Nguỵ Vô Tiện và Giang Yếm Ly hàn huyên vài câu, giải toả được bế tắc, vội vã ra khỏi nhà bếp, vốn định đi tìm Lam Vong Cơ, kết quả đối mặt với một đám người hùng hổ chạy đến, bên hông mỗi người đều mang kiếm, rất có bộ dạng ra chiến trường, Giang Trừng đi đầu vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, túm lấy hắn, "Ngươi đi đâu? Đã sớm hẹn hôm nay đi đến thôn bên cạnh trừ tuý, cơm trưa cũng không thấy ngươi, tìm ngươi nửa ngày nay rồi, đừng hòng trốn!" Nói rồi, thuận tay ném Tuỳ Tiện qua, "Đừng trở về, kiếm của ngươi mang đến rồi, đi nhanh!"
Nguỵ Vô Tiện vừa định nói ta đi tìm Lam Trạm trước, kết quả vừa ra sân, thì thấy Lam Trạm đi ngang qua hồ sen trong đình viện, đang nhìn nhìn xung quanh, rõ ràng vẫn luôn đi tìm hắn.
"Lam Trạm ---!"
Lam Vong Cơ đang đi trên cầu đá, bóng dáng thanh mảnh phản chiếu xuống mặt hồ sen mùa hè, giống như khắc từ băng tuyết, vô cùng thấm đẫm, vô cùng thanh nhã, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy mà trong lòng rung động, chạy vài bước như bay lên trên cầu, cũng không màng đám đông đang nhìn chăm chú, kéo người nọ lại hôn một cái "chụt" lên mặt.
Lam Vong Cơ đột nhiên không kịp phòng ngừa, sững sờ ngay tại chỗ, còn chưa phản ứng lại, Nguỵ Vô Tiện lại giống như một cơn lốc nhỏ chạy vút đi, chỉ để lại một câu: "Phu quân! Ta đi hàng yêu phục ma, cơm chiều lại tìm ngươi!"
Các sư đệ cũng đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đút cẩu lương đầu tiên là trợn mắt há mồm sau đó lại ríu rít nhiều chuyện lên, vừa đi, vừa vỗ vào bả vai Nguỵ Vô Tiện: "Đại sư huynh, ngươi và cô gia tốt rồi hả? Hoà thuận khi nào? Tại sao lại chịu rồi?"
Lam Vong Cơ lúc đầu chỉ cho rằng lại tổn thương Nguỵ Vô Tiện, vội vàng đi tìm, còn chưa nghĩ ra nên nói cái gì, ai ngờ Nguỵ Vô Tiện chủ động làm thân, lại còn dùng phương thức không nói nhiều vô ích, có thể dùng miệng thì tuyệt đối không dùng tay này, phóng đãng tuỳ tiện, giống như trêu ghẹo tiểu cô nương ở bên đường, chứ không giống như đối xử với phu quân nhà mình, nhưng thắng ở chỗ ngắn gọn rõ ràng, hiệu quả trực tiếp. Đầu ngón tay Lam Vong Cơ khẽ vuốt ve chỗ hắn hôn lên, người vẫn hơi ngẩn ngơ, lúc đi về, suýt nữa đi vào viện tử bên cạnh, đành xin lỗi và lùi trở ra.
Nguỵ Vô Tiện bên này, vẫn bị các sư đệ vây quanh vòng trong vòng ngoài, hỏi thăm hắn làm thế nào hoà thuận lại, Nguỵ Vô Tiện đứng đắn nói: "Thấy cô gia của các ngươi có phải là một mỹ nhân không?"
Các sư đệ nói: "Đúng vậy đúng vậy, dung mạo của Lam nhị công tử là tiên quân hạ phàm".
"Đệ nhất huyền môn, thiên hạ vô song, không nói quá đúng không?" Nguỵ Vô Tiện lắc lắc đầu: "Đại mỹ nhân băng sơn như vậy cố tình chỉ yêu đại sư huynh của các ngươi là ta đây, còn mỗi ngày theo đuổi không buông, nói rời ta là sẽ không sống nổi, sống chết không chịu ly hôn, đây không phải là khiến người ta khó xử sao, thấy y đáng thương, ta đành phải cố gắng đáp ứng thôi. Các ngươi không hiểu, lớn lên có bề ngoài khiến mọi người thương yêu như ta, tâm trạng mỗi ngày bị đại mỹ nhân quấn lấy, haizz, vất vả!"
Các sư đệ không hẹn mà cùng nhau: "Phi phi phi! Ta còn lâu mới tin cô gia nói với ngươi như vậy!"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Mặc dù ngoài miệng y không nói, nhưng trong lòng chắc chắn là nghĩ như vậy".
Giang Trừng cười nhạo một tiếng, lắc lắc đầu.
Nguỵ Vô Tiện câu lấy cổ Giang Trừng, nói: "Thế nào, ta có người, ngươi không có, hâm mộ hả? Quá mức hả? Hận hả?"
Giang Trừng ghét bỏ: "Cút cút cút, cái mặt phóng đãng này của ngươi, còn khanh khanh ta ta trước mặt mọi người, làm người ta ghê tởm muốn chết, ta thà nhìn hai ngươi đánh nhau cũng không nhìn cái này".
Nguỵ Vô Tiện đấm vào ngực y: "Ngươi có bản lĩnh, thì tự mình cưới một người, mang về cũng làm ta ghê tởm một chút xem? Không có bản lĩnh, thì đừng có ghen tị".
Giang Trừng một cước đá văng hắn: "Cút! Giỏi thì sớm cút về Cô Tô cho ta, đừng ở Liên Hoa Ổ làm ta mất mặt xấu hổ!"
Tâm tình Nguỵ Vô Tiện vô cùng sảng khoái, cũng không thèm so đo với y, cứ mở miệng ra là Lam Trạm, khen ngợi phu quân nhà hắn lên tận trời xanh, như con bướm bay loạn quanh bông hoa, khiến cho Giang Trừng mệt mỏi chịu đựng, thề rằng nếu những người yêu đương cuồng nhiệt đều trong bộ dạng quái quỷ này, thì y thà rằng suốt đời không cưới vợ cũng không đánh mất bản thân.
***
Sau giờ cơm chiều, Nguỵ Vô Tiện kéo tay Lam Vong Cơ, xuyên qua các phòng, cả một đường thẫn thờ, dừng chân nhìn sang, lại một đám người thì thào to nhỏ, đi đến hành lang gỗ trên mặt nước, gió đêm nhè nhẹ thổi, thưởng thức ánh trăng trong veo lay động trên mặt hồ sen.
Đi chưa đến hai bước, Nguỵ Vô Tiện liền kéo Lam Vong Cơ ngồi xuống, đưa tay cởi giày, mũi chân vọc nước bắn tung toé, "Lam Trạm, khúc nhạc lần trước ngươi đàn, tên gọi là gì?"
Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói: "Thích không?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "... Ừ, nghe rất thú vị, không buồn ngủ như các khúc nhạc khác của nhà các ngươi. Quay về đưa cho ta bản nhạc dành cho sáo, còn có thể hợp tấu với ngươi đó. Nhưng, khúc nhạc này tên gì? Ai viết?"
Đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đảo qua trên gương mặt hắn, nhưng lại khiến cho Nguỵ Vô Tiện có cảm giác trịnh trọng khó giải thích, không khỏi ghé sát vào, nghe được một câu ngập ngừng của đối phương: "... Ta viết".
Nguỵ Vô Tiện suýt nữa ngã xuống nước.
Lam Vong Cơ nhanh tay lẹ mắt vớt được hắn.
Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện sáng lấp lánh lên, "Ngươi viết? Ngươi vậy mà có thể viết ra khúc nhạc như vậy? Ngươi biết lúc ta nghe khúc nhạc đó nghĩ tới cái gì không?"
Lam Vong Cơ nói: "Cái gì?"
Nguỵ Vô Tiện giống như là rốt cuộc không nhịn được nữa, vỗ cái đét lên đùi hắn, "Giống như một tiểu hoà thượng quy y cửa Phật, hàng ngày ra ngoài hoá duyên, không khéo gặp phải một hoa khôi trong Câu Lan viện, tiểu nương tử kia dung mạo xinh đẹp, nhưng lẳng lơ, giỏi nhất là câu dẫn những nam tử còn non tơ đứng đắn thế này, tiểu hoà thượng lập tức sa ngã, phá cấm rồi phá thân, sợ bị sư phụ mắng, không dám trở về chùa, từ đó rơi vào vòng phong nguyệt, hàng đêm chui vào váy thạch lưu của tiểu nương tử đó". Nói xong câu này, hắn đã lăn đến trên đùi Lam Vong Cơ, nghẹn cười đến lợi hại, "Lam Trạm, mau nói, có phải ngươi lén mua mấy cuốn thoại bản tục diễm gì đó, đọc đến mức nổi lên cảm hứng, viết ra một khúc nhạc vừa không đàng hoàng vừa không phù hợp đúng không?"
Lam Vong Cơ rũ mắt xuống khựng lại, trên mặt mang một biểu tình khó giải thích, không biết là không nói nên lời hay là nghẹn họng.
Nguỵ Vô Tiện đầy mặt đắc ý, gãi gãi cằm y, "Nói đi Lam Trạm, ta cũng sẽ không tố giác ngươi với Lam lão nhân, chỉ cần ngươi... cho ta mượn thoại bản để xem".
Lam Vong Cơ túm lấy cánh tay không quy củ của hắn vào trong lòng bàn tay, thong thả ung dung nói: "Không có".
"Hửm?" Nguỵ Vô Tiện xoay người lại, đôi chân trần ướt nhẹp để lên ngực y chậm rãi xoa xoa, "Thôi nào, đừng thẹn thùng chứ tiểu cũ kỷ, ngươi muốn xem, ta cũng có rất nhiều thoại bản, chúng ta chọn một vài cuốn truyện đặc sắc ly kỳ nhất, viết cho nó một khúc nhạc, đến lúc đó ra một bản《Hợp tấu đàn sáo đêm dài xuân sắc của Cô Tô Lam thị》, để cho mọi người giải trí bày tỏ cảm xúc khi giường chiếu tịch mịch. Như vậy, lên tới tiểu thư khuê các một mình lẻ bóng, xuống tới kỹ nữ lưu lạc nghèo xơ xác, vừa đọc thoại bản, vừa nghe nhạc, mơ tưởng đến cảnh tượng ngõ vắng tối tăm, thâu hương trộm ngọc, đều có thể thả mình vào cảnh tượng đó, giải toả u sầu, từ từ vượt qua đêm xuân".
Lam Vong Cơ liên tục nhíu mày, đưa tay túm hai chân của hắn lại, lấy khăn ra lau khô nước cho hắn, bất đắc dĩ nói: "Đừng nghịch phá..."
Chân Nguỵ Vô Tiện búng búng y vài cái, không cam lòng nói: "Nghịch phá chỗ nào, đến lúc đó chắc chắn có thể bán chạy. Chúng ta cứ bắt đầu từ khúc nhạc đầu tiên này, đặt ra một cái tên hay, kiểu sang hèn đều thích. Lam Trạm ngươi nói xem, đặt tên là gì?"
Lam Vong Cơ kéo hắn vào trong lòng, mặt không gợn sóng nói: "《Vong Tiện》".
Nguỵ Vô Tiện "Hả?" một tiếng. "Tên này nghe tao nhã, nhưng có ý nghĩa đặc biệt gì không? Thế mà lại lấy chữ 'Tiện' của ta, còn chữ 'Vong' ấy hả... Khoan đã, chữ 'Vong' này không phải là chữ trong tên ngươi sao, vậy..."
Nguỵ Vô Tiện hai mắt mở to, sau khi nhìn chằm chằm thật lâu vào người đang ôm mình vào lòng, ánh mắt thanh lãnh và hơi không nói nên lời.
Lam Vong Cơ dường như có thể nghe được cái đầu thông minh kia xoay chuyển thật nhanh, cuối cùng... một cú đâm đầu vào tường nam vang dội.
"A,"
Nguỵ Vô Tiện lăn một cái từ trên người Lam Vong Cơ xuống, túm lấy góc áo y, hồn phi phách tán nói: "Khúc, khúc nhạc này, là, là ngươi viết cho ta?"
Lam Vong Cơ im lặng gật đầu.
Nguỵ Vô Tiện ngây người, sau một hồi lâu, kêu to lên một tiếng, lao vào ngực y, vùi đầu rầu rĩ nói: "Tiểu cũ kỷ ngươi không nói sớm... ngươi viết nhạc cho ta, vốn là một chuyện lãng mạn, bây giờ... bây giờ đầy đầu của ta đều hình ảnh của tiểu hoà thượng và kỹ nữ lẳng lơ, không xoá đi được... Hơn nữa, kỹ nữ lẳng lơ kia lại là ta..."
Lam Vong Cơ: "....."
Nguỵ Vô Tiện ở trong lòng ngực Lam Vong Cơ "khóc rống" một trận, vò áo của y thành một mảnh hỗn độn nhàu nhĩ, mãi mới bình tĩnh lại, ôm chầm cổ đối phương, bất lực nói: "Khúc nhạc của ta, khúc nhạc ngươi viết cho ta, cứ thế bị ta làm ô uế... Ta mặc kệ, sau này ngươi phải viết lại cho ta bài khác, không đúng, thật nhiều bài!".
Lam Vong Cơ vuốt xuôi mái tóc của hắn, dịu dàng nói: "Được".
Lát sau, Nguỵ Vô Tiện đưa hai tay lên vén trên trán y, làm như muốn che đi mái tóc của y, nheo nheo đôi mắt ra sức tưởng tượng, "Bất quá Lam Trạm, nếu ngươi cạo trọc đầu làm hoà thượng, thì cũng là hoà thượng đẹp trai nhất, đến lúc đó, không chỉ có hoa khôi thèm khát ngươi, mà tú bà nhìn thấy cũng muốn tự mình sấn tới luôn đó. Ngươi đồng ý với ta, có thể tuỳ tiện hoá duyên, nhưng chỉ một mình ta chui xuống phía dưới áo cà sa của ngươi, gõ 'mõ' của ngươi, hiểu không?"
Lam Vong Cơ nghe không nổi những lời dâm đãng này của hắn, thấy hắn vẫn còn lải nhải muốn làm bẩn danh dự Phật môn, không thể nhịn được nữa, phải lấp kín cái miệng nhỏ càn quấy kia.
Hai người hôn một lát, trong bóng tối, đôi mắt màu lưu ly như một cây kim bạc rơi xuống mặt đất, loé lên ánh sáng nhàn nhạt như có như không.
Khoé miệng Nguỵ Vô Tiện dinh dính, đang hôn đến mơ màng, bị Lam Vong Cơ kéo lên khỏi mặt đất, đi về hướng bên trong viện tử.
Ủa? Nhanh như vậy đã đến giờ hợi rồi?
Hắn lau lau khoé mắt, đi chẳng bao lâu, thì phát hiện đã tới trước phòng Lam Vong Cơ, hắn lưu luyến không rời hôn một cái lên má Lam Vong Cơ.
"Lam Trạm, ngủ ngon nha".
Đang định rời đi, tay bị kéo lại, vẻ mặt Lam Vong Cơ có chút kinh ngạc và bối rối nói: ".... Ngươi, tối nay không ở lại?"
Nguỵ Vô Tiện ngẩn ra một chút, mỉm cười nói: "Không được, buổi tối ngủ ngon đi, ta không quấy rầy ngươi, ngày mai chúng ta còn phải xuất phát trở về Cô Tô đó".
Lam Vong Cơ ngập ngừng: "Nhưng, vì chuyện sáng hôm nay...?"
Nguỵ Vô Tiện vội xua xua tay: "Không phải không phải, là ta... ta không muốn nữa. Đừng nghĩ nhiều, ngủ đi".
Ở nơi xa, Lục sư đệ kéo một con mèo trắng đi ngang qua.
Nguỵ Vô Tiện kêu nó một tiếng, chạy vọt tới.
Lam Vong Cơ sững người ngay tại chỗ, bị một người một mèo nhìn chằm chằm một lát.
"Đại sư huynh..." Lục sư đệ cầm sợi dây thừng trong tay, dây thừng thắt một nút kết, tròng lên cổ "Miêu tiên sinh", con mèo cào sột sà sột soạt, móng vuốt sắc bén sắp vươn tới bội kiếm đeo trên lưng nó, cứ cào mãi không ngừng, Lục sư đệ liếc liếc mắt về cánh cửa phòng ở xa xa đang nhẹ nhàng khép lại, chần chừ nói: "Ngươi và cô gia lại cãi nhau à?"
"Hả? Không nha". Nguỵ Vô Tiện cầm sợi dây thừng lên nhìn cẩn thận, hoá ra là dây thừng Phược Tiên, "Thằng nhóc ngươi thuần phục mèo tốn kém dữ ha, trộm trong kho đồ quý à?"
Lục sư đệ lời lẽ chính đáng nói: "Ta mượn! Đại sư huynh, ta nói với ngươi, con mèo này phải trừng trị đàng hoàng, chuyên quấy rối lúc người ta xem Xuân Cung đồ, ngươi nói có tức không? So với tiên sinh trên trường còn đáng sợ hơn, quả thực là thành tinh!". Nói xong, bỗng nhiên nghiêm mặt lại, ý vị thâm trường thoáng nhìn qua căn phòng của Lam Vong Cơ, người thì nhỏ, mà lo lắng như mẹ già: "Đại sư huynh, ngươi... nói thật cho ta nghe, cô gia y... có phải... không được hay không?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Cái gì không được?"
Lục sư đệ đưa mắt ra hiệu: ".... Thì 'cái kia' không được".
Nguỵ Vô Tiện nhíu mày: "Cái nào?"
Lục sư đệ: "Thì 'cái kia' của người lớn các ngươi á".
Nguỵ Vô Tiện: "....."
Nguỵ Vô Tiện: "Nói cái gì! Thằng nhóc này, toàn nói lung tung. Cô gia của ngươi, y... y có thể được..." Hắn cúi đầu, kéo kéo sợi dây thừng trong tay, cảm thấy mặt hơi hơi nóng đỏ, còn cà lăm một chút.
"Vậy..." Lục sư đệ cân nhắc một lát, trong mắt là vẻ thương hại kiểu quan tâm tới người khuyết tật: "Chẳng lẽ là... đại sư huynh ngươi không được?"
Nguỵ Vô Tiện đánh nó một cái lệch người, bực mình nói: "Đại sư huynh của ngươi càng được!"
Lúc này Lục sư đệ càng không hiểu: "Vậy tại sao vừa rồi đại sư huynh ngươi không đi vào?"
"Khụ..." Nguỵ Vô Tiện hắng hắng giọng, bỗng nhiên đứng đắn, "Đại sư huynh của ngươi muốn tu thân dưỡng tính".
Lục sư đệ: "Tu thân dưỡng tính?"
"Ừ," mắt Nguỵ Vô Tiện rũ xuống, đưa tay xoa xoa đầu con mèo, "Giống như sư tỷ nói, đừng cứ quấn lấy quấy rầy Lam Trạm".