ, chưa ăn thịt theo cũng từng thấy heo chạy, huống chi y và Nguỵ Vô Tiện ở bên nhau thời gian dài như vậy, mỗi ngày bình chân như vại tiếp nhận sự trêu chọc, nếu như "tình sắc" (khêu gợi, quyến rũ) là một đạo tu hành thiên kiếp, vậy thì y đã sớm trải qua một thân rèn luyện thử thách, nghĩ kỹ lại, bản thân mình trước đây tại sao đều không nhận ra đó là một đạo, bắt chước y chang một hai cách nói chung là có thể.
Cứ thế, cải trắng quyết định phải chủ động tấn công một chút.
Lát sau, một đĩa nho xanh mướt rượt được bưng tới đặt lên án thư.
Ngón tay thon dài hái xuống một trái nho xanh tươi tròn trịa, đưa đến bên miệng Nguỵ Vô Tiện, "Nguỵ Anh, ăn nho".
Lam nhị công tử lần đầu xuống biển, chưa nắm bắt được cảm giác, một câu nói bình dị mộc mạc, từng chữ thứ tự đâu ra đấy, không hề có chút xíu âm điệu lưu loát đúng mực, mê đắm mềm mại như lúc Nguỵ Vô Tiện đút cho y, cứng ngắc như thể đang đút cho con vật nhỏ, tuy rằng thiếu một chút ý vị như thế, cũng may giọng nói trầm thấp từ tính, trái lại khiến cho lời y nói ra có vài phần lạnh lùng không cho phép cự tuyệt.
Nguỵ Vô Tiện hơi sửng sốt, ánh mắt di chuyển ở đôi mắt nhạt màu kia của Lam Vong Cơ một lát, vẫn không ý kiến gì, há miệng ăn.
Miệng lúng búng nói nhỏ câu "Cảm ơn", rồi dời ánh mắt đi, tiếp tục làm bài tập.
Lam Vong Cơ nghĩ trăm lần cũng không ra.
Rốt cuộc là không làm đúng... ở chỗ nào?
Lam Vong Cơ nhớ lại lúc Nguỵ Vô Tiện đút y, trong mắt đong đầy tình ý, đuôi mắt cong thành một chiếc móc câu nhỏ mạ sáng rực, người còn chưa ăn nho, đã bị câu mất linh hồn nhỏ bé, làm như mùi vị của quả nho cũng theo đó biến đổi, đi vào miệng trở nên mọng nước ngọt ngào, nhưng không hề giải khát, bất tri bất giác lại muốn ăn một chút gì đó... ngọt ngào hơn.
Cho nên, là phải tươi cười sao? Ánh mắt... còn phải quyến rũ.
Lam Vong Cơ hít sâu một hơi ---
Nhếch một bên khoé miệng lên, đồng thời mở to hai mắt.
Cánh tay Nguỵ Vô Tiện bị chạm khẽ vào, mơ mơ màng màng quay đầu lại một cái, suýt nữa bật ngã ngửa ra sau.
".... Lam, Lam Trạm? Ngươi, ngươi không sao chứ? Đêm khuya rồi, đừng, đừng doạ người".
Lam Vong Cơ im lặng cúi thấp đầu xuống.
"Lam Trạm? Ngươi... ngươi đừng không vui, ta không nói là không ăn mà, quả nho này ăn ngon á, ha".
Lúc này Nguỵ Vô Tiện không dám viết bài tập nữa, vội vàng nghiêm túc ngồi thẳng lên tiếp nhận việc đút ăn.
Lát sau, cả chùm nho đã bị bứt sạch, Lam Vong Cơ đút ăn thật cẩn thận, hắn thì ăn thật cẩn thận. Lam Vong Cơ mỗi lần đưa tới một miếng, thì trong mắt lại có một tia mong chờ như có như không, Nguỵ Vô Tiện không hiểu chuyện gì, hoang mang Lam Trạm hôm nay bị làm sao, hay là hai con thỏ kén ăn, không ăn đồ ăn y đút, nên đến chỗ này tìm cảm giác đút ăn?
Một đĩa nho xanh ăn hết, Nguỵ Vô Tiện chậm rãi thở ra một hơi, nghĩ thầm cuối cùng cũng xong rồi, xoa xoa cái bụng óc ách, mới vừa ợ một cái, đã thấy Lam Vong Cơ bưng tới một đĩa nho đỏ.
"....."
Hắn sột sột soạt soạt nhích người ra xa, ghé vào bàn làm bộ như không nhìn thấy, mới vừa cầm bút lên, ngón tay thon dài của Lam Vong Cơ đã kẹp một quả nho to tròn, chạm chạm vào gương mặt hắn.
Nguỵ Vô Tiện yên lặng thở dài.
Tháng đại hôn đã qua, nến đỏ trong Tĩnh Thất đã cất đi, đổi sang nến trắng giản dị như bình thường.
Ánh nến khẽ lay động, chiếu lên làn da Nguỵ Vô Tiện thật là mềm mại trắng nõn, đuôi mày lười nhác, ngòi bút lơ lửng giữa chừng, rơi xuống mấy giọt mực. Cánh môi ăn đến nỗi ướt át hơi mọng lên, bị nhuốm màu đỏ của quả nho, mái tóc đen như mực, gò má trắng như ngọc, càng tôn lên đôi môi đỏ đến động lòng người.
Lam Vong Cơ thất thần một lát, cổ họng có chút khô nóng, ngón tay lưu luyến trên đĩa ngọc đựng trái cây một lát, xương ngón tay hơi di chuyển, "phựt" một tiếng nhỏ, bứt xuống một trái nho, đưa tay tới. Trái nho tròn trịa cố ý đè nhẹ lên môi Nguỵ Vô Tiện một cái, cánh môi mềm mại bị đè thành chỗ lõm nhỏ, sau đó bật lên trở lại, đầu ngón tay Lam Vong Cơ cọ qua cánh môi hơi ướt, trực tiếp đưa quả nho vào trong miệng, đôi mắt Nguỵ Vô Tiện khép hờ, lông mi hơi rũ xuống, làm như có chút mệt mỏi, thất thần ngậm lấy, nhưng hai ngón tay kia lại không rút lui, bị đôi môi của đối phương nhẹ nhàng mút vào, khớp xương hơi run rẩy, khựng lại trong tích tắc, rồi mới quyến luyến mà rời đi, khi rời đi, đầu ngón tay như gần như xa cọ lên đầu lưỡi đỏ tươi, ướt át, hơi cong lên ở bên trong.
Nguỵ Vô Tiện nhai nhai, đầu vừa gục xuống, cán bút chọc vào một cái, mới ngẩng phắt lên.
Đĩa ngọc dần dần vơi đi, Lam Vong Cơ đứng dậy dọn dẹp, tiếng bước chân ngắt quãng vang lên bên cạnh.
Nguỵ Vô Tiện lật qua một trang《Nhã Chính tập》, dụi dụi đôi mắt, vùi đầu viết xuống một đoạn dài, lúc Lam Vong Cơ trở về, trên tay cuối cùng không có chùm nho mới, Nguỵ Vô Tiện im lặng thở phào một hơi, thầm nghĩ tại sao ăn cũng mệt nhọc thế, nâng ngòi bút lên, vừa mới định chấm mực, bên hông bỗng nhiên có hai cánh tay vòng lấy, sau lưng dán tới một lồng ngực ấm áp, cách lớp quần áo, truyền đến tiếng tim đập hơi hỗn loạn, giọng Lam Vong Cơ trầm thấp run run, ma sát lên chỗ da thịt mỏng manh nhất trên cổ, "Nguỵ Anh, chúng ta...."
Mí mắt Nguỵ Vô Tiện nhảy liên tục, chân tay lúng túng tránh đi, cho rằng đến giờ rồi, đồng hồ sinh học hình người này muốn giục mình lên giường, nhưng trong lòng lại không hề xao động: "Bài tập ta còn chưa viết xong mà".
Nghe vậy, cánh tay bên hông làm như căng thẳng, "Bài tập, mai lại viết tiếp..."
Nguỵ Vô Tiện xoay người qua, nhìn vẻ mặt Lam Vong Cơ cảm thấy y có chút kỳ lạ, cán bút khẽ điểm lên chóp mũi của đối phương, "Thế nào, còn không cho người ta làm bài tập ha?"
"....."
Vật đổi sao dời, bây giờ lại là Lam nhị công tử đang quấy rầy bạn học Nguỵ Vô Tiện nghiêm túc học tập.
Y chần chừ một lúc lâu, cuối cùng hơi nhổm dậy, lấy xuống một tờ trong chồng giấy trên án thư, rũ mi xuống nói: "Ngươi, chép của ta".
Nguỵ Vô Tiện hai mắt mở to, làm như chứng kiến một kỳ quan thiên cổ, "Lam Trạm? Ngươi? Ngươi đang kêu ta chép bài tập sao?"
Lam Vong Cơ lại cúi đầu thấp xuống.
Nguỵ Vô Tiện ôm bụng cười, chịu đựng ánh mắt hơi bất mãn của Lam Vong Cơ, lăn thành một nùi trong lòng đối phương, "Tiểu cũ kỷ ngươi học hư rồi, đã nói rõ, lần này ta không ép buộc ngươi, gần đây ta có nề nếp, hiếm khi giữ được kỷ lục hoàn hảo như vậy, ta không muốn phá hư đâu. Lại nói, đối tượng bị giám sát đặc biệt như ta, chép bài tập của ngươi, khẳng định liếc mắt một cái là đã bị nhìn ra, không được không được, không làm".
Xoay người ngẩng đầu lên, ngón tay gãi gãi ở cằm Lam Vong Cơ một cái, rồi lại tiếp tục vùi đầu khổ sở làm bài.
Người nọ ở đằng sau im lặng một lát, nói: "Ngươi... vẫn đang giận ta sao?"
Ngòi bút Nguỵ Vô Tiện cứng lại, có chút không hiểu được, cẩn thận quan sát vẻ mặt Lam Vong Cơ, rốt cuộc hiểu được y muốn làm gì.
Cải trắng nhiều ngày không được heo ủn, thế mà tịch mịch phải chủ động đòi hỏi, trong bụng Nguỵ Vô Tiện cười muốn xỉu rồi.
Hiếm khi được một lần y chủ động, Nguỵ Vô Tiện trong lòng thấy vừa đáng thương vừa đáng yêu, cảm giác mình không nên quá xấu xa, nhịn cười, nói: "Không có, ta tức giận ngươi cái gì? Nếu ta thật sự tức giận, còn có thể cùng ngươi trở về sao?"
Lam Vong Cơ dùng sức xoay người hắn lại, "Thật sự không có sao?"
Nguỵ Vô Tiện vòng tay quanh cổ y, đặt một nụ hôn lên khoé môi, "Thật sự không có. Biểu hiện của ta gần đây không phải là rất tốt sao, mỗi ngày giữ gia quy, đỡ cho Lam lão nhân tìm được lỗi lầm gì của ta rồi phạt ngươi, ngươi quỳ bảy ngày bảy đêm kia, đầu gối của ngươi không đau, tim ta vẫn còn đau đó".
Lam Vong Cơ há miệng thở dốc, vừa định nói gì đó, bị ngón tay Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng đè lại, "Lam nhị công tử, ta là hạ quyết tâm phải tu thân dưỡng tính, giữ gìn quy củ nhà các ngươi thật tốt, đừng dụ dỗ ta phá giới, con người của ta, ý chí rất yếu ớt, ngươi thật sự muốn giúp đỡ, thì tự mình cũng phải giữ quy định cho tốt, bằng không ta đi méc Lam tiên sinh".